Editor: Million Roses
Đại Boss nói : “ Cô ấy ở đây, rất bất tiện .”
“ Có cái gì mà bất tiện ?” Sang Lan Cầm không vui : “ Biệt thự có nhiều phòng như vậy, phòng tắm cũng không ít. Con nói xem, nó làm phiền gì đến con rồi ?”
“ Con có bạn gái .” Đại Boss nhíu mày, không dài dòng, dứt khoát nói : “ Cô ấy ở đây, cực kỳ bất tiện .”
Sang Lan Cầm tức giận, nghe Hải Luân khóc lóc kể lể rằng Cố Phong Thành là vì một người con gái khác ép buộc cô phải rời đi. Bây giờ, nghe chính con trai nói, chuyện quả là như vậy, bà giận khó kìm được : “ Bạn gái kiểu gì mà hẹp hòi thế, ngay cả Hải Luân cũng không tha cho ?” Suy nghĩ một chút lại càng giận hơn : “ Phong Thành, phụ nữ mà ích kỷ thế thì cũng chẳng ra gì, mau cùng cô ta chia tay. Hừ .. con đừng quên .. khi chúng ta mới đến Úc ..”
“ Con biết ..” Lại là cái đề tài muôn thủa này, Đại Boss nhíu mày cắt đứt lời bà : “ Mẹ yên tâm, có giúp việc chăm sóc cô ấy, rất an toàn .”
“ Phong Thành, trước đó con đã đồng ý gì với mẹ? Nói chăm sóc tốt cho Hải Luân. Con lấy công việc ra để thoái thác mẹ còn có thể hiểu được, nhưng không thể vì một người phụ nữ khác mà đuổi nó đi được!” Sang Lan Cầm không vui nói : “ Con như vậy, mẹ còn mặt mũi nào mà nhìn hai bác bên đó .”
“ Mẹ, con có cuộc họp .” Đại Boss thở dài, muốn kết thúc cuộc trò chuyện, cố ý hạ giọng nói : “ Con cúp trước, con sẽ gọi lại sau .”
Sau khi cúp điện thoại, anh vào phần tin nhắn. Không thấy Tống Khinh Ca trả lời lại vì vậy nhắn: [Ngủ rồi?]
Rất nhanh đã thấy cô nhắn lại: [Không ngủ được.]
Đại Boss trong mắt mang đầy ý cười: [Nhớ anh?]
Cô trả lời: [Không có đâu!]
Đại Boss sờ sờ hai bên thái dương, anh lại rất nhớ cô: [Hôm nay chắc em cũng mệt rồi, ngủ sớm đi.]
[Em không mệt.] Tống Khinh Ca có chút mệt mỏi nhưng đang rất hưng phấn.
[Thật không?] Anh hỏi.
Cô trả lời: [Dĩ nhiên, thể lực em khá tốt, hiện tại có thể chạy 1000m.]
Đại Boss ranh mãnh nhắn lại: [Xem ra đã đánh giá thấp em rồi.]
Cô không hiểu: [Anh có ý gì?]
[Nhìn em nằm bẹp trên giường, tưởng rằng quá mệt. Thì ra anh coi thường thể lực của em. Biết thế không dễ dàng tha cho em.]
Tống Khinh Ca bất tri bất giác, đọc ha, ba lần mới hiểu ý của anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khẽ cáu “sắc lang”, không thèm nhắn lại nữa.
Qua mấy phút, màn hình di động lại sáng lên, cô vội vàng mở ra : [Ngủ ngon.], chỉ có hai chữ, cô hơi thất vọng, nhưng cũng không quên gửi lại tin nhắn chúc anh ngủ ngon.
Đại Boss nhìn tin nhắn cô gửi đến: [Ngủ ngon.] thì môi cơi cong lên. Nhưng ánh mắt lại bị tin tức tài chính thu hút.
Truyền thông đưa tin : “ Xế chiều nay, lúc 5 rưỡi, tập đoàn La thị tuyên bố cùng với tập đoàn Tống thị sát nhập hợp tác, tương lai trong 5 năm tới cùng nhau mở rộng hạng mục XX ..” Nhìn trên màn hình là một cuộc họp báo, Tống Nhã Như và La Quốc Dân, hai người đại diện của hai tập đoàn ký tên vào hiệp nghị, sau đó bắt tay nhau.
Khi người phóng viên giới thiệu đến bối cảnh của hai tập đoàn thì nhắc tới hôn ước của La Thế Sâm và Tống Khinh Ca, màn hình lập tức đăng lên bức ảnh hai người ôm nhau vô cùng hạnh phúc. Người phóng viên nói : “ Được biết, đôi trai tài gái sắc sang năm sẽ kết hôn, tin tưởng rằng đám cưới này sẽ càng gắn kết hai tập đoàn lại thành một nhà.”
