Editor: Million Roses
Không có cách nào khác, Đại Boss buồn bực không thôi.
“ Đón taxi về .” Đại Boss hôn môi cô, chỗ này còn cách Tống gia một lần đen xanh đèn đỏ, trời lại lạnh, anh không yên lòng nói.
“ Em không có tiền .” Tống Khinh Ca nói, túi của cô để quên ở cô nhi viện rồi. Từ đây đi bộ về nhà, nhiều lắm thì cũng chỉ mất 10 phút, không cần gọi xe. Chẳng qua .. cô muốn mua ...
Một cái ví nam rơi vào tay cô.
Cô lấy ra tờ 100 : “ Ngày mai trả lại cho anh .”
Một giây kế tiếp, cô bị anh ôm lấy eo, mập mờ nói :“Trả” luôn bây giờ .” Anh nghiêng người muốn hôn cô.
Tống Khinh Ca đưa tay ngăn lại môi anh, tình thế này, cô mà nấn ná ở lại trên xe nữa, bảo đảm tối nay khỏi phải về nhà. Vì vậy, liền xuống xe, nói lời tạm biệt sau đó giục anh về.
Đợi cô lên taxi, Bentley mới chuyển hướng lái đi. Taxi vừa đi được một chút, Cô nói với tài xế : “ Chú lái xe, cho tôi dừng lại ở chỗ này .”
Xuống xe, cô đi vào một tiệm thuốc. 5 phút sau, cô đi ra sau đó sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một chai nước.
Tống Khinh Ca đi vào khu đường dành cho người đi bộ, vặn nắp chai nước ra, chuẩn bị đem thuốc cho vào miệng thì phát hiện La Thế Sâm đang đứng cách cô không xa, hắn đang nhìn chằm chằm, bộ dạng kia chắc là đã theo dõi cô một lúc lâu rồi.
Cô kinh ngạc, viên thuốc trong tay rơi xuống dưới đất, lăn lăn sau đó rơi vào cống ngầm. Cô đang buồn bực, do dự có nên quay trở lại hiệu thuốc mua viên khác không thì La Thế Sâm đã đến gần cô, giọng nói vô cùng khó chịu : “ Sao bây giờ em mới về? Em đi đâu ?”
Thấy thái độ của hắn, Tống Khinh Ca có chút bất mãn : “ Thế Sâm, anh không có quyền hỏi tôi đi đâu .”
“ Anh là hôn phu của em, sao lại không có quyền hỏi ?” La Thế Sâm quát lớn : “ 12 giờ trưa em rời khỏi cô nhi viện, bây giờ là 9 giờ tối, em ở cùng với ai, làm cái gì ?”
Hai năm quen biết hắn, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn nổi cơn thịnh nộ, nhìn thái độ hắn, cô không hiểu : “ Chúng ta sớm đã hủy hôn, tôi ở cùng ai, làm cái gì, không phải là chuyện anh nên hỏi .”
“ Ai nói chúng ta hủy hôn ?” La Thế Sâm tức giận nói : “ Tôi không đồng ý! Mẹ nó, Dù thế nào cô cũng là hôn thê của tôi .”
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, thái độ, lời nói của hắn quá ác liệt. Hắn động kinh cái gì? Cô im lặng, cả người cô đang mệt chết đi được, chẳng muốn cùng hắn cãi nhau, vì vậy không để ý đến hắn, bước đi về phía Tống gia.
La Thế Sâm kéo tay cô lại, Tống Khinh Ca không phòng bị đụng phải cột đèn đường, bả vai mơ hồ truyền đến cảm giác đau, cô tức giận, hất tay hắn : “ La Thế Sâm, anh làm cái trò gì thế!”
Đột nhiên, đèn flash nháy lia lịa.
Hỏng bét, có ký giả!
La Thế Sâm phản ứng rất nhanh, thuận thế ôm lấy vai Tống Khinh Ca.
Cô đối với hành động của hắn rất chán ghét, đẩy hắn : “ Buông ra!” Nhưng khi nhìn thấy cách đó không xa có mấy người .. đang cầm máy ảnh thì không đẩy hắn nữa.
Hắn ôm lấy cô, thái độ xoay chuyển 180 độ, cùng cô bước vào Tống gia.
Vừa vào cửa, Tống Khinh Ca lập tức hất tay hắn ra, nhìn phòng khách thấy Tống Nhã Như đang ở đó, kêu một tiếng : “ Thưa dì, con mới về .” Sau đó, cô đi lên lầu.
“ Hai đứa lại có chuyện gì sao ?” Tống Nhã Như nhìn hai người, quay sang hỏi La Thế Sâm : “ Buổi sáng không phải rất tốt sao? Cãi nhau à ?”
