Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 180: Chương 180: Nếu như cậu ấy thực sự thuộc về của con, người khác có muốn cũng không giành đi được




Editor: Giả Bảo Ngọc

Cốc Vĩnh Thuần khẽ gật đầu, sau đó lại xoay người nhìn ra cửa sổ thì thấy Tống Khinh Ca đã đi đến góc đường, hoà vào với dòng người đang hối hả đi lại trên phố, sau đó bóng dáng cô biến mất vào trong dòng người.

Giang Thần thấy Cốc Vĩnh Thuần trầm mặc, nói :“ Tôi đã nói chuyện với giám đốc phòng tranh Trường Phong này rồi, ngài ấy đồng ý ký hợp đồng dài hạn với cô ấy ..”

“ Cậu cho rằng, cô ấy sẽ trở lại đây nữa sao ?” Cốc Vĩnh Thuần nhàn nhạt nói.

Giang Thần trầm mặc, không nói gì.

Trong một chuyến công tác, dọc đường đi qua thành phố Z, Cốc Vĩnh Thuần giúp cháu gái Chu Hi mang mấy bức tranh đến phòng tranh Trường Phong. Không ngờ lại gặp Tống Khinh Ca ở đây. Thân phận của ông như vậy, đương nhiên không thể ra mặt, vì vậy bảo thư ký của mình là Giang Thần ra giải vây giúp Tống Khinh Ca. Nhưng không ngờ cô lại kiên cường như vậy. Mặc dù cuộc sống hiện tại vô cùng khó khăn nhưng lại kiên quyết không vì tiền mà làm mất đi danh dự của mình, điều này khiến cho ông phải nhìn cô với ánh mắt khác xưa.

“ Tâm Lôi đang ở thành phố Z .” Giang Thần nói :“ Ngài có muốn cùng cô ấy ăn một bữa cơm không ?”

“ Không cần .” Cốc Vĩnh Thuần nói, đối với người con gái này, Cốc Vĩnh Thuần tựa như không hài lòng. Vì từ vóc dáng đến tính cách đều không có điểm nào giống ông, đã vậy còn rất hay tùy hứng khiến cho ông cảm thấy nhức đầu.

Giang Thần có chút trần trừ, nhắm mắt nói :“ Đây là ý của giáo sư Hà .. giáo sư cũng đã hẹn với Tâm Lôi rồi .”

Giáo sư Hà, là Hà Thư Vân, vợ của Cốc Vĩnh Thuần.

Cốc Vĩnh Thuần không vui, lạnh giọng :“ Cậu làm việc kiểu gì thế ? Sao lại để phu nhân biết lịch trình của tôi ?”

Ách ! Sắc mặt Giang Thần hơi tái tái, trầm mặc không nói gì. Thật ra thì ông cũng bị làm khó. Hà Thư Vân là vợ của Cốc Vĩnh Thuần, bà hỏi lịch trình của Cốc Vĩnh Thuần làm sao ông có thể không nói ?

“ Sai lầm như thế này, hi vọng cậu đừng tái phạm lại lần thứ 2 .” Cốc Vĩnh Thuần trầm giọng nói. Ông không thích lịch trình công tác của mình bị Hà Thư Vân giám sát, điều này làm khiến ông cảm thấy rất khó chịu.

“ Em biết rồi .” Giang Thần lau lau mồ hôi trên trán :“ Vậy tối nay ..”

“ Gọi điện bảo Tâm Lôi đến đúng giờ .” Dù sao cũng lâu rồi ông chưa gặp Tâm Lôi.

--

Cốc Tâm Lôi biết Cốc Vĩnh Thuần muốn gặp mình, lập tức tẩy trang, sau đó trang điểm lại nhẹ nhàng. Biết ba nghiêm khắc, cô liền chọn một bộ trang phục kín đáo nhưng vẫn toát được lên vẻ đài các kiêu sa.

Đến tập đoàn ZK, Cô đi loanh quanh trong khu vực làm việc của Đại Boss, đang muốn đẩy cửa phòng làm việc của Đại Boss ra thì bị Hứa Khiêm ngăn lại :“ Cốc tiểu thư, Đại Boss đang họp, hiện tại không tiếp khách .”

Cốc Tâm Lôi rất ghét Hứa Khiêm, bởi vì cô phát hiện .. anh ta dù là cấp dưới của Đại Boss nhưng lại không biết thời thế, chưa bao giờ nói được một câu lấy lòng cô :“ Tôi mà là khách sao ?”