Đại Boss nhìn tin tức, mi hơi nhíu. Sắc mặt không được tốt. Anh rút một điếu thuốc, đốt lên. Khói thuốc mới lan đến tầm mắt thì chuông điện thoại di động vang lên, là Hải Luân gọi đến.
Anh không nghe, tiếp tục hút thuốc lá.
Điện thoại di động yên lặng khoảng 5 giây, sau đó lại vang lên. Vẫn là Hải Luân gọi. Cứ thế, sau 5 lượt như vậy, Đại Boss khẽ cau mày nhấn nghe.
“ Phong Thành, cứu em!” Tiếng Hải Luân khóc òa trong điện thoại truyền tới.
“ Làm sao ?” Anh hỏi.
Hải Luân khóc : “ Em ở một mình sợ lắm .”
Đại Boss không vui nói : “ Không phải có giúp việc ở đó cùng sao ?”
“ Em và người đó không quen .” Hải Luân thút thít khóc : “ Vừa nghĩ đến việc phải ở cùng một người xa lạ, em thấy sợ ..”
“ Thật sợ ?” Anh nhướng mày.
“ Vâng .” Hải Luân đáng thương nói.
Đại Boss nói : “ Nếu như em thật sợ, anh có một đề nghị _____”
“ Đề nghị gì ?” Hải Luân hỏi.
“ Trở về Úc .” Đại Boss nói tiếp : “ Về bên cạnh bố mẹ em, thế là không sợ nữa!”
Hải Luân khóc to hơn : “ Phong Thành, anh nhẫn tâm để em ở đây một mình ư ?”
“ Hải Luân .” Đại Boss nghiêm túc nói : “ Nói đúng ra, chúng ta không phải là anh em ruột thịt, cho nên anh không cần có bất cứ trách nhiệm gì với em, chẳng qua là nể mẹ anh, nên anh mới nhân nhượng, em đừng có làm quá .”
“ Phong Thành ..” Hải Luân nghe xong, tiếc tục khóc lớn.
Giọng Đại Boss có chút lạnh : “ Anh nhắc lại một lần nữa, tính nhẫn nại của anh có giới hạn, nếu như em cố tình gây sự, anh sẽ thẳng tay tống em về Úc .”
Hải Luân bị lời anh nói dọa cho sợ, tiếng khóc cũng nhỏ đi nhiều.
Đại Boss cau mày, sau khi cúp điện thoại liền ném sang một bên. Anh sắp không chịu nổi Hải Luân, không biết mẹ nghĩ gì mà lại đem cái đồ ỏng eo này đến cạnh anh, đây không phải là cố tình quấy rối, ảnh hưởng đến anh thì là cái gì?
Haizz, vẫn phải nhanh nghĩ biện pháp đưa cô ta trở về Úc.
--
Đại Boss họp hành rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm điện thoại di động. Lý do là cả buổi trưa mà không nhận được một tin nhắn nào. Rốt cuộc, không đợi được nữa liền gọi điện cho cô.
“Alô ?” Tống Khinh Ca nói nhỏ, cô từ phòng họp bước ra ngoài, đứng bên ban công. Nghe giọng của Đại Boss thì trong lòng vui mừng nhảy nhót, lúc này ngoài ban công đang mưa phùn nhưng Tống Khinh Ca lại thấy sắc trời quá đẹp : “ Anh ăn cơm chưa ?”
“ Em muốn mời anh ?” Đại Boss hài hước nói.
Tống Khinh Ca khẽ cười : “ Oh, thì ra Cố tổng luôn muốn tôi mời cơm .”
“ Mời cơm? Ừm, đề nghị này không tệ .” Đại Boss mỉm cười, nghe được giọng của cô, tâm trạng tốt lên rất nhiều : “ Tống tiểu thư, có vui lòng mời tôi ăn trưa không ?”
Tống Khinh Ca quay đầu lại, nhìn trong phòng họp : “ Hôm nay không được, lát nữa em còn phải đi họp .”
Đại Boss hỏi : “ Buổi trưa em ăn gì ?”
“ Cơm hộp .” Cô nói.
Đại Boss nhíu mày : “ Ăn cơm hộp không tốt cho dạ dày .”
“ Thỉnh thoảng ăn chắc không vấn đề gì .” Cô nói.
“ Buổi tối ăn cơm cùng anh ?” Đại Boss đề nghị.
“ Đến lúc đó rồi nói .” Tống Khinh Ca nói, không biết cuộc họp này bao giờ mới kết thúc. Chuyện bữa tối, tạm thời chưa quyết định được. Chợt An Ny từ phòng họp đi tới gọi cô.
Tống Khinh Ca vội vàng nói : “ Thế nhé, em đi họp đây, bye!”
