Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 39: Chương 39: Chương 38 Sao vẫn còn đang nói chuyện điện thoại




Tống Khinh Ca nhíu nhíu mắt, nhìn điện thoại di động, số này, không hiện tên nhưng nhìn dãy số hình như không có xa lạ, tay cô ấn nút: “ Alô?”

Đợi vài giây vẫn không nghe thấy ai nói gì.

“ Alô.” Cô lại tiếp tục nói, nhưng vẫn chẳng thấy tín hiệu gì.

“ Là ai vậy?” Hứa Uyển say, vẫy tay ý nói lại đây.

“ Ai biết.” Tống Khinh Ca cũng say, giọng nói không được ổn định: “ điện thoại gọi tới, mà chẳng thấy ai nói gì.” Cô liền đặt điện thoại di động sang một bên.

Hai người lại bật bia, ngất nga ngất ngư uống.

“ Khinh Ca.” Hứa Uyển chóng mặt, lôi kéo cô: “ Cậu vừa mới nói cậu liều mạng nhào vào một người đàn ông?”

“ Ừ.”

Hứa Uyển nằm ở bên cạnh người cô, tò mò hỏi: “ Người nào vậy?”

“ Hừ.” Khinh Ca quá say, mắt nhắm mắt mở: “ Không nói cho cậu biết.”

“ Nói đi.” Hứa Uyển làm bộ xem thường cô: “ Hay lại khoác lác hả?”

“ Thật mà.” Cô say lờ đờ, người tựa như đang bay: “ anh ta rất là ưa nhìn .. Tiểu Uyển, cậu có tin không, là mình quyến rũ anh ấy ..”

“ Cậu?” Hứa Uyển không tin.

“ Ừ.” Khinh Ca hơi giận dỗi.

“ Không thể nào!” Hứa Uyển cười ha ha: “ Cậu bảo thủ chết đi được .. La Thế Sâm cầu xin cậu cậu còn không muốn .. sao lại đi quyến rũ đàn ông được? Mình không tin!”

“ Không tin thì quên đi.”

“ Không thể nào! Tống Khinh Ca, cậu từ bao giờ mà đổ đốn thế hả?”

Khinh Ca không nói lời nào.

Hứa Uyển lảo đảo, bò tới ghế so pha: Kỹ thuật như thế nào?”

“ Mình hay là anh ấy?”

“ cậu là người học nghề, đã biết cái gì đâu, khẳng định vụng về thôi rồi.” Hứa Uyển cười: “ Mình hỏi là hỏi anh ta ấy?”

“ Ừ .. rất thoải mái ..” say rượu được cái gan to hơn, lời nào cũng phun ra hết. ( không biết nghe cô đánh giá về mình thế này, Đại Boss có suy nghĩ gì?)

Hứa Uyển cười không ngừng.

“ Cậu cười cái gì?”

Hứa Uyển càng cười nhiều hơn.

“ Cứ ở đó mà cười đi.” Uống nhiều quá, da mặt Tống Khinh Ca dày lên hơi nhiều: “ thì là rất thoải mái, không được sao?”

Hứa Uyển giọng xấu xa: “ Thế thoải mái xong rồi, cậu có thích anh ấy không?”

Khinh Ca gục xuống bàn, mắt nhắm lại, giọng lè nhè: “ không .. biết ... nữa”

“ Ha ha!” Hứa Uyển lại cười: “ Này .. thế cậu có muốn cùng anh ta .. nữa không?”

Cô quệt quệt miệng, một lúc lâu sau mới mơ mơ màng màng nói: “ muốn.”

Hứa Uyển cười xấu xa: “ Khinh Ca, bộ dạng say rượu của cậu, nhìn rất là mê người, con trai nhìn chắc chắn không thể bỏ ngơ được .. mau, gọi điện cho anh ấy ..” nói xong liền nhoài người về phía Tống Khinh Ca lấy điện thoại.

“ A ..” Hứa Uyển híp mắt, nhìn màn hình điện thoại di động: “ Sao vẫn còn đang nói chuyện điện thoại .. Khinh Ca, số của anh ấy là gì?”

Ngẩng đầu lên, cô thấy Tống Khinh Ca đã say bét nhè, té xuống ghế sa lon không nhúc nhích.

..

