Editor: Giả Bảo Ngọc
Cốc Tâm Lôi buồn bực không vui :“ Mẹ, mẹ phải giúp con ! Con chỉ về thủ đô 2 ngày thôi, sau đó nhất định phải trở lại thành phố Z .”
Hà Thư Vân đang lo lắng Cốc Vĩnh Thuần sẽ chất vấn mình, chỉ đành phải nói cho qua chuyện :“ Trở lại rồi nói sau .” Sau đó, lại dặn dò :“ Bây giờ con ngoan ngoãn trở lại ăn cơm với ba, ngàn vạn lần đừng chọc cho ba giận, biết chưa ?”
“ Vâng .” Cốc Tâm Lôi trả lời.
Trở về bàn ăn, Cốc Tâm Lôi vô cùng ngoan ngoãn, Cốc Vĩnh Thuần hỏi gì cô cũng suy nghĩ thật kỹ sau đó mới đáp lại. Đối với việc Cốc Vĩnh Thuần bảo về thủ đô, cô không phản kháng, chỉ nói :“ Ba, con về để thu dọn đồ đạc, sáng sớm mai đi về cùng ba, có được không ạ ?” Cô phản dặn dò thím Thanh, tuyệt đối không để Tống Khinh Ca vào trong biệt thự mới được.
--
“ Có chuyện gì anh mau nói đi .” Hứa Uyển cầm muỗng khuấy cà phê, có chút khẩn trương nói.
Ô Tĩnh cười như không cười nhìn cô :“ Em rất bận ?”
“ Dĩ nhiên .” Hứa Uyển trừng mắt lên, tức giận nói :“ Đâu có nhàn nhã như anh .”
“ Gần đây em bận việc gì ?” Ô Tĩnh lơ đãng hỏi :“ Mà anh gọi điện thoại em không nghe máy ?” Anh nhíu mày nhìn cô, thâm ý nói :“ Chẳng lẽ em đang tránh mặt anh ?” Nếu không phải anh đợi ở dưới lầu nhà cô 2 ngày đoán chừng bây giờ vẫn chưa gặp được cô.
Hứa Uyển có chút hoảng, nhưng mạnh miệng nói :“ Sao em phải tránh anh ?” Cô hớp một ngụm cà phê, tùy tiện tìm cớ :“ Em đi quay phim, vô cùng bận, làm gì có thời gian nghe điện thoại .”
“ Vậy sao ?” Ô Tĩnh nhàn nhạt nhướn mày :“ Quay phim ở đâu vậy ?”
“ Thành phố X .” Hứa Uyển thuận miệng đáp bừa.
“ Sao không thấy thông tin về chuyến bay, chuyến tàu ..” Ô Tĩnh nói.
“ Anh điều tra em ?” Hứa Uyển cau mày, không vui nói :“ Chẳng lẽ em không tự lái xe đến đó được sao ?”
“ Em Mới mua xe sao ? Lúc nào cho anh ngồi xe mới nhé ?” Ô Tĩnh theo lời cô nói :“ Anh muốn xem kỹ thuật của em thế nào, có phải là sát thủ tốc độ không ?”
Ách ! Hứa Uyển bị đánh bại, nhưng nghĩ đến việc anh điều tra mình thì có cảm giác không an toàn :“ Sau này không được điều tra em !”
Ô Tĩnh cười :“ Ai bảo em không nhận điện thoại của anh ?”
Hứa Uyển liếc anh một cái :“ Đại luật sư, anh cũng thật là nhàm chán ! Có Thời gian rảnh rỗi điều tra em, sao anh không nhận thêm mấy vụ kiện mà kiếm thêm tiền ?”
“ Em đang trách anh làm ra ít tiền ?” Ô Tĩnh nhìn cô, cười như không cười, ranh mãnh nói :“ Anh không kiếm được nhiều tiền như Đại Boss, nhưng chắc cũng đủ nuôi cả vợ lẫn con .”
Ách ! Hứa Uyển đầu đầy vạch đen, đổi chủ đề :“ Đừng có nhắc đến Cố bạc tình ! Nói đến anh ta em lại muốn đánh lộn .” Cô uống một hớp cà phê sau đó nói tiếp :“ Ô Tĩnh, rốt cuộc anh tìm em có chuyện gì ?” Ngồi uống cà phê nửa ngày rồi mà cô vẫn chưa biết được lý do buổi gặp mặt này.
Ách ! Cố bạc tình. Cái biệt danh này .. Đúng là không nên đắc tội với phụ nữ, đặc biệt là người đẹp. Ô Tĩnh nhàn nhã uống cà phê :“ Em mượn đồ của anh, bao giờ thì trả lại ?”
Hứa Uyển hơi giật mình, nhất thời không nhớ ra đã mượn gì :“ Em mượn đồ của anh bao giờ ?”
“ Em quên ?” Anh nhướn mày nhìn cô.