Ách! Điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Đại Boss khẽ cau mày, tiểu yêu tinh này, tốc độ cúp máy thật là nhanh.
--
Công ty đa liên kết cử người đại diện đến họp, họ Tôn, là một giám đốc hơn 40 tuổi. Ông đeo một cặp kính, nhìn qua rất lịch sự. Còn về phần kinh nghiệm thì khỏi phải bàn, khôn khéo, tinh tường, nhạy bén.
Giám đốc Tôn nói chuyện vô cùng sắc bén, gặp Tống Nhã Như thì vào đề luôn : “ Hạng mục này chúng tôi đã cùng với Tống thị thương lượng từ trước, chúng ta đã hoàn thành xong bước đầu của việc hợp tác, nhưng nếu như bên bà thay đổi người phụ trách, thì bên tôi sẽ dừng hợp tác .”
Lúc ấy, Tống Nhã Như vô cùng lúng túng, đầu tiên bà khéo léo giải thích cho đối phương biết bà mới là Đổng sử trưởng, chuyện hợp tác bà hoàn toàn có thể đứng ra ký kết, nhưng thái độ giám đốc Tôn rất kiên quyết, không hề nhân nhượng.
Không có cách nào khác, Tống Nhã Như mặc dù không vừa lòng nhưng nghĩ đến những lợi nhuận đạt được khi hợp tác với tập đoàn này, nên đành để cho Tống Khinh Ca đứng ra phụ trách. Mới đầu, bà cũng tham dự vào buổi họp nhưng đối phương hoàn toàn sao lãng bà, đối với bà không nói bất cứ điều gì, cũng chẳng hỏi ý kiến của bà. Điều này, khiến cho Tống Nhã Như rất tức giận. Cuối cùng, chỉ có thể ủy quyền cho Tống Khinh Ca ký kết hợp đồng.
Tống Khinh Ca biết giám đốc Tôn. Trong lần đầu tiên gặp Lê Hân để nói chuyện hợp tác, giám đốc Tôn cũng ở đó. Ông đã nắm rõ tất cả điều khoản cũng như quy định của hạng mục cho nên lần này đến, không cần phải giới thiệu nhiều, hai bên trực tiếp đi vào bàn bạc chi tiết.
Hội nghị kéo dài đến 8 giờ tối mới xong. Tống Nhã Như cố ý đặt bữa tối mời giám đốc Tôn và nhân viên của ông cùng ăn.
Không có cách nào khác, Tống Khinh Ca phải đi cùng. Cô gửi tin nhắn cho Đại Boss: [Buổi tối phải mời khách đi ăn, xong việc em gọi điện thoại cho anh.]
Nhận được tin nhắn của cô, lúc này Đại Boss đang ngồi trên ghế salon ở biệt thự, mím môi nhìn những món ăn anh đã cố ý chuẩn bị trên bàn ăn: [Em dám coi trọng công việc hơn anh?]
Cô cố ý nhắn lại: [Không có cách nào khác, cuộc sống hối hả.]
Đại Boss trả lời: [Anh nuôi em.]
Nhìn ba chữ này, Tống Khinh Ca có chút kinh ngạc, cảm giác hơi là lạ, nhắn lại: [Cảm ơn, nhưng em không muốn làm ký sinh trùng.]
Người phụ nữ này, yêu đương mà chăm chỉ như lúc làm việc có phải tốt không.. Đại Boss nhắn lại: [Anh đợi em.] Sau đó lại nhắn thêm: [Uống ít rượu.]
[Boss đại nhân, tuân lệnh!]
Thật đáng yêu! Đại Boss lắc đầu, nỗi thất vọng trong lòng nháy mắt được quét sạch.
--
“ Giám đốc Tôn .” Tống Khinh Ca hỏi : “ Sao lần này Lê tổng không đến thành phố Z ?” Lần trước, cô cùng với Lê Hân đề cập đến việc bày bán thực phẩm chức năng dành cho trẻ em vào hệ thống siêu thị đa liên kết, nhưng từ đó tới nay chưa nhận được thông tin gì từ Lê Hân.
“ Lê tổng cũng tới .” Giám đốc Tôn nói:“ Nhưng hôm nay ngài ấy có việc, ngày mai mới tới tham gia hội nghị được .”
Biết Lê Hân tới, Tống Khinh Ca rất mừng. Nếu như gặp được Lê Hân, cô sẽ đưa bản phương án chi tiết cho anh ta xem, biết đâu có thể mở rộng thị trường tiêu thụ.
Ăn cơm xong, Tống Nhã Như mời mọi người đến KTV. Nhưng giám đốc Tôn hơi mệt, ngày mai còn phải dậy sớm để chuẩn bị cho hội nghị nên từ chối. Đưa giám đốc Tôn và nhân viên của ông về xong, Lão Chung đến đón cô.
