Editor: Miliion Roses
Ngày qua ngày, những tin nhắn Tống Khinh Ca gửi cho Đại Boss đều như đá chìm dưới đáy biển.
Lâu rồi cũng trở thành thói quen, mới đầu cô còn buồn phiền khổ sở. Nghĩ đến anh, nhớ đến anh, mong anh trở lại.
Dần dần, cô quen với việc không có anh ở bên, nhắn tin nhưng anh không nhắn lại, gọi điện thoại cho anh không được, vài tuần hoặc lâu hơn mới nhận được điện thoại của anh.
Ban đầu, khi nhận được điện thoại của anh thì cô sẽ kích động đến nghẹn ngào rơi lệ. Nhưng hiện tại, cô đã tiết chế đi rất nhiều. Khi nhận được điện thoại của anh, cô sẽ vui mừng mấy ngày, nhưng khi không nhận được điện thoại của anh cô cũng không quá buồn phiền.
Trước kia, khó ngủ khiến cô thức trắng đêm. Thỉnh thoảng cô sẽ gọi điện thoại Hứa Khiêm , hỏi tình hình Đại Boss. Nhưng gần đây, cô không gọi điện thoại cho Hứa Khiêm nữa. Vì cô biết, dù có gọi cho Hứa Khiêm thì cũng chỉ nhận được một câu “ Đại Boss đang ở Châu Phi”.
Cô đã nghĩ thông suốt, thay vì cứ ngồi một chỗ oán trách, chẳng bằng nghĩ tích cực một chút, rằng anh sẽ nhanh trở về. Chỉ cần thỉnh thoảng nhận được điện thoại của anh, biết anh vẫn bình an là tốt rồi.
Cô không cô đơn bởi vì cô còn bạn nhỏ Cố.
Cho dù anh không nhắn tin lại, mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn cho anh, nói cho anh biết những chuyện mình làm hàng ngày.
Mỗi lần nhận được điện thoại của anh, cô cũng không hỏi anh bao giờ trở lại nữa. Bởi vì cô biết, nếu anh thật sự muốn trở về thì dù cô không hỏi anh cũng sẽ mau trở lại.
Công việc ở Tống thị của cô không nhiều lắm. Khi nhàn rỗi, cô sẽ lên mạng đọc tin tức, học những điều có lợi cho thai nhi, bắt đầu cùng bạn nhỏ Cố trò chuyện. Dù bạn nhỏ Cố không hề đáp lại, nhưng cô vẫn kiên trì.
Thỉnh thoảng, Ô Tĩnh sẽ đến thăm cô, mang cho cô rất nhiều thuốc bổ, nói là Đại Boss bảo anh mang đến. Cô vui vẻ đón nhận. Anh còn đưa cô đi ăn cơm, nói chuyện với cô, nhắc một chút đến tình hình Đại Boss ở bên châu phi, nói rằng công việc bên đó khó giải quyết, hơn nữa sóng điện thoại bên kia kém, rất khó gọi sang đó. Nghe nhiều lần như vậy, cô đơn giản sẽ tin.
Thời gian rảnh rỗi, cô bắt đầu trang trí phòng ngủ cho bạn nhỏ Cố. Đôi lúc đi dạo phố, mua một ít quần áo bà bầu. Sau khi mua về, sẽ mặc lên người sau đó chụp lại gửi cho Đại Boss, rồi phụ họa thêm vài câu : [ Anh thấy có đẹp không ?] hoặc là : [ Em mua nhiều quá sắp phá sản rồi.]. Cô dùng thẻ mà anh cho. Bởi vì, khi dùng tiền của anh cô mới cảm nhận chân thật rằng họ là vợ chồng.
Cô cũng học được cách che dấu, không than vãn với bất kỳ ai, kể cả với người bạn thân nhất là Hứa Uyển. Dĩ nhiên, bao gồm cả Tống Nhã Như.
