Editor: Giả Bảo Ngọc
“ Mặc dù Phong Thành từ chối đề nghị của anh, nhưng anh là luật sư, hơn nữa còn là bạn tốt của cậu ấy. Đứng ở góc độ chuyên môn, anh cảm thấy cần thiết tồn tại văn kiện này .” Ô Tĩnh nói.
Tống Khinh Ca nhìn văn kiện, mặc dù cô không hi vọng sẽ có được tài sản của Đại Boss nhưng vừa mới đi nhận giấy đăng ký kết hôn, giờ lại nói cô ký văn kiện này. Giống như là có người đề phòng cô, giống như là coi thường tình cảm của cô vậy. Trong lúc nhất thời, khiến cho cô không dễ dàng chấp nhận.
Thấy cô trầm mặc, Ô Tĩnh nói tiếp : “ Bác gái Sang nhờ anh nói với em rằng, hi vọng em sẽ không vì phần văn kiện này mà suy nghĩ, bác ấy chỉ đứng ở góc độ một người mẹ suy nghĩ cho con trai mình mà thôi .”
Cô là người, có tình cảm, có suy nghĩ. Cứ như vậy đề phòng cô, hỏi cô làm sao không suy nghĩ ?
“ Khinh Ca .” Ô Tĩnh khuyên nhủ : “ Phần văn kiện này chỉ nhằm vào chuyện ly hôn. Thật ra thì, em đã kết hôn với cậu ấy, tài sản của cậu ấy cũng là của em. Nếu như ngoài ý muốn, cậu ấy bị chết, em cũng có quyền thừa kế. Ý anh muốn nói là, nếu hai người không ly hôn, thì văn kiện này không có bất cứ giá trị gì .” Anh bổ sung : “ Nếu em đã khẳng định chắc chắn rằng mình không ly hôn, thì ký văn kiện này, đối với em cũng không tổn thất gì .”
“ Ô Tĩnh .” Tống Khinh Ca nhíu mày : “ Để cho em suy nghĩ có được không ?” Thật ra thì, cô có thể ký luôn nhưng nhất thời những cảm giác kia khiến cô khó chịu, chưa buông xuống hết được.
“ Không thành vấn đề .” Ô Tĩnh nhắc nhở : “ Dĩ nhiên, em cũng có thể lựa chọn không ký .” Đối với quyết định này của Sang Lan Cầm, đứng trong góc độ chuyên môn, anh cũng rất ủng hộ.
Tống Khinh Ca đem văn kiện cất vào trong túi xách.
“ Khinh Ca .” Ô Tĩnh mỉm cười nói : “ Bất kể em có ký hay không ký thì chuyện này anh vẫn hi vọng em có thể giữ bí mật, đặc biệt là với Phong Thành, nếu như cậu ấy biết ..” Anh thật đúng là có chút bận tâm, nếu như Đại Boss biết được, không riêng gì Sang Lan Cầm bị chất vấn mà anh cũng không thoát được.
Tống Khinh Ca thở dài : “ Em biết rồi .”
“ Em biết cái gì ?” Lời còn chưa nói dứt, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Đại Boss đi vào.
Không ai trả lời anh, phòng làm việc đột nhiên yên tĩnh. Không khí có chút khác thường khiến cho Đại Boss hơi ngước mi, nhìn bọn họ.
Ô Tĩnh nhìn Tống Khinh Ca, anh căn bản không xác định được Tống Khinh Ca có đem chuyện này nói với Đại Boss không.
“ Biết anh bận nhiều việc .” Tống Khinh Ca nói, phá vỡ không khí khác thường.
Ô Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại vẻ hài hước : “ Tôi không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa, miễn cho bị người khác ghét bỏ .” Anh đem những bản văn kiện trước đó Đại Boss đã ký bỏ vào trong cặp công tác, sau đó sải bước ra khỏi phòng làm việc.
