Editor: Miliion Roses
Ô Tĩnh vừa lái xe vừa nói : “ Công việc của Đại Boss rất bận rộn, lại hay phải đi công tác, nên không có nhiều thời gian để chăm sóc cho cô ấy. Cô ấy ở một mình sẽ cảm thấy nhàn chán. Hai em là bạn thân của nhau, nếu có thời gian nên đến chơi với cô ấy nhiều hơn .” Mặc dù hôn lễ vẫn được cử hành theo kế hoạch, nhưng thái độ của Sang Lan Cầm, còn có cảnh tượng Đại Boss bị đánh khiến Ô Tĩnh vẫn cảm thấy lo lắng. Cuộc hôn nhân này, không đơn giản như người ngoài nhìn vào.
“ Dĩ nhiên là em sẽ chăm sóc cho cậu ấy rồi. Nhưng mà em còn phải đi quay phim. Đại luật sư Ô, anh sao vậy ?” Hứa Uyển trêu đùa nói:“ Anh đối với Khinh Ca hình như vượt quá bạn bè bình thường .. chẳng lẽ anh thầm yêu cậu ấy ?”
Ách ! Ô Tĩnh đầu đầy vạch đen.
“ Mau mau nghĩ cách hối lộ em đi .” Hứa Uyển dương dương mi, nói giỡn : “ Em sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không nói với Cố tiên sinh .”
Ô Tĩnh dở khóc dở cười, nghiêng mặt nhìn cô : “ Anh đối với phụ nữ đã kết hôn không có hứng thú .” Anh mà dễ dàng bị trêu thế à, anh nhìn cô trêu lại : “ Nhưng mà, nếu như đối tượng đổi lại là em ..” Anh thâm ý nhìn cô, sau đó nói : “ Cũng có thể cân nhắc lại .”
“ Anh đi xuống địa ngục đi !” Hứa Uyển bật cười.
“ Ai, nói thật .” Ô Tĩnh dương mi nói : “ Chúng ta mà hợp thành một đôi, trai tài gái sắc, cũng coi là tạm được .”
“ Không được đâu ! Người như anh ..” Hứa Uyển cho rằng anh đang nói giỡn.
“ Hứa Uyển, dù anh không phải là một viên kim cương thì cũng là một viên đá quý. So với em không cũng không quá kém đâu !” Ô Tĩnh nói.
Tay phải Hứa Uyển gác lên cửa xe, cười nói giỡn : “ Đại luật sư Ô, nghe nói anh ở trên tòa chiến công vang dội, chẳng lẽ ở trên đó anh cũng dùng cái miệng dẻo này để lừa dối quan tòa sao ?”
“ Không được chất vấn về chuyên môn của anh !” Ô Tĩnh cau mày, không vui nói.
Hứa Uyển nhướn mày, lẽ lưỡi. Có chút lúng túng. Ngón tay đặt ở huyệt thái dương : “ Xin lỗi ..” Vừa rồi còn cười cười nói nói, thế nào mà đột nhiên lại đen mặt thế kia ? Nhìn dáng dấp rất có phong độ thế nào mà mới nói giỡn được 2 câu đã nổi cáu.
Ô Tĩnh không vui, không nói chuyện, tập trung lái xe.
Quãng đường còn lại, không ai nói lời nào.
Khi xe Đến lầu dưới nhà Hứa Uyển, cô xuống xe, thì Ô Tĩnh mới nói : “ Nếu có thời gian, nhớ đến thăm Khinh Ca .”
“ Em biết rồi .” Hứa Uyển không dám đùa nữa, quay người lại đóng cửa xe, vẫy tay : “ Luật sư Ô, hẹn gặp lại !”
Ô Tĩnh ấp úng, đạp chân ga lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, biến mất ở góc đường, Hứa Uyển mới thở phào một hơi.
--
Cửa biệt thự mở ra, người phụ nữ mập mập khẽ khom người : “ Chào phu nhân .”
“ Đây là thím Thanh .” Hứa Khiêm giới thiệu : “ Là người giúp việc cho Đại Boss được 2 năm rồi. Sau này bác ấy sẽ ở đây .” Anh chỉ sang một người trẻ tuổi đứng bên cạnh : “ Đây là Tiểu Dương, tài xế riêng của chị, nếu chị muốn đi đâu thì bảo cậu ấy đưa đi .”
Thấy Hứa Khiêm định rời đi, Tống Khinh Ca vội hỏi : “ Phong Thành bao giờ thì trở lại ?” Biệt thự quen thuộc nhưng không có anh bên cạnh, khiến cô cảm giác xa lạ, vắng vẻ.
“ Đại Boss chưa nói .” Hứa Khiêm là một anh chàng thật thà, đơn giản nên không hề vòng vo.
Sắc mặt Tống Khinh Ca ảm đạm. Buổi sáng, sau khi anh gửi cho cô mấy tin nhắn ấy, thì liền tắt máy. Đến bây giờ, vẫn chưa liên lạc được.
Hứa Khiêm vừa đi khỏi thì thím Thanh hỏi cô : “ Phu nhân, bữa trưa cô muốn ăn gì ?”