Tống Nhã Như biết Đại Boss đi công tác biền biệt, nhiều lần muốn nói rồi lại thôi, thậm chí còn muốn cô về Tống gia ở nhưng cô không muốn. Cuối cùng, Tống Nhã Như chỉ biết dặn dò cô hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Tống thị và La thị vẫn căng thẳng về chuyện hiệp nghị. La Quốc Dân không muốn đầu tư cũng không muốn bồi thường tiền. Còn Tống Nhã Như, cũng không chịu lùi bước, vì vậy liền đưa nhau ra tòa.
Đại Boss vừa đến châu úc thì bị Sang Lan Cầm tịch thu hộ chiếu. Sau đó, anh mượn rượu giải sầu. Bị trúng độc cồn rượu cộng với xuất huyết dạ dày, phải nằm ở bệnh viện hơn một tháng.
Nhìn con trai gầy gò tiều tụy, Sang Lan Cầm vô cùng đau lòng nhưng không chút nào nhượng bộ, còn cho vệ sĩ canh cửa, cấm anh không được trở về nước. Khi anh đang nằm viện, bà phát hiện điện thoại của anh cài ứng dụng kết nối với camera ở biệt thự, nhìn thấy video của Tống Khinh Ca thì lập tức xóa bỏ. Sau đó, đem tất cả những tin nhắn mà Tống Khinh Ca gửi cho anh xóa hết, để số điện thoại của Tống Khinh Ca vào danh sách đen, từ chối tất cả tin nhắn, cuộc gọi của cô.
Khi Đại Boss phát hiện ứng dụng theo dõi trong điện thoại bị xóa thì chất vấn Sang Lan Cầm.
Sang Lan Cầm cười khổ : “ Phong Thành, con đã thay đổi, càng ngày càng không quả quyết. Con phải biết, đợi đến khi đứa bé được sinh ra, con và cô ta sẽ ly hôn. Sao con lại đối với cô ta nhớ mãi không quên như vậy ? Lẽ nào con đã quên trước kia Lục Khiết đối xử với chúng ta như thế nào ?”
“ Con chỉ muốn nhìn cô ấy một chút thôi .” Anh vô lực cãi lại : “ Cô ấy đang mang con của con, me không cho con làm một người chồng tốt, một người ba có trách nhiệm, chẳng lẽ quyền được nhìn cô ấy mẹ cũng muốn tước đoạt nốt sao ?”
“ Con đang trách mẹ độc ác sao ?” Sang Lan Cầm thống khổ nói : “ Ngày đó Lục Khiết đẩy mẹ ngã xuống lầu, hại mẹ sinh non. Nếu như mẹ thật sự độc ác thì mẹ tuyệt đối không để cháu bà ta sinh đứa bé kia ra .” Giọng bà lạnh lùng, xen lẫn dọa nạt : “ Nếu như con đối với cô ta nhớ mãi không quên, mẹ sẽ không để cô ta sống yên ổn, đứa bé kia mẹ cũng sẽ không cho nó sinh ra .”
“ Mẹ .” Đại Boss cắn răng nói : “ Đó là con của con ! Cũng là cháu ngoại của mẹ !”
“ Rồi sao ?” Sang Lan Cầm nổi giận : “ Nhưng đứa bé kia, là do Tống Khinh Ca sinh ra, cũng sẽ là cháu của Lục Khiết, trên người sẽ chảy cùng dòng máu với Lục Khiết .” Bà uy hiếp : “ Phong Thành, mẹ đã rất cố gắng để giữ đứa bé đó lại, con ngàn vạn lần đừng khiến mẹ đổi ý..”
“ Mẹ không được làm tổn thương đứa bé .” Sắc mặt Đại Boss trầm xuống : “ Nếu mẹ làm tổn thương nó, con ..”
“ Con làm sao ?” Sang Lan Cầm cau mày : “ Cùng mẹ đoạn tuyệt quan hệ ? Hay là giết mẹ ?” Bà cười khổ : “ Mẹ khổ cực nuôi nấng con, nhưng con lại vì cháu gái của kẻ thù mà muốn đối đầu với mẹ. Phong Thành, con mở to mắt ra mà nhìn mẹ mới là người vô tội. Con có nghĩ đến cảm nhận của mẹ không ?”