--
Trên bàn trà, bày mấy quyển album của công ty chuyên tổ chức hôn lễ. Đại Boss cầm lấy một quyển, hỏi cô : “ Khung cảnh này em thấy thế nào ?”
Tống Khinh Ca nhìn sang, trong hình là trời xanh biển xanh, hơn nữa sân khấu được bố trí vô cùng tuyệt mỹ, cả hội trường tổ chức hôn lễ đẹp đến không chân thực. Đang muốn nói, thì cảm thấy một cơn khó chịu ập đến, cô che miệng nôn khan.
“ Em lại thấy khó chịu ?” Đại Boss nhíu nhíu mày, nhìn cô đau lòng không dứt, lập tức lấy cho cô một ly nước.
Nhưng không ngờ, vừa uống nước xong, cơn khó chịu không những không bớt mà còn ập đến kinh khủng hơn. Cô lập tức chạy đến phòng vệ sinh, nôn đến khi mặt mày tái nhợt, lảo đảo tay vịn vào bồn rửa tay.
Đại Boss đưa cho cô một ly nước ấm để súc miệng.
Tống Khinh Ca súc miệng xong, vốc nước lên rửa mặt.
“ Em sao rồi ? Có muốn anh đưa đến bệnh viện không ?” Đại Boss rất khẩn trương, cầm khăn lông giúp cô lau mặt.
“ Em không sao, nghỉ ngơi là sẽ đỡ thôi .” Nôn xong, đỡ hơn nhiều.
Đại Boss nhíu mày, nhìn bộ dạng cô như vậy lại còn nói là không sao ? Cô không chịu đi bệnh viện, anh cũng không ép. Không thể làm gì khác hơn, liền nói : “ Bạn nhỏ Cố, con còn tiếp tục hư nữa, cận thận ba xử lý con .”
Tống Khinh Ca nghe xong, nhìn anh khẽ mỉm cười.
Đại Boss vốn dự định đến một hòn đảo để cử hành hôn lễ cho lãng mạn nhưng Lo lắng giai đoạn đầu cô mang thai phải chịu nhiều mệt mỏi, nên bây giờ phải tính toán lại.
Cuối cùng, hôn lễ được chọn tổ chức ở khách sạn gần bờ biển của thành phố Z. Đại Boss hi vọng, thừa dịp thân hình cô còn chưa mập lên có thể mặc áo cưới. Cho nên, thời gian dự định cử hành hôn lễ là vào trung tuần của tháng 3, chính là một tháng sau. Dùng một tháng để chuẩn bị hôn lễ, coi như là đủ rồi.
Công ty tổ chức hôn lễ sẽ lo tất cả mọi việc, cho nên cô dâu chủ rể chỉ cần làm một việc đó là đi chọn áo cưới thôi.
--
Sau tết, mọi người ai nấy đều bận rộn với công việc của mình. Đại Boss cũng không ngoại lệ, vì không muốn công việc ảnh hưởng đến hôn lễ, anh phải đẩy mọi kế hoạch lên, liên tục đi công tác.
Tống Nhã Như điều chỉnh giảm bớt công việc cho Tống Khinh Ca, chỉ để cô phụ trách hạng mục hợp tác với tập đoàn đa liên kết.
Mảnh đất ở thành nam, được tập đoàn đa liên kết lên kế hoạch tổng thể. Dự tính cuối năm sẽ đi vào khởi công.
Sau khi Tống Khinh Ca cùng Lê Hân thương lượng, trước tiên sẽ để những sản phẩm của Tống thị được bày bán ở những siêu thị thuộc tập đoàn đa liên kết tại thành phố Z. Sau đó, nếu như thị trường chấp nhận, lúc đó sẽ bàn tiếp có nên mở rộng đưa vào những siêu thị ở thành phố khác không.
