Edit: Million Roses
“ Tôi biết.” Lê Hân vẫn nhìn vào máy tính.
Tống Khinh Ca rất kinh ngạc, nói tiếp: “ mảnh đất này có 1.200 mẫu, tôi muốn hỏi một chút, Lê tổng muốn mua nó để làm gì?”
“ dựa vào địa hình sẽ xây dựng một khu biệt thự cùng hoa viên lớn. Bên ngoài sẽ xây một khu mua sắm ..” Lê Hân nói: “ kế hoạch cụ thể, cần phải phân tích cặn kẽ sau đó mới đưa ra phương án ưu hóa nhất.”
Đối với sự can đảm của anh ta, Tống Khinh Ca giật mình: “ Nhưng .. bên cạnh là ..” Trong suy nghĩ truyền thống, người nào lại muốn những thứ đó đứng cạnh nhau? Huống chi, xây dựng những căn biệt thự hạng sang, người có tiền càng kiêng đến những chỗ như vậy.
Lê Hân không trả lời cô, mà lại nói: “ Tống tiểu thư, thời gian của tôi không có nhiều, ngày mai sẽ phải trở về, mảnh đất đó, tôi có thể đi xem ngay được không?”
“ Dĩ nhiên là được rồi.” Tống Khinh Ca nói. Mặc dù cô đã nói rõ với anh ta rồi, nhưng suy nghĩ, tập đoàn đó là tập đoàn liên kết tài lực rất mạnh, nếu như anh ra có ý định xây dựng khu biệt thự ở đó, chắc chắn anh ta có lý do của mình.
“ Các cậu lưu lại số liệu để phân tích.” Lê Hân nói với mấy người trợ lý: “ lúc tôi trở lại muốn nhìn thấy phân tích báo cáo hoàn chỉnh.”
An Ny cũng lưu lại, tiếp thu những ý kiến của bọn họ.
Tống Khinh Ca lái xe, đưa Lê Hân đi xem mảnh đất ấy.
Ngồi trên xe một tiếng, mà Lê Hân ngồi bên cạnh không nói một câu nào, trong xe, không khí có chút lạnh.
“ Lê tổng.” Tống Khinh Ca cố tìm đề tài nói: “ ngài lần đầu đến thành phố Z à?”
Ánh mắt Lê Hân nhìn chăm chú về phía trước, giọng nói rất bình thản: “ Đã tới mấy lần rồi, ở đây tập đoàn của chúng tôi có một chuỗi các siêu thị.”
Tống Khinh Ca thiếu chút thì quên mất, chuỗi siêu thị của tập đoàn Lê Hân trải rộng cả nước ở các thành phố, thành phố Z trực thuộc trung ương.
“ Lê tổng.” Cô đột nhiên hỏi: “ công ty chúng tôi có sản xuất thực phẩm dành cho trẻ em, ngài xem, có thể đưa vào các siêu thị của ngài tiêu thụ không?”
Lê Hân suy nghĩ kỹ càng, nói: “ Ý tưởng không tệ, tôi sẽ bảo phòng thị trường nghiêm cứu về vấn đề này, có thể mở một gian hàng bán sản phẩm này.”
“ Cảm ơn Lê tổng.”
Nói chuyện thêm vài câu, bên trong xe không khí bớt căng thẳng đi nhiều.
--
Mảnh đất phía nam thành phố Z, nơi này núi nằm cạnh sông, lúc đầu Tống thị đánh giá cao nên mới quẳng tiền ra mua, thế nhưng, mới vừa mua được về, chính phủ ban hành văn kiện, di dời nhà tang lễ đến gần đây, sau đó đối diện với núi xây mộ vườn. Cứ như vậy, mảnh đất này chưa được dùng đến.
Tống Khinh Ca đi bên cạnh Lê Hân, giúp anh ta che ô, giới thiệu với anh ta mọi thứ.
Anh ta không nói nhiều, cũng không hỏi nhiều, từ đầu đến cuối, sắc mặt cũng không có biến đổi gì, biểu tình trên khuôn mặt rất khó nắm.
Trở lại bàn rượu, trợ lý của Lê Hân đã làm xong báo cáo phân tích, liền đưa cho anh ta xem.
Sau khi xem xong, Lê Hân nói: “ Tống tiểu thư, tôi đối với mảnh đất này rất có hứng hợp tác, về vấn đề hợp tác cụ thể, chúng ta đợi ăn cơm xong sẽ bàn tiếp.”
“ Được.” Tống Khinh Ca mừng rỡ nói.
--
Bữa trưa, ăn tại phòng ăn kiêm bàn rượu của khách sạn.
Lê Hân không nói nhiều, anh ta rất lịch sự, tao nhã, lễ độ không như những người đàn ông khác, khi nói chuyện hợp tác ánh mắt lúc nào cũng đảo quanh trên người cô.
Trước đó, cô ngờ rằng lần hợp tác này lại thuận buồm xuôi gió như vậy.
“ Lê tổng, ngài và Hứa Uyển rất thân sao?”
Lê Hân hơi mím môi, giọng nói lạnh nhạt: “ Khá thân.”
Nhìn biểu hiện của anh ta, chắc là không muốn nói đến đề tài này, vì vậy Tống Khinh Ca không nhắc thêm nữa.
“ Tống tiểu thư.” Trong mắt Lê Hân có thâm ý: “ người ngồi gần cửa sổ phía sau lưng cô, là người quen biết với cô à?”
Tống Khinh Ca hơi ngạc nhiên, quay đầu lại, đụng phải một đôi mắt sâu thẳm, là Cố Phong Thành. Anh ấy không phải đang nằm viện sao? Tại sao lại ở bàn rượu bên kia? Nhịp tim cô đập loạn, ánh mắt lập tức dời đi chỗ khác: “ tôi đã từng gặp anh ấy vài lần.”
“ Cô có muốn qua bên đó chào hỏi không?” Động tác của Lê Hân ưu nhã, lời nói tựa như có chút lơ đãng: “ tôi thấy, anh ta luôn nhìn cô.”
“ Không cần đâu, chúng tôi không quá quen.” Cô cúi đầu, ăn canh.
Không biết có phải nói dối bị trời phạt không mà sau khi ăn cơm xong, vừa rời khỏi bàn ăn, chân cô tự nhiên bị đau.
“ Sao vậy?” Lê Hân ở bên cạnh cô, kịp thời vịn lấy cô: “ Cô có thể đi được không?”
“ Không sao ..” Cô cười cười, nói xin lỗi. Lần trước ở Ngân Hà Cửu Thiên, cô từ trên cửa sổ nhảy xuống, chân trái có chút thương tổn, vẫn chưa khỏi hẳn, vừa rồi lại đụng đến chỗ bị thương ấy, mắt cá chân hơi đau, nhưng không đến nỗi không bước được.
Bên ngoài phòng ăn, cửa thang máy đã đóng lại nhưng đột ngột bị mở ra, sau đó thấy Cố Phong Thành bước vào thang máy.
Cô đang cùng Lê Hân đứng ở bên trong thang máy, anh đi vào rõ ràng nhìn thấy cô nhưng làm bộ không thấy, lạnh nhạt bước vào đứng ở bên phải. Trong thang máy, thiếu ôxy trầm trọng, Tống Khinh Ca cảm giác khó thở, không có ai nói một lời nào, an tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng thở của mình.
Tống Khinh Ca quan sát anh qua tấm kính đối diện của thang máy, sắc mặt lúc nào cũng lạnh nhạt, môi mỏng mím chặt, hơ, ánh mắt dịu dàng hôm qua đi đâu mất rồi?