“ Mẹ chịu đựng bao nhiêu thống khổ con có biết không, mẹ đã không đem hận thù đặt lên người Tống Khinh Ca, đó là ân huệ lớn nhất đối với cô ta rồi. Thậm chí, mẹ còn bảo đảm trong thời gian mang thai cô ta được an toàn, còn ở trong biệt thự của Cố gia, tiêu tiền của Cố gia. Mẹ chỉ yêu cầu một điều duy nhất, là con hay quên cô ta đi. Mẹ nghĩ, yêu cầu của mẹ không hề quá mức .”
Trong mắt Đại Boss ảm đạm, dù anh và Sang Lan Cầm có tranh luận thì anh biết cả hai đều không thể quên được hình ảnh Cố Bác Đào nhảy lầu.
“ Phong Thành, mẹ biết con thích cô ta. Nhưng cô ta là kẻ thù của chúng ta .” Sang Lan Cầm dịu giọng khuyên nhủ anh : “ Con và cô ta mới yêu nhau không lâu, tình cảm cũng không đến mức quá sâu sắc. Mẹ tin Con có thể quên cô ta .”
Đại Boss cau mày, trầm mặc.
“ Chờ đến khi đứa bé được sinh ra, thì sẽ đưa đến châu úc, con cùng cô ta phải đoạn tuyệt hết thảy quan hệ .” Sang Lan Cầm nói : “ Mẹ cũng đồng ý với con, sẽ chỉ đối phó với Lục Khiết, không động đến cô ta. Thậm chí, mẹ sẽ cho chu cấp tiền cho cô ta, để cô ta sống một cuộc sống đầy đủ. Phong Thành, đây là nhẫn nhịn lớn nhất trong đời mẹ .”
Đại Boss cắn răng, môi mỏng mím chặt.
--
Cao Tử Thụy trở về châu phi, vừa xuống máy bay liền bắt taxi đến trạm viện trợ, sau đó chạy thẳng đến phòng khám bệnh số 2. Nhưng vừa vào phòng lại gặp nam bác sĩ. Anh vội vàng trở lại phòng trọ của Kiều Hải Thần, gõ cửa. Rất nhanh, cửa mở ra nhưng là một nữ bác sĩ xa lạ.
“ Bác sĩ Kiều có ở đây không ?” Tử Thụy hỏi.
“ Bác sĩ Kiều nào ?” Nữ bác sĩ tóc đỏ chưa từng gặp Cao Tử Thụy, cứ ngơ ngác nhìn anh.
“ Cô ấy còn được gọi là Honey, trước đó ở phòng này .” Tử Thụy nói.
“ Honey ? Tôi không biết .” Nữ bác sĩ lắc đầu : “ Trong xóm trọ này, không có ai tên là Honey .”
Dứt lời, đóng cửa lại.
Cao Tử Thụy cau mày, Kiều Hải Thần đi đâu vậy ? Chẳng lẽ lại bị phái đi đến trạm viện trở ở nơi khác sao ? Anh đi đến sảnh lớn của trạm viện trợ, tìm một người y tá quen biết hỏi : “ Honey đang ở đâu ?”
“ Honey sao ?” Nữ y tá nói : “ Thời hạn đi tình nguyện của cô ấy đã hết, cô ấy trở về nước rồi .”
Cao Tử Thụy giật mình, hỏi : “ Không phải cô ấy xin kéo dài thời hạn sao ? Tại sao lại trở về nước ?”
Nữ y tá lắc đầu : “ Tôi Không biết .”
Cao Tử Thụy nhíu mày : “ Cô ấy đi từ bao giờ ?”
“ Từ tuần trước .” Nữ y tá nói.
Cao Tử Thụy thất vọng, kéo tay cô y tá : “ Cô có số điện thoại của cô ấy không ?”
“ Có .” Dứt lời, liền đọc số điện thoại di động của Kiều Hải Thần cho anh. Nhưng số điện thoại này giống hệt với số điện thoại đã lưu trong máy Cao Tử Thụy. Như cũ không gọi được.
“ Này !” Tử Thụy do dự một chút sau đó hỏi : “ Gần đây thân thể cô ấy có gì khác thường không ?”
“ Sao cơ ?” Nữ y tá không hiểu : “ Thân thể Honey vô cùng tốt .”