“ Tôi chỉ hỏi cô ấy chút chuyện, cô ấy không vui, liền cãi nhau với tôi .” La Thế Sâm phẫn nộ nói, chẳng thèm diễn trò trước mặt Tống Nhã Như nữa. Hắn vốn muốn tìm Tống Khinh Ca hỏi cho ra nhẽ nhưng hiện tại có Tống Nhã Như ở đây, nên không tiện hỏi.
“ Thế Sâm, với Khinh Ca con phải kiên nhẫn một chút .” Tống Nhã Như nghe giọng hắn khó chịu, cũng chẳng muốn diễn kịch, liền nói giọng ám chỉ : “ Con vừa mới xảy ra chuyện kia, trong lòng nó làm sao vui vẻ được? Tức giận là dễ hiểu thôi, đúng không ?”
“ Dì .” La Thế Sâm không vui, nhìn chằm chằm cầu thang, nửa ám chỉ nửa uy hiếp nói : “ Dì và cha tôi đã bàn bạc, năm sau tôi và Khinh Ca sẽ kết hôn, chuyện này, dì đừng có quên đấy .”
“ Tôi đã nói điều gì, tuyệt đối nhớ rõ .” Đáy mắt Tống Nhã Như xẹt qua một tia giễu cợt, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ tự nhiên, cũng chẳng thèm ngọt nhạt với hắn : “ Thế nhưng, Thế Sâm cậu cũng nên chú ý, đừng có để lọt ra thêm scandal, làm cho Khinh Ca mất hứng .. nếu như nó mà không muốn, thì mọi chuyện không dễ dàng nữa đâu .”
“ Cái gì mà không dễ dàng ?” La Thế Sâm hừ lạnh một tiếng : “ Nói khó nghe quá, chẳng phải nhà tôi đã bỏ tiền bỏ bạc ra mua trắng cô ấy ..”
Tống Nhã Như cũng biến đổi thái độ : “ Thế Sâm, ba cậu cũng đã đồng ý với tôi rồi, chuyện này phải giữ bí mật, không để ai biết. Cậu cứ nói oang oang như thế, không tốt đâu .”
La Thế Sâm cười nhạo : “ Lật bài đi, nếu Khinh Ca biết bà bán cô ấy với giá cao, lại giúp bà dì thân yêu thu được toàn là tiền mặt, không biết cô ấy sẽ nghĩ thế nào ..”
“ Câm miệng!” Sắc mặt Tống Nhã Như cực kỳ khó coi.
La Thế Sâm hiện nguyên hình du côn, hỗn láo : “ Tôi bỏ tiền ra mua, cô ấy là người đàn bà của tôi, hi vọng bà dạy dỗ cháu gái tốt tốt một chút, đừng có để cô ấy cùng thằng đàn ông khác dây dưa .. hàng hóa phải xứng với tiền bỏ ra, có đúng không ?”
“ Khinh Ca không phải người như vậy!” Tống Nhã Như khẽ gắt.
“ Tốt nhất là như thế!” La Thế Sâm uy hiếp nói: “ Nếu không .. tôi cũng không dám cam đoan tôi có đổi ý hay không, dù sao vài trăm triệu đó không phải là con số nhỏ .”
--
La Thế Sâm ra khỏi biệt thự Tống gia, liền gọi điện thoại : “ Chu Châu, vừa rồi có mấy ký giả chụp được ít hình .. em giúp anh giải quyết nhé!”
Chu Châu đang nằm trên ghế salon, nhìn bàn chân vừa sơn lại móng : “ Không thành vấn đề, em lập tức giúp anh giải quyết. Sâm thiếu, chuyện video kia, hiện tại dư luận đã chuyển hướng rồi. Theo kinh nghiệm trước đây, sang năm chắc chắn chuyện này sẽ lắng xuống. Lúc đó, sẽ tìm vài chuyên gia xử lý tất cả tàn dư của video đó, coi như mọi chuyện kết thúc tốt đẹp .”
“ Anh biết rồi .” La Thế Sâm bổ sung thêm : “ Anh đặt xe ở gara 4S, ngày mai em mang chứng minh thư qua đó là ok .”
Chu Châu như mở cờ trong bụng nhưng làm bộ : “ Chiếc Volkswagen Beetle của em vẫn còn tốt, đổi xe làm gì a .”
“ Tiền anh đã trả rồi .” La Thế Sâm nhàn nhạt nhướn mày, đối với Chu Châu ngày càng có hứng thú : “ Anh đã chi cái gì rất ngại phải thu về .”
“ Anh chẳng lẽ không biết .” Chu Châu làm nũng : “ Em muốn gì sao ?”
“ Em muốn gì ?” La Thế Sâm cố ý hỏi.
“ Sâm thiếu ..” Cô làm nũng.
“ Em muốn .. “cái kia”?”
“ Ưhm, đáng ghét!” Chu Châu làm bộ xấu hổ.