“ Ăn món gì cũng được .” Cô nói : “ Tôi không kén ăn, cũng không đặc biệt thích món gì cả ..” Đã qua thời kỳ ốm nghén, hiện tại khẩu vị của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Nhìn sắc mặt cô mệt mỏi, thím Thanh nói : “ Phu nhân, cô về phòng nghỉ ngơi trước đi. Nấu bữa trưa xong, tôi sẽ gọi cô .”
Tống Khinh Ca nhìn bà, khẽ gật đầu. Cô đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ ra. Trên giường lớn, ga đệm và chăn màu đỏ, màu của hạnh phúc, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, soi vào đó vô cùng chói mắt.
--
Buổi sáng, Tống Khinh Ca đến phòng làm việc. Khi An Ny nhìn thấy cô thì hơi giật mình : “ Tống tổng, không phải cô được nghỉ kết hôn sao ?”
Tống Khinh Ca không trả lời, ngược lại hỏi : “ Gian hàng trong siêu thị của tập đoàn đa liên kết sửa sang đến đâu rồi ?”
“ Ở một số siêu thị đã làm xong quầy hàng .” An Ny đi sau lưng cô, nói : “ Còn lại đang sửa chữa, đoán chừng 1 tuần nữa mới tu sửa xong .”
Tống Khinh Ca ngồi ở ghế, nói : “ Đem những chứng từ, văn kiện trước đó, kê khai chi tiết sau đó mang lên đây cho tôi .”
“ Vâng .” An Ny nói.
Tống Khinh Ca suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu hỏi : “ Gần đây tôi có lịch gì không ?” Hai ngày nay, cô ở trong biệt thự, không liên lạc được với Đại Boss, trong lòng cảm thấy khó chịu, Vì vậy liền đến tập đoàn. Có công việc, ít nhất thời gian sẽ trôi nhanh hơn.
An Ny lắc đầu nói : “ Không có .”
Tống Khinh Ca nhíu mày, chờ An Ny đi khỏi, cả người vô lực tựa về sau ghế. Cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Đại Boss, nhưng điện thoại của anh vẫn tắt máy. Trong lòng cô có chút hoảng hốt, đạt điện thoại lên bàn làm việc, sau đó đứng lên đi dạo trong phòng để trấn an bản thân.
Đột nhiên, Điện thoại di động vang lên. Cô vội vàng cầm lấy, nhưng nhìn số gọi đến thì có chút thất vọng : “ Dì ạ .”
“ Nghe nói con đi làm rồi ?” Tống Nhã Như đang ngồi trong khách sạn ở HongKong : “ Không phải dì nói cho con nghỉ nửa tháng sao ?”
Ở biệt thự, thím Thanh và Tiểu Dương đối với cô khá chu đáo, nhưng cô có cảm giác bọn họ rất xa lạ Đại Boss lại đột ngột đi công tác, khiến cô vô cùng bất an. Hiện tại, nghe được giọng người thân, Tống Khinh Ca trong mắt ướt át : “ Phong Thành đi công tác, con ở nhà một mình cũng buồn ..”
Nghe giọng cô nức nở, Tống Nhã Như hơi lo lắng, không khỏi có chút trách cứ : “ Sao mới kết hôn được 2 ngày mà Phong Thành đã đi công tác ?”
“ Hạng mục bên nước ngoài gặp chút vấn đề ..” Cho dù Đại Boss đột ngột đi công tác, không nói trước với cô nhưng trước mặt Tống Nhã Như, Khinh Ca hết sức bênh anh : “ Anh ấy không có cách nào khác .”
“ Mẹ chồng của con đâu ?” Tống Nhã Như hỏi.
“ Mẹ về bên Úc rồi .” Tống Khinh Ca nói, đây là cô vô tình nghe thấy Hứa Khiêm nói vậy.
Tống Nhã Như thở phào nhẹ nhõm : “ Chuyện bên này, dì cũng sắp làm xong rồi, sáng mai dì sẽ quay về .” Bà nói tiếp : “ Khinh Ca, nếu Phong Thành đi công tác, không ở nhà thì con hãy về nhà mình, thím Cẩm và mọi người sẽ chăm sóc cho con .”
“ Bên này cũng có người giúp việc và tài xế .” Tống Khinh Ca nói : “ Trước khi Phong Thành đi, anh ấy đã sắp xếp rồi .” Nói thật, thím Thanh là một người giúp việc rất tốt, cả ngày lúc nào cũng thấy bà vui vẻ, làm việc rất chịu khó, nấu món ăn nào cũng hợp khẩu vị, đối với cô rất chu đáo. Nếu cô trở về Tống gia, Đại Boss đột ngột trở lại, không thấy cô ở nhà thì phải làm sao ?
“ Tùy con vậy !” Tống Nhã Như nói.
--
Sau đó, Tống Khinh Ca lại gọi điện thoại cho Hứa Khiêm : “ Hứa Khiêm, Phong Thành bao giờ thì trở lại ?”
“ Đại Boss vẫn ở châu phi .” Hứa Khiêm nói : “ Bên đó sóng điện thoại hơi kém, tạm thời em vẫn chưa liên lạc được với anh ấy .”
