Editor: Miliion Roses
“ Cô nói đi .”
“ Buổi lưu diễn của Adele bình thường không có khách mời, sao lần này lại mời một kẻ vô danh tiểu tốt đến làm khách vậy ?” Sang Lan Cầm không vòng vo, trực tiếp nói :“ Mà lại đúng là người tôi ghét nhất .. vì vậy, tôi muốn nhờ anh hủy đi tư cách trình diễn của cô ta .”
“ Hả ?” Lão La ngạc nhiên nói :“ Lan Cầm, buổi diễn tấu kịch bản như thế nào là do nhà sản xuất phụ trách, tôi chẳng qua chỉ là một nhà tài trợ, Adele muốn mời ai làm khách mời, làm sao tôi có quyền can thiệp ?”
“ Anh nói đùa gì thế ?” Sang Lan Cầm cười như không cười :“ Lão La, anh là nhà tài trợ chính, anh nói một câu bọn họ dám không đáp ứng sao ?” Bà cười nói :“ Tôi sẽ đề cử một người khác cho anh, đảm bảo nổi tiếng hơn, xinh đẹp hơn mà tên tuổi cũng hơn .”
“ Ha haa, Lan Cầm .” Lão La cười :“ Chuyện này, tôi không làm chủ được .”
Sang Lan Cầm khẽ hừ lạnh một tiếng, giọng khách khí :“ Gần đây tôi định đầu tư vào công trình thủy điện của tỉnh XX. Lão La, anh có hứng thú không, chúng ta cùng làm ?”
Lão La nghe vậy thì vô cùng phấn khích :“ Có thật không ?”
“ Chờ anh đổi khách mời trong buổi diễn tấu rồi chúng ta sẽ hẹn gặp để nói chuyện .” Sang Lan Cầm nói thẳng :“ Lão La, anh cũng biết tôi là người nói lời giữ lời, tuyệt đối không nuốt lời. Trong hạng mục này, tôi sẽ chia cho anh 40% tiền lãi .”
Ách ! 40 % ? Lão La tựa như nhìn thấy tiền đang ở phía trước hướng về mình ngoắc ngoắc, tươi cười hớn hở nhưng làm bộ khó khăn :“ Được rồi, vậy tôi sẽ thử xem sao .”
“ Trước hết tôi sẽ soạn một bản hợp đồng, sau đó sẽ chờ tin tốt của anh .” Dứt lời, Sang Lan Cầm cúp điện thoại, sắc mặt u ám khẽ hừ một tiếng. Tống Khinh Ca, Tôi có thể bóp chết cô dễ dàng như bóp chết một con kiến mà thôi.
Bà đắc ý : Lục Khiết, bà cứ chờ mà xem, xem tôi xử lý người thân duy nhất của bà như thế nào !
--
Sang Lan Cầm hỏi Hứa Khiêm :“ Phong Thành buổi trưa hẹn ai ăn cơm ?”
Hứa Khiêm trả lời là không biết.
Bà lại đi hỏi Cao Tử Thụy, Cao Tử Thụy nhún vai nói :“ Hứa Khiêm mà không biết, làm sao cháu biết được .” Thế nhưng, vẫn cố ý nói giúp bạn :“ Hôm qua cháu nghe cậu ấy gọi điện thoại, hình như có hẹn đối tác đi ăn cơm. Bác gái, bác cũng biết đó, kinh doanh làm sao tránh khỏi đi xã giao .”
Câu trả lời của anh khiến cho Sang Lan Cầm nghi ngờ :“ Tử Thụy, tối qua Phong Thành đi cùng cháu à ?”
Cao Tử Thụy trả lời ngay :“ Đúng vậy ..” Anh cười cố ý nói :“ Bác gái, chúng cháu đã lớn rồi, bác còn điều tra sao .” Anh vui vẻ :“ Bọn cháu đều là đàn ông độc thân, thỉnh thoảng ra ngoài đùa vui một chút cũng là lẽ thường mà. Bác đừng hỏi ra ngoài làm gì, cho bọn cháu chút riêng tư có được không ?”