Tống Khinh Ca phát hiện, sang năm nay công việc vô cùng thuận buồm xuôi gió. Tống thị đang dần dần phát triển trở lại. Hôm nay, sau khi vừa cùng Đại Boss thực hiện cuộc gọi video, cô lấy trong ngăn kéo ra văn kiện mà Ô Tĩnh đã đưa cho mình.
Văn kiện này, sau khi mang về cô đã ký. Mặc dù Ô Tĩnh không thúc giục nhưng cô cảm thấy lúc này nên mang đến cho anh ấy.
Khi Tống Khinh Ca đến văn phòng luật sư thì gặp phải La Quốc Dân từ bên trong đi ra. Nhìn dáng vẻ và sắc mặt ông không được tốt lắm. Khi thấy Tống Khinh Ca, ánh mắt ông lạnh như băng.
Dù vậy, nhưng đã gặp ở đây Tống Khinh Ca vẫn lễ phép chào hỏi : “ Chào La tổng .”
La Quốc Dân nhìn cô, giọng nói không được tốt : “ Khinh Ca, cô và La Thế Sâm không thành được vợ chồng, thì cũng đừng làm kẻ thù. Cô bây giờ dựa vào Cố Phong Thành để gây sự, cũng chẳng hay ho gì .” Dứt lời, ông tức giận rời đi.
Lời ông nói, khiến cho Tống Khinh Ca chẳng hiểu gì.
--
Khi Tống Khinh Ca đem văn kiện đưa cho Ô Tĩnh thì anh cảm thấy hơi bất ngờ. Cũng hơn một tuần rồi, anh còn nghĩ là cô không ký.
“ Khinh Ca, chuyện này cảm ơn em đã thông xuốt .” Ô Tĩnh rất vui mừng. Ngày hôm qua, Sang Lan Cầm gọi điện thoại đến thúc giục, anh phải lấy lý do bận việc để trả lời cho qua.
Tống Khinh Ca cười trừ.
“ Em vừa gặp La Quốc Dân .” Cô vừa hỏi mấy người tiếp tân, biết được La Quốc Dân đến tìm Ô Tĩnh : “ Ông ấy đến đây để nói về chuyện hiệp nghị với Tống thị sao ?” Suy nghĩ cẩn thận lại, chuyện khiến cho La Quốc Dân tức giận như vậy, đoán chừng chỉ có vì hiệp nghị với Tống thị. Mà bây giờ, hiệp nghị đã được ủy thác cho Ô Tĩnh toàn quyền xử lý.
“ Ừ .” Ô Tĩnh thản nhiên nói : “ Ông ấy đến đây để nói với anh rằng muốn hủy bỏ hiệp nghị đó. Ông ta đề nghị, giảm bồi thường xuống 5% .”
“ Ý của anh thế nào ?” Tống Khinh Ca hỏi, hiệp nghị đó đã quy định nếu bội ước phải bồi thường 30%. Trước đó, La Quốc Dân nói Tống thị bội ước, còn yêu cầu xử lý như trong hiệp nghị. Vậy mà hiện giờ, ông ta bội ước lại chỉ muốn bồi thường 5% ?
Ô Tĩnh dương dương mi tự đắc : “ Ý của Đổng sự Tống, nhất định phải bồi thường như trong hiệp nghị .”
Tống Khinh Ca biết rõ, nếu bồi thường như trong hiệp nghị thì số tiền phải hơn 100 triệu. Đổi lại là ai thì cũng không cam tâm tình nguyện bỏ ra số này. Mà ban đầu, để ký hiệp nghị này Tống Nhã Như lại còn dùng thủ đoạn : “ Nếu có thể giải quyết trong hòa bình, thì cũng nên bớt đi một phần bồi thường cho họ .”
“ Đổng sự Tống rất kiên quyết không có ý muốn nhượng bộ .” Ô Tĩnh có chút khó nói : “ Khinh Ca, em hãy cũng Đổng sự Tống bàn bạc lại một chút .”