Hắn thấp giọng dụ dỗ : “ Em có muốn tối nay nhìn thấy “nó” không ?”
“ Em chuẩn bị đi ngủ, ngày mai còn phải đi quay ngoại cảnh .” Thấy hắn khơi mào, cô thích nhưng cố tình làm bộ nói.
“ Vậy thì thôi .” La Thế Sâm hừ một tiếng : “ Đang muốn gặp em vậy mà ..”
“ Ấy!” Chu Châu vừa nghe hắn nói, lập tức đầu hàng, nũng nịu nói : “ Sâm thiếu, cho em địa chỉ đi!”
--
Tống Khinh Ca thay áo ngủ, phát hiện trên người đầy những dấu hôn. Nghĩ đến Đại Boss, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Không nghĩ một người đàn ông lạnh lùng như anh mà có lúc lại đáng yêu làm nũng.
Cô ngồi ở trên giường, hai tay ôm gối thở dài. Mới xa anh một lúc, cô đã bắt đầu thấy nhớ rồi. Nhớ cảm giác trong ngực anh, nhớ nhàn nhạt vị thuốc lá, hết thảy đều là anh.
Cô thật muốn mau mau kết thúc chuyện hôn ước với La Thế Sâm, như vậy cô có thể quang minh chính đại cùng với anh.
Không biết có phải vì buổi chiều ngủ quá lâu không mà hiện giờ cô không buồn ngủ chút nào. Cô nằm trên giường, lăn qua lăn lại. Đột nhiên, Tống Nhã Như vào phòng, đưa cho cô túi xách : “ Thế Sâm mang đến cho con .”
Chính là túi mà Tống Khinh Ca để ở cô nhi viện.
“ Khinh Ca, con và Thế Sâm giận nhau hả ?” Tống Nhã Như hỏi : “ Con xem, nó giận như vậy ..”
Tống Khinh Ca ngồi dậy, tựa đầu vào đầu giường : “ Là anh ta cố tình gây sự .” Bọn họ đã hủy hôn, hắn có quyền gì mà can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô ?
Tống Nhã Như nhìn, vô tình nhìn thấy mấy vết tím mờ trên cổ cô, trong lòng sáng tỏ : “ Có phải con giận vì nó không dịu dàng ?”
Tống Khinh Ca không hiểu.
Tống Nhã Như chỉnh lại cổ áo cho cô : “ Ngày mai mặc quần áo chú ý một chút, tốt nhất là quấn một chiếc khăn lụa, che kín chỗ này đi .”
Ách! Bị dì nhìn thấy rồi!
Khinh Ca đỏ bừng mặt, lấy tay nắm cổ áo, cào cào tóc che kín.
Tống Nhã Như nhìn cô : “ Đứa nhỏ này, thẹn thùng cái gì nữa? Con lớn rồi, chuyện này là bình thường .” Dứt lời bà lẩm bẩm : “ Thế Sâm kia, sao chẳng ôn nhu gì cả ..”
Ách! Bị dì hiểu lầm rồi! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, đang định nói chuyện về Đại Boss cho dì nghe nhưng sợ dì phản đối, suy nghĩ một chút đành đợi chuyện của La Thế Sâm lắng xuống rồi nói vậy.
Đợi dì đi khỏi Tống Khinh Ca lấy điện thoại di động trong túi xách ra, gửi tin nhắn cho Đại Boss: [Em về đến nhà rồi.]
Đại Boss đang xem tin tức về tài chính, nghe thấy chuông báo tin nhắn, liền cầm điện thoại lên xem, khóe môi chợt mỉm cười: [Em chưa ngủ?]
[Em ngủ rồi.] Tống Khinh Ca nhắn lại.
[Ngủ rồi ? Vậy ai đang gửi tin nhắn cho anh?] Đại Boss ranh mãnh trêu chọc cô.
Ách! Tống Khinh Ca cười cười: [Em mộng du, không được sao?]
[Sao em không mộng du đến nhà anh đi?] Trong lòng Đại Boss vô cùng ấm áp, quả thật tình yêu làm cho tinh thần tốt lên rất nhiều.
Đại Boss vừa gửi tin nhắn xong, thì Sang Lan Cầm gọi điện thoại tới, chắc là vì chuyện của Hải Luân rồi. Anh nhíu mày, nhấn nghe.
“ Phong Thành, chuyện gì thế, tại sao con lại để Hải Luân ở bên ngoài một mình? .” Sang Lan Cầm thở gấp, bà vốn chỉ gọi điện thoại hỏi Hải Luân xem tình hình hai đứa đến đâu, ai ngờ điện thoại vừa thông đã nghe thấy tiếc nức nở của Hải Luân. Bà vội vã hỏi ngọn nguồn sau đó lập tức gọi cho tên xấu xa bắt nạt con dâu tương lai của bà.