Tống Khinh Ca ảm đạm cúp điện thoại.
Lúc xế chiều, cô nhận được điện thoại của Đại Boss gọi đến. Trong nháy mắt, cô vô cùng kích động, nước mắt không ngừng rơi : “ Phong Thành .”
Bên kia không lên tiếng.
“ Phong Thành .” Cô có chút khẩn trương, nghẹn ngào hỏi : “ Anh đang ở đâu ?”
Qua vài giây, mới thấy tiếng Đại Boss từ đầu dây bên kia truyền đến : “ Anh đây .” Giọng anh, tựa như hơi khàn khàn.
“ Bao giờ thì anh về ?” Nghe được giọng nói của anh, cô vô cùng kích động.
“ Vấn đề bên này tương đối khó giải quyết, anh chưa định được thời gian về .” Đại Boss nói, giọng thoáng chút lạnh nhạt.
Tống Khinh Ca lau đi khóe lệ, tủi thân nói : “ Mấy ngày nay em không gọi được điện thoại cho anh, anh có biết em lo lắng thế nào không ?”
Nghe thấy cô khóc, Đại Boss căng thẳng nói : “ Anh .. ở bên này sóng điện thoại rất kém .” Mấy ngày nay, anh nghĩ đến cô, nhớ cô, cả đêm nhìn cô trong điện thoại *, trong lòng đau khổ. Anh vốn định tuyệt tình nhưng lại không nhịn được muốn nghe giọng nói của cô.
* Điện thoại Đại Boss kết nối với camera ở biệt thự.
“ Vậy khi nào có tín hiệu tốt nhất định phải gọi điện thoại cho em .” Tống Khinh Ca nói.
“ Ừ .” Đại Boss nhẹ nhàng nói : “ Khinh Ca, anh nhớ em .”
Tống Khinh Ca nước mắt như mưa, cô cũng rất nhớ anh : “ Phong Thành, em cũng rất nhớ anh .” Mỗi sáng tỉnh lại, nhìn bên cạnh không có ai, cảm giác giống như cô bị Đại Boss bỏ vậy, cô lại lo lắng anh sẽ không trở lại nữa.
Cúp điện thoại xong, Đại Boss đờ đẫn, vô thức nhìn về phía xa xa. Giờ phút này, anh đang ngồi ở trên ban công biệt thự bên châu Úc. Bên ngoài, khung cảnh rất đẹp nhưng anh không hề có hứng thú. Trong phòng tân hôn ở biệt thự thành phố Z, có camera giám sát. Ở bên này, mỗi ngày anh vẫn nhìn thấy cô trong điện thoại. Nhìn bóng dáng lẻ loi của cô, mỗi lần cô chạy vào trong phòng ngủ khóc thì anh lại không nhịn được .. Anh thật sự muốn trở lại bên cô, ôm cô, hôn cô .. Yêu nhau mà không được ở gần nhau, đau khổ mà anh đang chịu đựng so với cô không kém gì.
Thay vì nói rằng nhượng bộ Sang Lan Cầm, chẳng bằng nói anh không thể vượt qua được hận thù trong lòng mình.
Trong chuyện này, Khinh Ca là vô tội. Nhưng lại trở thành vật hi sinh cho thù hận.
Anh từng tức giận nói với Sang Lan Cầm rằng : “ Khinh Ca là vô tội !”
Sang Lan Cầm khóc nói : “ Mẹ cũng vô tội, em con cũng vô tội, chỉ còn một tháng nữa là có thể ra đời vậy mà phải chết yểu .. Lục Khiết có tội, Tống Khinh Ca cũng không thể thoát khỏi được. Bởi vì, nhiều năm qua, những gì nó ăn, những gì nó mặc đều là tiền mà Lục Khiết đã lừa của ba con, con còn định nói nó vô tội nữa sao ?”
Khi đó, anh không phải bác được.
--
Một buổi sáng sớm, Tống Khinh Ca thức dậy. Khi lật người thì cảm thấy bụng có gì đó khác lạ. Cô hơi lo lắng, tay sờ lên bụng thì đột nhiên, cảm thấy dưới lòng bàn tay hơi động.
Là máy thai sao ?
Cô không dám chắc chắn.
Qua một hồi, cảm giác đó lại đến, khẽ nhúc nhích ở da bụng. Tròng mắt cô ướt át. Trời ạ, Bạn nhỏ Cố đang đạp.
Cô vô cùng kích động, thuận tay lấy điện thoại gọi cho Đại Boss. Nhưng vừa mới đưa lên tai thì lại nghe thấy một câu thoại lạnh lùng “ Số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách ..” Ngay sau đó, liền nhắn tin cho anh : [ Bạn nhỏ cố đã biết đạp rồi.] Nhắn tin xong, cô liền chuẩn bị đi khám thai.
Trước hôn lễ, anh từng nói rằng sẽ đưa cô đi kiểm tra thai. Nhưng bây giờ, bạn nhỏ Cố đã được 4 tháng rồi mà anh vẫn đang ở Châu Phi.