Editor: Giả Bảo Ngọc
Sắc mặt Tống Khinh Ca vô cùng không tốt, bước đến phòng làm việc của Tống Nhã Như. Cô đang định đẩy cửa vào thì trợ lý bước đến : “ Tống tổng, Đổng sự Tống đang họp .”
Khinh Ca không để ý đến, thẳng tay đẩy cửa vào.
Tống Nhã Như đang cùng mấy người phụ trách bộ phận họp. Thấy cô đột nhiên đi vào, sắc mặt khác thường, trong lòng âm thầm nghi ngờ : “ Hôm nay họp đến đây thôi, chuyện xuất khẩu tơ lụa ngày mai chúng ta sẽ bàn luận tiếp .”
Sau khi mấy vị phụ trách bộ phận rời đi, Tống Nhã Như mới hỏi : “ Khinh Ca, con sao vậy ? Trong người không thoải mái sao ?” Bà biết Tống Khinh Ca là người biết đạo lý, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện ở trước mặt nhân viên làm mất mặt bà. Nhìn bộ dạng cô như vậy, khẳng định là có chuyện gì rồi.
Tống Khinh Ca đưa cho bà một tờ giấy, mặt không biểu cảm nói : “ Dì, dì ký vào cái này đi .”
“ Đây là cái gì ?” Tống Nhã Như nhận lấy, vừa nhìn sắc mặt lập tức biến đổi, giọng nói lạnh nhạt : “ Là Cố Phong Thành bảo con mang đến ép dì ký ?” Đây là một tờ giấy vay nợ.
“ Vay tiền thì phải ký nợ, đạo lý này dì hiểu rõ hơn con !” Tống Khinh Ca mím môi, sắc mặt lạnh nhạt nói.
Tống Nhã Như không vui, đặt tờ giấy qua một bên, miễn cưỡng nói : “ Đều là người một nhà, còn viết giấy vay nợ, con không thấy buồn cười sao ?”
“ Anh em ruột thịt còn tính toán với nhau rõ ràng .” Sắc mặt Tống Khinh Ca khó coi : “ Huống chi .. huống chi anh ấy chỉ là cháu rể của dì .”
Giọng Tống Nhã Như không được tốt : “ Con là do dì nuôi dưỡng từ nhỏ, giống như là con ruột của dì. Hai đứa là vợ chồng, tiền của nó cũng là tiền của con. Dì dùng tiền của con mình, còn cần phải viết giấy vay nợ sao ?”
“ Tiền này không phải của con, mà là của anh ấy .” Đáy lòng Tống Khinh Ca lạnh lẽo. Cô đoán không sai, dì hoàn toàn không muốn trả lại số tiền kia.
“ Nó và con có khác gì nhau ?” Tống Nhã Như không vui nói.
“ Dì !” Trong mắt cô dâng lên tia chua xót : “ Tại sao dì lại giấu con, ở sau lưng con tìm anh ấy để lấy tiền, dì biết không? Dì làm như vậy, anh ấy sẽ nhìn con thế nào, người khác sẽ nhìn con thế nào? Con không thể chịu được .”
“ Có gì mà không chịu được ? Tiền này dì không phung phí, dì lấy để cứu Tống thị .” Sắc mặt Tống Nhã Như tái xanh : “ Tống thị sớm muộn gì cũng là của con mà .. “
Tống Khinh Ca khóc không thành tiếng.
“ Khinh Ca, Phong Thành không ngại, con cần gì .. “ Tống Nhã Như nhìn Tống Khinh Ca, cảm thấy cô quá cố chấp.
Tống Khinh Ca lau nước mắt, đem tờ giấy để trước mặt bà.
Mặt Tống Nhã Như biến sắc, lạnh giọng nói : “ Dì không ký .”
“ Được .” Đáy lòng Tống Khinh Ca ngày càng lạnh hơn : “ Vậy chúng ta coi tiền của anh ấy là cổ phần rồi Mời chuyên gia thị trường đến đánh giá về giá trị của Tống thị sau đó sẽ đem số cổ phần tương ứng với số tiền chuyển sang tên của anh ấy .”
“ Tống Khinh Ca, con điên rồi sao !” Tống Nhã Như nghe xong, cả giận nói : “ Có loại người nào như con, ăn cây táo rào cây sung vậy không ? Con mới cùng nó kết hôn mấy ngày mà đã “ vớt cá thả ra bên ngoài “ rồi hả ?”
Tống Khinh Ca nước mắt lã chã, phản bác lại : “ Không phải dì nói tập đoàn này sớm muộn gì cũng là của con và anh ấy sao ? Đem cổ phần chuyển cho anh ấy sớm một chút, cũng chẳng vấn đề gì. Làm như vậy, không bị người khác lên án là chúng ta đi lừa tiền .”