Hứa Uyển hừ một tiếng, trong lòng thầm mắng : Lấy cớ cũng thật là kém !
Ô Tĩnh đột nhiên giơ tay vỗ vỗ vào đầu cô :“ Trong đầu em chứa gì mà mau quên vậy ?”
“ Đừng động vào em !” Cô đẩy tay anh ra.
Ô Tĩnh cười, nhân cơ hội sờ xuống mặt cô :“ Em quên lần trước em đến phòng làm việc của anh sau đó mượn áo sơ mi của anh à ?”
Ách ! Hứa Uyển nhớ lại, có chút quẫn âm thầm mắng anh. Chảy máu mũi mà vẫn còn cưỡng hôn cô, thật là biến thái, vì vậy nói :“ Áo sơ mi đó à, em vứt đi rồi .”
“ Không được rồi .” Ô Tĩnh cố ý nói :“ Em vứt áo sơ mi của anh, anh lấy gì mà mặc ?”
“ Đại luật sư mà chỉ có một cái áo sơ mi thôi sao ?” Hứa Uyển hừ một tiếng, mỗi lần gặp anh, anh đều mặc một bộ đồ khác. Áo sơ mi của anh không đến 20 cái thì cũng phải 19 cái.
“ Áo sơ mi anh không ít .” Ô Tĩnh nghiêm túc nói :“ Nhưng áo sơ mi đó đối với anh đặc biệt có ý nghĩa, những áo khác không thể so được .”
“ Ý nghĩa gì ?” Cô tò mò :“ Chẳng lẽ là quà của bạn gái anh tặng ?”
Ánh mắt Ô Tĩnh sáng quắc nhìn cô, cô nàng này, bình thường mồm mép nhanh nhẹn, nhưng sao ở trước mặt anh lại ngốc nghếch thế nhỉ ? Anh ấp úng :“ Là người phụ nữ anh thích từng mặc qua ..”
“ Vậy à ? Thì ra là đồ kỷ niệm .” Hứa Uyển nghe xong, không nhìn anh, bưng tách cà phê che giấu đi nỗi ghen tuông trong lòng, sau đó nói :“ Để em về tìm lại xem, biết đâu vẫn để ở nhà .” Sau đó, trong lòng không được thoải mái, nhìn đồng hồ rồi nói :“ Không còn sớm nữa, em phải về đây .”
Khi cô đang định đứng lên thì Ô Tĩnh nắm lấy tay cô. Hứa Uyển giật mình tránh tay anh ra. Không hiểu sao tự nhiên tâm tình không được tốt, giọng nói có chút lạnh lùng :“ Anh làm gì vậy ?”
“ Ngồi xuống đã, anh còn có chuyện muốn nói với em .” Ô Tĩnh nói, sợ cô cố tình đi, đành phải nói :“ Chuyện có liên quan đến Khinh Ca .”
Hứa Uyển phẫn nộ ngồi xuống.
“ Khinh Ca gần đây thế nào ?” Ô Tĩnh hỏi :“ Hôm qua anh nhìn thấy cô ấy, hình như gầy hơn trước .”
“ Cô ấy có thể thế nào ?” Hứa Uyển cau mày thở dài :“ Bạn nhỏ Cố không còn, lại ly hôn, trong nhà thì xảy ra biến cố ..” Cô không vui nhìn anh, bất bình nói :“ Nói đến cùng, đều do Cố bạc tình gây ra .”
Ô Tĩnh lấy ra một tờ chi phiếu, để lên bàn sau đó đẩy về phía cô.
Hứa Uyển kinh ngạc :“ Anh làm gì vậy ?”
“ Em giữ lấy ..”
Hứa Uyển lập tức đẩy lại về phía anh, sắc mặt không vui nói :“ Em không cần tiền của anh ..”
“ Không phải là cho em .” Ô Tĩnh nhìn cô, bật cười :“ Em giữ lấy để lo cho Khinh Ca .”
Ách ! Hứa Uyển đầu đầy vạch đen, đúng là tự mình đa tình :“ Là Cố bạc tình bảo anh mang đến ?”
“ Không phải Phong Thành .” Ô Tĩnh thẳng thắn nói :“ Là của anh .”
Hứa Uyển không hiểu hỏi :“ Anh yêu thầm Khinh Ca ?” Trừ khả năng này, cô không nghĩ ra được khả năng nào khác.
Ô Tĩnh nhíu mày, hơi nản lòng :“ Tống thị bán đấu giá, cô ấy không còn gì, anh chỉ muốn giúp cô ấy một chút ..”
“ Khinh Ca sẽ không nhận .” Hứa Uyển nói.
“ Anh biết cô ấy sẽ không nhận, cho nên mới đưa cho em .” Ô Tĩnh nói :“ Nếu là tiền của em, cô ấy sẽ không từ chối .”
Hứa Uyển dương dương mi :“ Không nhọc công đại luật sư lo lắng, em vẫn nuôi được bạn mình .”