Hứa Khiêm nói :“ Cốc tiểu thư, mời cô qua phòng tiếp khách ngồi đợi .”

“ Anh ..” Cốc Tâm Lôi cau mày, cao ngạo nói :“ Hứa Khiêm, tôi là hôn thê của Phong Thành, vậy mà anh dám bảo tôi đến phòng tiếp khách chờ ?” Ý tại ngôn ngoại, tôi là bà chủ mà anh dám khi dễ tôi sao ?

“ Đây là lệnh của Đại Boss .” Hứa Khiêm nói.

Cốc Tâm Lôi không vui, lập tức gọi điện thoại cho Cố Phong Thành.

Đại Boss đang cùng Ô Tĩnh, Cao Tử Thuỵ họp. Thấy cô gọi điện thoại đến, thì nhíu mày không nhận.

Cốc Tâm Lôi nghe loáng thoáng thấy chuông điện thoại từ trong phòng làm việc, nhưng không thấy ai nhấc máy. Cô không vui, thừa dịp Hứa Khiêm không chú ý liền nhao đến đẩy cửa phòng làm việc ra, tức giận chất vấn anh :“ Phong Thành, sao anh không nghe điện thoại của em ?”

“ Không thấy tôi đang họp sao ?” Đại Boss nhíu nhíu mày.

Cốc Tâm Lôi liều mạng đi vào, nhìn thấy Ô Tĩnh và Cao Tử Thuỵ cũng đang ở đây, không khách khí nói :“ Các người đi ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với Phong Thành .”

Cao Tử Thuỵ và Ô Tĩnh nhìn nhau, đang muốn đứng lên thì Đại Boss cản họ lại, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Cốc Tâm Lôi :“ Tôi đang bận, nói ngắn gọn trong vòng 2 phút .”

Nhìn 2 bóng đèn 1000W đang ở đây, Cốc Tâm Lôi mơ hồ không vui :“ Ba em đến, buổi tối muốn hai đứa mình đến ăn cơm cùng ba .”

“ Buổi tối tôi bận rồi .” Đại Boss nhìn cũng không nhìn lập tức nói :“ Cô tự đi đi !” Anh bắt đầu cảm thấy chán ghét Cốc Tâm Lôi, nên cũng không muốn gặp người nhà của cô.

“ Phong Thành .” Cốc Tâm Lôi tức giận :“ Đó là ba em, là ba vợ của anh .. Chẳng lẽ anh không muốn gặp ba em để hỏi tin tức về cậu anh sao ?”

“ Chúng ta còn chưa kết hôn đâu !” Đại Boss không khách khí hạ lệnh trục khách :“ Hết 2 phút, cô về đi. Tôi còn đang bận họp .”

“ Phong Thành !” Cốc Tâm Lôi tức giận.

“ Cô còn chưa chịu đi ?” Đại Boss dương dương mi, sắp hết kiên nhẫn nói.

Cao Tử Thuỵ và Ô Tĩnh đang ở đây mà anh dám đối xử với cô như vậy, Cốc Tâm Lôi cực kỳ tức giận :“ Có bao nhiêu người muốn gặp ba em mà còn không được, vậy mà anh .. Hừ, anh sẽ hối hận !” Dứt lời, hậm hực đi ra khỏi phòng.

Nghe tiếng bước chân xa dần, Ô Tĩnh cười như không cười nói :“ Đại Boss, ba vợ cậu là nhân vật nổi tiếng vậy mà cậu dám không đến gặp sao, không sợ ngài ấy sẽ không gả con gái cho nữa sao ?”

Sắc mặt Đại Boss khẽ biến thành lạnh, không để ý đến Ô Tĩnh :“ Tử Thuỵ, cậu vừa mới nói đến đâu rồi ?”

--

Cốc Tâm Lôi từ nhỏ chỉ sợ Cốc Vĩnh Thuần, bởi vì lúc nào hai ba con gặp nhau ông cũng toàn buông lời giáo huấn. Cho nên, nếu không phải vì Hà Thư Vân kiên quyết sắp xếp hai ba con đi ăn cơm thì cô căn bản không muốn gặp ba mình.

Cố Phong Thành không đến khiến cho cô cực kỳ tức giận, nhưng trước mặt Cốc Vĩnh Thuần lại không dám tỏ thái độ. Vừa vào đến phòng ăn, liền tươi cười kêu một tiếng :“ Ba .”

Cốc Vĩnh Thuần ừ một tiếng :“ Chỉ mình con thôi sao ?”