“ Ngu ngốc ! Con nói có nghĩ không hả ?” Tống Nhã Như giận không hề ít : “ Chuyện này chúng ta không ai nói, người khác sẽ biết sao ? Con làm thế là muốn đem Tống thị tặng không cho người khác .”
“ Dì không phải nói chúng ta là người một nhà sao ? Sao giờ lại nói là người khác ?” Tống Khinh Ca phản bác lại.
“ Nhưng ..” Tống Nhã Như nhíu mày, cuối cùng không nhịn được nói : “ Vạn nhất hai đứa ly hôn, thì cổ phần đó không phải có đi không có về sao ?”
Ly hôn ? Tống Khinh Ca cười lạnh. Dì đang lấy cớ thôi, tâm tình cô xuống đến cực điểm, cầm lấy tờ giấy ghi nợ đưa đến : “ Nếu dì không muốn chuyển cổ phần cho anh ấy, thì dì ký tên đi .”
Thấy cô không nghe lời, Sắc mặt Tống Nhã Như trầm xuống : “ Con thật sự muốn như vậy ?”
Khinh Ca cầm bút đưa cho bà.
“ Phong Thành không nói gì, tại sao con phải làm như vậy ?” Tống Nhã Như đẩy bút đi, mặc dù bà rất tức giận, nhưng không muốn cãi vã với cô : “ Nếu muốn dì ký, bảo nó đến đây gặp dì .”
“ Dì đã lấy tiền của anh ấy, con còn mặt mũi nào mà đi gặp anh ấy ?” Tống Khinh Ca nước mắt như mưa, kể từ lúc biết chuyện này, ngực cô như bị đá đè nặng trĩu, khiến cô cảm giác không thở nổi.
“ Cái gì mà lấy tiền ? Sao lại nói khó nghe thế ?” Tống Nhã Như không vui nói : “ Dì gả cháu gái, chẳng lẽ ngay cả sính lễ cũng không thể nhận sao ?”
Sính lễ ? Hóa ra, dì coi chuyện Đại Boss đưa tiền là chuyện đương nhiên.
Tống Khinh Ca cười khổ : “ Con đáng giá nhiều tiền như vậy sao? Dì, dì quá coi trọng con rồi .”
“ Phong Thành không thiếu tiền .” Tống Nhã Như tận tình khuyên bảo cô : “ Con biết năm ngoái tập đoàn ZK có giá trị thực trên thị trường là bao nhiêu không ? Chút tiền này đối với nó, chỉ là hạt cát trong sa mạc. Nó cưới vợ, chẳng lẽ không tiêu gì đến tiền sao ?”
“ Anh ấy cưới vợ chứ không phải mua thê .”
“ Vậy thì sao ?” Tống Nhã Như nhìn cô : “ Là nó cam tâm tình nguyện đưa cho dì .”
“ Dì ..”
“ Dì đã nói hết với con rồi, dì nói cho con biết .” Tống Nhã Như mặt lạnh như tiền : “ Tiền này không phải vì dì, mà là vì mẹ con của con, cũng là để cho con còn có đường lui .”
Nụ cười giễu cợt ở trên môi Tống Khinh Ca, lấy cớ, tất cả đều là lấy cớ.
“ Vạn nhất con cùng Phong Thành ly hôn, mẹ con con phải làm sao ?” Tống Nhã Như nói : “ Khinh Ca, dì làm tất cả cũng chỉ vì con .”
“ Sao dì biết chúng con sẽ ly hôn ?” Tống Khinh Ca cười khổ. Dì ngày càng trở lên xa lạ. Dì tìm Đại Boss yêu cầu anh đưa dì tiền, mà giờ lại nói là vì cô ? Hơn nữa, anh và cô mới kết hôn được mấy ngày, vậy mà đã nghe thấy mấy người nói đến chuyện họ ly hôn.
Sang Lan Cầm vì lo cho Đại Boss, nên muốn cô ký vào văn kiện từ chối quyền sở hữu tài sản. Còn dì, lại tìm Đại Boss đòi tiền, còn nói là để sau khi ly hôn còn có một đường để rút lui.
“ Chúng con sẽ không ly hôn ! “ Cô lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Tống Nhã Như vô cùng tệ, muốn nói gì lại thôi. Cuối cùng nói : “ Cuộc đời không có gì là tuyệt đối, chuyện hôn nhân cũng vậy .”
“ Dì !”