“ Dì, dì về nhà trước đi .” Tống Khinh Ca nói: “ Con có hẹn bạn nói chuyện, sẽ về sau .” Bây giờ mới hơn 9 giờ, cô muốn đến nhà Đại Boss.
Tống Nhã Như nhìn cô : “ Đã muộn thế này, còn nói chuyện gì nữa ?”
Tống Nhã Như giương mi, cười cười : “ Trước 12 giờ con sẽ về nhà .”
“ Nói chuyện với ai vậy ?” Tống Nhã Như nghiêm túc hỏi.
“ Là ..” Tống Khinh Ca mím môi, làm nũng : “ Dì ..”
“ Rốt cuộc là ai hả ?” Tống Nhã Như không vui hỏi.
“ Tiểu Uyển .” Tống Khinh Ca thuận miệng nói : “ Cô ấy ở ngoại thành quay phim, vừa mới trở về, lâu rồi con chưa gặp cô ấy, vì vậy muốn đến tâm sự một chút .”
Sắc mặt Tống Khinh Ca lạnh nhạt : “ Về nhà .”
“ Dì ..”
“ Thế Sâm không phải đã nói với con sao? Không nên cùng tiểu minh tinh Hứa Uyển đó qua lại .” Tống Nhã Như không vui nói : “ Những người như nó, phần lớn bên ngoài rất tùy tiện, danh tiếng không tốt .”
“ Tiểu Uyển không phải là người như vậy!” Tống Khinh Ca lên tiếng bảo vệ bạn.
“ Vì nổi danh, có chuyện gì mà không làm được ?” Tống Nhã Như lạnh giọng : “ Bước ra từ cô nhi viện, có kẻ nào mà không nghèo đến nhếch nhác, liều mạng chạy theo tiền, chỉ cần có tiền, có gì mà không dám làm .”
Cô nhi viện?
Lời của dì, làm tổn thương Tống Khinh Ca, cô thấp giọng nói : “ Người khác thế nào con không biết nhưng Tiểu Uyển tuyệt đối không phải là loại người đó .”
Tống Nhã Như lúc này mới ý thức mình lỡ lời, vì vậy vỗ vai cô, giọng dịu lại : “ Hứa Uyển là hạng người gì, chúng ta không nên bình luận. Nếu con thật sự muốn cùng nó qua lại, dì cũng không phản đối. Nhưng mà bây giờ đã gần 10 giờ rồi, ngày mai con còn phải dự hội nghị .. Hẹn nó hôm khác nhé, có được hay không ?”
Tống Khinh Ca nhíu mày: làm sao bây giờ, vừa rồi cô đã gửi tin nhắn cho Đại Boss là đợi một lát, cô sẽ đến nhà anh.
“ Khinh Ca .” Tống Nhã Như không vui nói : “ Gần đây con sao vậy, ngay cả lời dì nói cũng không nghe ?”
Tống Khinh Ca không biết làm sao đành phải theo dì lên xe. Ngồi trên xe, cô thở dài. Sau đó, gửi tin cho Đại Boss: [ Không đến nhà anh được. Dì bắt em về nhà rồi.]
Đại Boss nhìn tin nhắn, mi nhíu mắt lườm: [Lại cho anh leo cây?] Giờ phút này, anh cảm giác mình giống như là một người chồng bị bỏ rơi vậy.
Nghe thấy tiếng tin nhắn từ điện thoại của Khinh Ca, Tống Nhã Như nghiêng đầu nhìn cô, thuận miệng nói : “ Ai gửi tin nhắn vậy ?”
“ Tiểu Uyển .” Tống Khinh Ca cất điện thoại đi.
Tống Nhã Như hơi ngờ ngợ.
Một lát sau, bà đột nhiên hỏi : “ Khinh Ca, con và Lê tổng rất quen sao ?”
“ Không tính là quá quen .” Tống Khinh Ca nói.
“ Tại sao con biết ngài ấy ?” Tống Nhã Như rất tò mò, bởi vì những lời giám đốc Tôn nói. Nhìn tình hình, không giống như thấy Tống thị có tiềm lực mà giống như là nhìn trúng .. Tống Khinh Ca.
“ Tiểu Uyển giới thiệu dì ạ .” Tống Khinh Ca nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Tống Nhã Như hơi bất ngờ : “ Hứa Uyển và Lê Tổng quen biết nhau sao ?”
“ Cũng không tính là quá quen .” Tống Khinh Ca nói : “ Giống như là bạn bè bình thường, sao vậy dì ?”
“ Tùy tiện hỏi vậy thôi .” Tống Nhã Như nói.
Về đến nhà, Tống Khinh Ca vội vàng leo lên lầu, đóng cửa lại lập tức gọi điện thoại cho Đại Boss.