“ Nếu lôi nhau ra tòa cũng không phải chuyện hay .” Tống Khinh Ca thở dài : “ Anh Yên tâm, em sẽ cùng dì bàn bạc .”
Tống Khinh Ca rời khỏi văn phòng luật sư, trở về phòng làm việc. Ở bãi đỗ xe của tập đoàn thì gặp người quản lý bộ phận tài chính Công Phượng Quân vừa đi đâu về, đang đứng ở gần đó.
Cô thấy Công Phượng Quân đang cầm trong tay một xấp tài liệu vay vốn của Tống thị. Đột nhiên nhớ tới khoản vay ở ngân hàng đã đến kỳ phải trả : “ Công quản lý, chị mới từ ngân hàng về sao ?”
“ Vâng .” Công Phượng Quân đang mang thai, thân hình đẫy đà lên nhiều : “ Hôm nay tôi đến ngân hàng trả hết các khoản nợ .”
Tống Khinh Ca hơi giật mình, cô nhớ trước đó Tống Nhã Như cũng có ý định trả hết các khoản nợ, nhưng hiện tại La thị chưa đưa tiền, mà trong tài khoản của Tống thị cơ bản không có tiền. Khoản nợ lên tới vài trăm triệu, làm sao nói trả liền trả được ? : “ Tài khoản tập đoàn không phải không có tiền sao ?”
“ À, trước đó tài khoản tập đoàn không có tiền nhưng mấy hôm trước Cố tổng đã gửi tiền từ tài khoản riêng của ngài ấy qua đây .” Công Phượng Quân nói.
Tống Khinh Ca nghe xong, suy nghĩ rối loạn, nhìn cô nói : “ Cố tổng ? Là Cố Phong Thành sao ?”
“ Đúng vậy .” Công Phượng Quân ngược lại hỏi lại cô : “ Tống tổng, chuyện này cô không biết sao ?”
Cho dù nghe cô ấy nói như vậy, Tống Khinh Ca vẫn khó tin. Khuôn mặt cô nhợt nhạt : “ Cô đem hóa đơn chuyển tiền đó mang lên phòng làm việc cho tôi .”
Công Phượng Quân rất kinh ngạc, nhìn sắc mặt Tống Khinh Ca không được tốt, không dám nói thêm gì.
Nhìn tên họ và số tài khoản trên hóa đơn thì sắc mặt Tống Khinh Ca ảm đạm.
Cô vô cùng khó chịu.
Dì ở sau lưng cô mở miệng đòi tiền Cố Phong Thành ? Trời ạ, dì làm những chuyện này rốt cuộc coi cô thành cái gì?
Nghĩ đến Tống Nhã Như, trong lòng Tống Khinh Ca rét run. Thật ra, cô đã sớm nghĩ đến. Lúc trước dì dùng cô để ký hiệp nghị với La thị, hiện tại làm sao bỏ qua cho Đại Boss ?
Mấy trăm triệu mà lại là tiền mặt. Dì thực sự coi cô thành hàng hóa sao? Cô đáng giá thế sao?
Điều này làm sao cô có thể chịu nổi, sau này làm gì còn mặt mũi nào mà đi gặp anh ..
Mà những chuyện này Đại Boss cũng không hề nói cho cô biết. Cô còn đang đắm chìm trong tân hôn hạnh phúc, cùng anh ngọt ngào, cùng anh ân ái, thỉnh thoảng còn làm nũng nữa.
Bây giờ nghĩ lại, cô ở trước mặt anh nhảy nhót giống như vai hề. Cùng anh chàng chàng thiếp thiếp, còn dì thì ở sau lưng yêu cầu anh đưa tiền.
Cô nghĩ lại ngày đó, khi anh đưa cho mình tấm thẻ đen, ban đầu cô còn từ chối khéo. Bây giờ nghĩ nghĩ lại, từ chối khéo kia có vẻ rất buồn cười.
Trong lúc nhất thời, ngực cô như bị đá đè nặng trĩu.