“ Tiểu Uyển !”
“ Không được kêu em như vậy .” Hứa Uyển hừ một tiếng :“ Em và anh không quá quen .”
“ Không quá quen mà nắm tay anh không buông ?” Ô Tĩnh cười nói đùa.
Ách ! Hứa Uyển vội vàng rút tay về. Vừa rồi anh đẩy tờ chi phiếu đến, sau đó nói như vậy khiến cô lập tức đẩy tay anh về. Nhưng không biết tại sao lại quên không buông tay anh ra.. Cô hơi quẫn, không biết tại sao mỗi lần ở trước mặt anh lại trở lên ngây ngốc như vậy.
“ Chi phiếu này anh cất đi .” Hứa Uyển cau mày nói.
Thấy cô không chịu nhận, Ô Tĩnh cũng không miễn cưỡng nữa. Anh lấy một tấm danh thiếp đưa cho cô :“ Khinh Ca vẽ tranh rất đẹp đúng không ? Anh có người bạn mở phòng tranh, anh đã nói với người bạn đó, để Khinh Ca mang tranh đến đó bán .”
Hứa Uyển không từ chối, nhận lấy tấm danh thiếp :“ Trường Phong ?”
“ Đây là phòng tranh lớn nhất thành phố Z .” Ô Tĩnh nói.
Hứa Uyển nghĩ đến mấy ngày nay Tống Khinh Ca đi đến các phòng tranh hỏi, nhưng vẫn không có phòng tranh nào chịu nhận tranh của cô, vì vậy cất tấm danh thiếp vào trong túi xách :“ Cảm ơn anh !”
“ Em cứ như vậy mà đi ?” Ô Tĩnh nhìn cô nói.
“ Không đi thì làm gì ?” Hứa Uyển dương dương mi, cô không muốn ngồi nói chuyện với anh nữa. Người đàn ông này, từ trường quá mạnh mẽ, nếu tiếp tục ngồi cùng anh, sẽ bị anh trêu chọc sau đó lại nói ra thêm mấy câu ngu ngốc.
“ Ăn cơm với anh rồi về ?” Ô Tĩnh nói.
“ Xin lỗi, em phải về ăn cơm cùng Khinh Ca .”
“ Gọi Khinh Ca ra đây cùng đi ăn ?”
“ Thôi đi !” Hứa Uyển cố ý nói :“ Anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy, nếu không cậu ấy lại nghĩ đến Cố bạc tình .”
Ô Tĩnh đầu đầy vạch đen, nhìn bóng dáng yểu điệu nghênh ngang rời đi, trong lòng .. cảm thấy vắng vẻ. Hứa Uyển này, ngốc thật hay là giả ngốc, anh đã biểu hiện như thế rồi, chẳng lẽ cô không hiểu ra sao.
Không được, cứ mập mờ thế này khiến anh thấp thỏm không thôi, chỉ sợ một ngày nào đó cô sẽ bị người đàn ông khác đoạt đi. Vì vậy, phải lập mưu tính kế ngay từ bây giờ.
Ô Tĩnh mím môi, trầm tư suy nghĩ.
--
Cốc Tâm Lôi không vui trở về biệt thự Đại Boss, nghĩ đến ngày mai phải về thủ đô, trong lòng khó chịu phát hoảng. Nói thật, lần gặp ở siêu thị, cô bị Hứa Uyển mắng chửi, nhưng Đại Boss chẳng lên tiếng bênh được câu nào, điều này khiến cho cô vô cùng lo lắng. Nếu cô không có ở đây, không có ai giúp cô để ý anh, vạn nhất anh lại đi tìm Tống Khinh Ca thì làm thế nào ?
Bỗng nhiên, cô nhớ đến câu nói của Hà Thư Vân :“ Muốn chiếm được trái tim của một người đàn ông, trước hết phải thỏa mãn được “nhu cầu” của anh ta .”
Đúng vậy, phải dụ dỗ anh lên giường. Đến khi anh mê luyến thân thể của cô rồi, thì cô có đi đâu cũng yên tâm. Ha haa, Cốc Tâm Lôi tự nhủ : Sao mình lại thông minh thế nhỉ ? Sau đó, lập tức gọi điện thoại cho mấy người bạn thân để xin kinh nghiệm ..
Cô nhờ bạn thân chọn cho một bộ quần áo ngủ mặc cũng như không, vô cùng quyến rũ. Sau đó, xịt lên người đậm đặc nước hoa, đứng trước gương ngắm trái ngắm phải cảm thấy hài lòng rồi mới mon men đến phòng của Đại Boss. Tim cô đập loạn nhịp, đưa tay vặn tay nắm cửa. Wow, hôm nay Đại Boss không khóa trái, anh đoán được cô sẽ mò vào sao ? Nghĩ vậy, Cốc Tâm Lôi cười thầm sau đó rón rén đi vào phòng của Đại Boss.