“ Con bỏ ý định này đi, còn cái giấy vay nợ kia, dì tuyệt đối không ký .” Thái độ Tống Nhã Như vô cùng kiên quyết.
--
Tống Khinh Ca bị ốm.
Cả người nóng rần lên, nhiệt độ luôn ở mức 38 độ 5.
Bởi vì đang mang thai, không thể uống thuốc được. Chỉ có thể lau nước ấm để hạ sốt, Thím Cẩm đang cầm khăn lông giúp cô lau.
Đại Boss đi công tác trở về, khi nhìn thấy cô thì cô đang nằm ở trên giường, sắc mặt hồng hồng, trên trán dán cao hạ sốt, cả người uể oải, lơ mơ ngủ.
“ Bác sĩ nói thế nào ?” Đại Boss nhíu mi, nắm tay cô.
“ Uống nhiều nước, lau người bằng nước ấm để hạ sốt .” Thím Cẩm nói.
“ Cô ấy bị thế này từ bao giờ ?” Đại Boss lại hỏi.
“ Bị từ sáng sớm hôm nay .” Thím Cẩm thở dài nói : “ Cố tiên sinh, ngài đừng lo lắng. Bác sĩ đến khám nói rằng chỉ cần làm theo hướng dẫn thì đến tối sẽ hạ sốt .”
“ Để tôi làm !” Đại Boss cởi áo khoác, sau đó xắn tay áo lên, cầm lấy khăn lông từ tay Thím Cẩm, giúp Tống Khinh Ca lau người.
Động tác của anh rất tỉ mỉ, nhưng lại lộ ra chút vụng về. Thím Cẩm đứng ở bên cạnh giúp anh đổi nước. Cách nửa tiếng, anh lại cặp nhiệt độ cho Tống Khinh Ca, ôm cô, giúp cô uống nước.
Hai người tỉ mỉ chăm sóc, đến tối Tống Khinh Ca đã hạ sốt.
Thím Cẩm xuống bếp nấu cháo, trong phòng chỉ còn lại vợ chồng son.
“ Em thấy trong người thế nào ?” Đại Boss vén những sợi tóc ướt ở trán cô, dịu dàng nói : “ Có muốn uống nước không ?”
Toàn thân cô mệt mỏi, cảm giác người ướt ướt : “ Em muốn đi tắm .”
Đại Boss chuẩn bị nước tắm sau đó ôm cô vào phòng tắm giúp cô cởi quần áo.
“ Em có thể làm được .” Cô hơi thẹn thùng nói.
“ Còn xấu hổ cái gì ?” Nhìn cô đã khá hơn, Đại Boss cũng bớt lo lắng, thấp giọng nói : “ Người em chỗ nào mà anh còn chưa nhìn qua ?” Đâu chỉ nhìn qua, còn sờ qua hết rồi.
Ách ! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Người đàn ông này, chỉ cần có cơ hội là không đứng đắn. Vừa rồi còn cau mày lo lắng hỏi cô thấy trong người thế nào, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã đùa giỡn ngay được.
Tắm xong, Đại Boss ôm cô ra ngoài đặt nằm ở giường, cưng chiều hỏi : “ Em thấy thế nào ?”
“ Em đỡ hơn nhiều rồi .” Tống Khinh Ca nói, tắm xong cảm giác khá hơn rất nhiều.
--
Tống Khinh Ca lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy đưa cho anh.
“ Gì vậy ?” Đại Boss nhận lấy, cười nói đùa : “ Viết thư tình cho anh à ?”
Tống Khinh Ca chỉ nói : “ Cái này, anh giữ lấy .”
Đại Boss vừa nhìn, sắc mặt khẽ biến đổi, đem tờ giấy trả cho cô : “ Là sính lễ, không phải vay nợ .”
Đó là tờ giấy vay nợ, Tống Nhã Như không ký tên, Tống Khinh Ca cầm con dấu của Tống thị đóng lên.
“ Phong Thành .” Tống Khinh Ca nhìn anh, nghiêm túc nói : “ Em và anh kết hôn, không phải vì tiền .”
“ Anh biết .” Đại Boss ôm vai cô : “ Những thứ này là anh tự nguyện cho dì .” Dĩ nhiên, số tiền là Tống Nhã Như nói ra. Yêu ai yêu cả đường đi lối về. Huống chi, anh có khả năng cho nên không do dự liền chuyển tiền qua.
“ Em không cần sính lễ .. “ Cô nhíu mi, cô hi vọng tình yêu không phải dùng đến tiền để duy trì.
“ Vậy em thích cái gì ? anh sẽ mua cho em cái đó .” Đại Boss thử hóa giải.