“ Vâng .” Cốc Tâm Lôi ngoan ngoãn ngồi ở ghế đối diện :“ Phong Thành bận họp, không đến được ba ạ .”

“ Cậu ấy đúng là rất bận !” Cốc Vĩnh Thuần nhàn nhạt nói, làm sao mà ông không đoán ra Cố Phong Thành là cố ý không đến. Điều này cũng phần nào cho thấy Cố Phong Thành cũng chẳng mặn mà gì với Cốc Tâm Lôi .Cuộc hôn nhân này, ông vốn phản đối nhưng Hà Thư Vân và Cốc Tâm Lôi cứ nằng nặc theo ý mình, thêm Sang Lão hết lần này đến lần khác ngỏ ý vì vậy ông cũng không đành phản đối nữa.

“ Vâng, anh ấy bận lắm .” Cốc Tâm Lôi phẫn nộ nói.

“ Ba nghe mẹ con nói, gần đây con ở thành phố Z ?” Cốc Vĩnh Thuần hỏi.

“ Vâng .” Cốc Tâm Lôi thấp giọng trả lời, vất vả lắm cô mới tiếp cận được Cố Phong Thành, làm sao có thể lơ là được.

“ Vậy công việc của con thì sao ?” Cốc Vĩnh Thuần không vui hỏi.

Cốc Tâm Lôi nhắm mắt nói :“ Con xin nghỉ .” Sau đó, sợ ba giận liền nói :“ Ba, đợi con kết hôn xong, lúc đó con sẽ đi làm .”

Cốc Vĩnh Thuần nhíu mày, không vui nói :“ Con chiếm biên chế ở trong học viện, tại sao lại không đi làm ? Như vậy mà được à ?” Đều do Hà Thư Vân quá cưng chiều cô.

“ Ba, ba yên tâm, con xin nghỉ đi chữa bệnh .” Cốc Tâm Lôi giọng lấy lòng :“ Con đã đến bệnh viện xin xác nhận .”

Ách ! Cốc Vĩnh Thuần nhíu mi, nghiêm khắc nói :“ Như thế là hỗn láo .”

Cốc Tâm Lôi cả kinh, đũa trên tay rơi xuống đất.

“ Ngày mai lập tức về thủ đô cùng ba .” Cốc Vĩnh Thuần cực kỳ không vui :“ Về đi làm .”

“ Ba ..” Cốc Tâm Lôi vô cùng uỷ khuất, không kịp nghĩ ngợi gì liền nói điều mình đang băn khoăn ra :“ Con mà đi, Phong Thành ở một mình, vạn nhất anh ấy thừa dịp con không ở đây, đi cùng người phụ nữ khác thì sao ?”

“ Người đàn ông của mình mà có thể dễ dàng bị cướp đi như vậy, thì có cũng như không thôi “ Cốc Vĩnh Thuần cau mày trách mắng :“ Nếu như cậu ấy thực sự thuộc về của con, người khác có muốn cũng không giành đi được .”

Cốc Tâm Lôi mặc dù phẫn nộ nhưng cũng không dám mở miệng cãi lại.

Sau đó, Cốc Tâm Lôi lấy cớ đi vệ sinh, gọi điện thoại cho Hà Thư Vân :“ Mẹ, ba muốn con về thủ đô .” Cô đem mọi chuyện kể lại cho Hà Thư Vân.

Hà Thư Vân nghe xong thì nhíu mày, giận không ít :“ Sao con lại ngốc thế ? Nói với ba con chuyện ấy làm gì ?” Giúp con gái làm giấy xác nhận bị bệnh đã là sai, giờ lại bị Cốc Vĩnh Thuần biết. Không chừng bà cũng bị mắng lây.

“ Mẹ, mẹ giúp con nghĩ cách đi .” Cốc Tâm Lôi uỷ khuất nói :“ Con mà đi, nhỡ Tống Khinh Ca đến quyến rũ Phong Thành, vậy thì làm thế nào ?”

Hà Thư Vân có chút chán nản :“ Trước tiên, cứ nói với ba con là con sẽ về thủ đô, còn chuyện khác tính sau .”

“ Mẹ .”

Bị con gái làm nũng, quấy rầy sắp không chịu nổi, Hà Thư Vân tuy bực bội nhưng vẫn an ủi :“ Về thủ đô mấy ngày rồi lại đến thành phố Z .” Bà nói :“ Dù sao ba con cũng đi công tác suốt, làm gì có thời gian mà để ý đến con .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.