Cao Tử Thụy đợi y tá đi ra rồi mới bước vào phòng, vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Đại Boss đưa điện thoại từ trên tai xuống, sắc mặt kia, hình như không còn lạnh nữa.

“ Bên ngoài tuyết rơi lạnh quá!” Cao Tử Thụy nói, anh bước đến cầm điều khiển chỉnh cho điều hòa nhiệt độ ấm lên, vô tình quay đầu lại, phát hiện Đại Boss vẫn đang nhìn điện thoại di động, thần giác mơ hồ, hình như còn cười nữa. Hứ, kỳ quái, lúc Tống Khinh Ca vừa đi khỏi, cậu ta không phải mặt lạnh như tiền sao?

“ Tử Thụy, đi mua 2 két bia.”

Hả? Cao Tử Thụy cười ha ha: “ tôi không nghe lầm chứ!” rạng sáng mới vì rượu mà trúng độc phải vào viện, mới tỉnh lại được có mấy tiếng, sao lại muốn uống bia? Trời ạ, có phải uống nhiều rượu quá bị trào ngược lên não rồi không? Anh đi tới, muốn sờ lên trán Đại Boss, liền bị một cánh tay hất ra.

“ Đi mua bia.”

“ Được.” Cao Tử Thụy không từ chối nói: “ tôi nhờ bác sĩ đi mua hộ cậu.”

Boss Đại Nhân cho anh ta một cái nhìn khinh thường. Dáng vẻ suy sụp đã được cải thiện rồi. Thật ra, anh cũng muốn biết đêm tuyết rơi ngồi uống bia có cảm giác thế nào?

--

Tống Khinh Ca chọn một món trang sức trang nhã, mặc bộ đồ chức nghiệp màu vàng, tóc dài buộc sau gáy, đi giày cao gót, dẫn theo An Ny đi tới một khách sạn kiêm quán rượu năm sao ở thành phố Z.

Lê Hân đang ngồi đợi họ ở bàn rượu phòng tổng thống, cô hẹn gặp anh ta để nói chuyện đầu tư.

Tống Khinh Ca vốn nghĩ rằng, anh ta nói rằng gặp mặt để bàn chuyện, chỉ đơn giản là nói chuyện một chút rồi đi vào vấn đề. Thế nhưng, khi gõ cửa phòng tổng thống, cô gặp bốn người đàn ông và một người phụ nữ mặc đồ chức nghiệp, nhìn họ, giống như là đang đợi cô. Mà cô, chỉ dẫn theo An Ny, có vẻ như không được trịnh trọng rồi.

Lê Hân, dáng người cao, có chút gầy, đeo một cặp kính, nhìn lịch sự. Anh ngồi ở đằng kia, hai chân vắt chéo.

Anh ta không giống Cố Phong Thành, luôn đem cho người khác một loại áp lực vô hình. Nhưng nhìn có chút kiêu ngạo, chính là những người quanh năm ngồi ở vị trí cao nhìn xuống.

Trong thư phòng của phòng tổng thống, đương nhiên có một phòng họp thu nhỏ, may mắn là Tống Khinh Ca chuẩn bị đầy đủ, ngoài giấy tờ, văn kiện, USB cũng mang theo đây rồi.

Máy chiếu mở ra, kết nối với USB, Tống Khinh Ca bắt đầu giới thiệu về tình hình của Tống thị.

Lê Hân ngồi ở vị trí chủ trì, nghe cô thuyết trình một lúc, thỉnh thoảng thấp giọng nói với trợ lý đang ngồi trước máy tính, kết hợp những nội dung trên máy chiếu sau đó xem lại trên tài liệu.

Cuối cùng, Lê Hân kết luận, anh đối với mảnh đất ở phía nam thành phố Z của Tống thị cảm thấy có hứng muốn đầu tư vào.

Điều này khiến cho Tống Khinh Ca có chút ngoài ý muốn, mảnh đất này, Tống thị đã mua hơn sáu năm, lại chưa xây dựng gì: “ Lê tổng.” Dù sao cũng là người Hứa Uyển giới thiệu, cô nhất định phải thẳng thắn: “ mảnh đất này đối diện là .. mộ vườn.” Bên cạnh mộ vườn, là nhà tang lễ. Dù sao cũng là làm ăn, nếu như lừa gạt người ta, sau này chắc chắn sẽ gặp phiền toái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.