Cao Tử Thụy khẽ mím môi, thật ra anh muốn hỏi Kiều Hải Thần có phải đã mang thai không nhưng làm sao mà hỏi thẳng như thế được, bởi vậy đành phải thôi.
Biết tin Kiều Hải Thần về nước, trong lòng Cao Tử Thụy vô cùng mất mát, nghĩ đến có thể cô đã mang thai, trong lòng lại thấp thỏm bất an. Về sau, anh gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần, thậm chí có một ngày khi anh điện đến số máy đó thì nghe thấy một giọng lạnh lùng : “ Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại .”
Cao Tử Thụy vô cùng tuyệt vọng. Số máy không tồn tại, có phải kết cục của anh và Kiều Hải Thần cũng như vậy không.
Hạng mục bên này vẫn còn bộn bề nhiều việc, anh rất muốn đi đến Chicago tìm cô. Nhưng thứ nhất, anh không có thời gian, thứ 2 anh không biết nhà cô, cũng không biết địa chỉ bệnh viện cô làm. Dù có muốn tìm, cũng không biết tìm từ đâu.
Về sau, anh liền cầu cứu Đại Boss. Vì trước đó, Đại Boss nói rằng có quen biết một số bác sĩ ở hội chữ thập đỏ. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần gọi qua đều là Sang Lan Cầm nghe máy, anh không có cách nào mở lời được, chỉ đành tìm một số bạn học cũ để hỏi thăm.
Trong lúc nhất thời, anh cố gắng tập trung vào công việc, mong rằng sẽ sớm hoàn thành hạng mục để đi tìm cô.
--
Khinh Ca, ở Tống thị không có nhiều việc lắm, nên vô cùng nhàn nhã. Thỉnh thoảng có chút lười biếng, sẽ không đến tập đoàn mà ở nhà vẽ tranh, kéo đàn gì đó, thời gian cũng thấm thoát trôi qua.
Khi Hứa Uyển đến biệt thự, thì Tống Khinh Ca đang ngồi trong phòng luyện đàn kéo một bản đồng dao.
“ Kéo đàn cho con mình nghe, cách dưỡng thai này không tệ .” Hứa Uyển đứng tựa ở cửa, nhìn cô cười.
Tống Khinh Ca cười cười, không trả lời.
Hứa Uyển khoanh tay trước ngực, đi dạo trong phòng luyện đàn, nhìn ngó xung quanh không khỏi hâm mộ : “ Cố tiên sinh đúng là rất yêu chiều cậu, phòng luyện đàn này giống hệt với phòng luyện đàn trước đó của cậu .”
Ánh mắt Tống Khinh Ca xẹt qua một tia ảm đạm, cười yếu ớt : “ Đúng là rất giống .” Ngày tháng trôi qua cũng thật nhanh, khi Đại Boss đi là mùa xuân mà hiện tại là tháng 5, đã bước vào mùa hè. Lúc anh đi, bụng cô mới chỉ hơi nhô ra, hiện tại bụng cô đã bằng nửa trái bóng rổ, ra dáng bà bầu rồi.
Hứa Uyển cúi đầu, nhìn Tống Khinh Ca : “ Wow, bụng cậu mập lên không ít nha .” Cô cười, đưa tay sờ sờ, vui mừng nói : “ Giống như là quả bóng vậy, tròn tròn .”
“ Con đã biết đạp rồi .” Nói đến bạn nhỏ Cố, Tống Khinh Ca vô cùng vui vẻ.
“ Thật không ?” Hứa Uyển ngồi xổm xuống, tai áp vào bụng cô, nghe một lúc lâu mà không thấy bạn nhỏ Cố động đậy : “ Sao không thấy con động ?”
“ Mới được 5 tháng .” Tống Khinh Ca nói : “ Con thường đạp vào buổi sáng và buổi tối. Ban ngày đạp rất ít .”
Hứa Uyển nghe xong, vô cùng hào hứng : “ Khinh Ca, ba của bé cưng đâu rồi ?”
“ Anh ấy đi công tác .” Tống Khinh Ca bâng quơ nói.
“ Anh ấy để cậu ở nhà một mình mà cũng được sao ?” Hứa Uyển hỏi.
“ Không sao. Trong nhà có người giúp việc,.” Tống Khinh Ca kéo tay cô : “ Không phải có cậu đến thăm mình sao ? Hôm qua luật sư Ô cũng đến .”
“ Sao cơ ?” Hứa Uyển hơi giật mình, cười nói giỡn : “ Sao luật sư Ô lại quan tâm cậu thế .”
“ Anh ấy được Phong Thành nhờ, thường xuyên đến thăm mình .” Tống Khinh Ca hỏi : “ Tiểu Uyển, gần đây cậu và Âu Dương có liên lạc với nhau không ?”
“ Cậu ấy có gọi điện thoại cho mình, nhưng lúc đó mình đang đi quay phim .” Hứa Uyển nói.
Tống Khinh Ca nhìn cô, vui vẻ hỏi : “ Cậu sắp quay xong phim chưa ? Hôm nào hẹn cậu ấy đi ăn cơm đi !”
“ Để sau hãy nói, mình đang rất bận .” Hứa Uyển nói. Thật ra thì, cách đây một tuần, cô đã không có việc gì rồi.
Tống Khinh Ca khẽ cáu nhìn bạn : “ Cậu phải mau mau tận dụng cơ hội. Người như Âu Dương rất khó tìm đấy .”
“ Mình đối với cậu ấy không có ý kia .” Hứa Uyển dương dương mi, bình thản nói.
Thấy bạn như vậy vậy, Khinh Ca liền đổi đề tài.
Có Hứa Uyển làm bạn, Tống Khinh Ca cảm thấy khá hơn rất nhiều. Gần tối, cô gửi tin nhắn cho Đại Boss : [Tiểu Uyển đến thăm em.]. Đã trở thành thói quen, Mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn cho anh. Cô lại gửi thêm một tin nữa : [ Ngày mai em định đi khám thai.]
Vốn định 3 tháng đi kiểm tra, nhưng cô vẫn trần trừ, vì cô vẫn mong chờ anh sẽ trở về cùng đi với cô. Nhưng anh đi lần này, đã được 2 tháng, cô không thể đợi thêm nữa vì vậy quyết định ngày mai sẽ đi.
Đi khám thai, trừ Đại Boss ra cô không nói với bất cứ ai. Thậm chí, cô còn không bảo Tiểu Dương đưa đi mà tự mình lái xe đến bệnh viện.
Khi bác sĩ biết cô mang thai 5 mới đến làm kiểm tra thì hơi nhíu mày, sau đó đưa cho một tờ danh sách các loại xét nghiệm cần kiểm tra.
Cô vốn rất sợ tiêm, khi y tá cắm mũi tiêm vào mạch máu, rút máu để xét nghiệm, mặc dù chỉ như kiến cắn, nhưng bởi vì sợ nên không dám nhìn. Sau đó, liền gửi tin nhắn cho Đại Boss : [Rút máu, không đau.] Đúng là không đau, chỉ là cô có chút khẩn trương.
Khi siêu âm, biết được thai nhi khỏe mạnh, cân nặng tương xứng so với chỉ số thì cô thở phào nhẹ nhõm. Cô đem tờ xét nghiệm chụp lại, gửi cho Đại Boss sau đó viết : [ Lần đầu tiên gặp bạn nhỏ Cố.]
Khi bác sĩ đặt máy nghe tim thai, nghe được từng nhịp đập của thai nhi thì mắt cô ẩm ướt. Cô ghi âm lại, sau đó gửi cho Đại Boss : [ Tiếng tim đập của Bạn nhỏ Cố.]
Mặc dù Đại Boss không ở bên cạnh cô, nhưng cô hi vọng lần đi khám thai đầu tiên này anh cũng biết, bởi vì bạn nhỏ Cố là con của cô và anh.
Khi Tống Khinh Ca đi ra khỏi phòng khám thì gặp Đổng Tùng San. Cô ta cũng mang bầu, bụng đã vượt mặt. Cô ta đang vô cùng khó chịu, không ngừng mắng mỏ người giúp việc đi bên cạnh.