Nhìn dáng vẻ của anh, Sang Lan Cầm cười, dặn dò :“ Các cháu đi đâu chơi bác không phản đối, nhưng đừng có chơi quá mức, còn nữa bảo Phong Thành uống ít rượu .”
“ Cháu biết rồi .” Cao Tử Thụy vỗ ngực nói :“ Bác gái cứ yên tâm, có cháu ở đây bảo đảm Phong Thành không thể say được .”
--
Chị Ngô nhà bên cạnh vô cùng tốt bụng, giúp Tống Khinh Ca mua đồ xong còn hỏi :“ Tiểu Tống, có cần chị nấu cơm hộ không ?”
“ Không cần ạ .” Tống Khinh Ca nói :“ Em có thể tự nấu, chị Ngô, cảm ơn chị nhiều ạ .”
“ Khách khí quá .” Chị Ngô nhìn cô nói :“ Nếu phải mua cái gì, thì cứ nói với chị .”
Chị Ngô mua giúp Tống Khinh Ca đôi nạng gỗ. Tống Khinh Ca thử lấy nạng, chống ở hai bên sau đó đi vài bước. Có cái này, đi lại tiện hơn nhiều rồi. Vừa không cần phải nhảy lò cò, cũng không phải lo ngã nhào xuống. Có nạng rồi, cô có thể đi lại, làm vài việc trong nhà.
Khi cô vừa để mấy món ăn chị Ngô mua giúp vào tủ lạnh thì nghe thấy tiếng mở khóa. Là ai ? Cô hoảng sợ, chống nạng từ bếp đi ra thì thấy Đại Boss cầm chìa khóa trong tay, đang đổi giày.
Ách ! Sao anh lại đến ?
Cô hỏi thẳng :“ Anh lấy đâu ra chìa khóa ?” Không phải cô đã thu lại chìa khóa rồi sao ?
Đại Boss không trả lời, đặt mấy túi đồ ăn lên bàn ăn, nhìn cô sau đó nhíu mày, chỉ vào nạng gỗ :“ Cái này ở đâu ra ?”
Tống Khinh Ca sắc mặt không được tốt, chìa tay ra :“ Anh Đưa chìa khóa đây .”
Đại Boss nhìn ánh mắt người nào đó đang lườm mình, đem chìa khóa cất vào trong túi quần.
Tống Khinh Ca nhíu mày, đưa tay vào túi quần của anh muốn lấy chìa khóa, người nào đó lưu manh, nhân cơ hội ôm lấy eo cô.
Ách ! Trán cô đụng vào cằm anh, hơi đau đau. Cô ảo não ngẩng đầu nhìn anh, mới ý thức được tình cảnh của mình, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, lúng túng nói :“ Đưa chìa khóa cho tôi !”
“ Đây là chìa khóa của tôi .” Đại Boss cúi đầu, một tay ôm eo cô, một tay đút ở túi quần, bảo vệ chìa khóa. Nhìn khuôn mặt cô đang ửng hồng, ánh mắt vì lúng túng mà lảng tránh, còn có đôi môi đỏ mọng khiến cổ họng anh căng thẳng :“ Chìa khóa của em không phải tôi đã trả rồi sao ?”
Ách ! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, người đàn ông này, vẫn luôn nói chuyện không có đạo lý ! Vì vậy cô lại đưa tay vào túi quần anh :“ Rõ ràng đây là nhà của tôi ..”
Đại Boss tinh chuẩn bắt được tay cô, vuốt ve. Ngón tay cô rất mềm, mềm khiến tim anh cũng mềm theo, anh cười nói :“ Khuyên em chớ cùng tôi giành đồ .” Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô, tay trái vẫn ôm eo cô, tay phải thì nắm tay cô, tư thế quá thân mật, quá mập mờ, rất dễ mất tự chủ :“ Bởi vì, vô luận từ thể lực hay chiều cao, em cũng chẳng có một chút nào ưu thế .”
Cô giận quát :“ Ai cho anh quyền phục chế chìa khóa nhà tôi ? Anh đã hỏi ý kiến tôi chưa ? Chẳng lẽ anh không biết, hành vi như vậy là xâm phạm vào cuộc sống của người khác sao ?” Cô cả giận :“ Nếu như có người lấy chìa khóa nhà anh phục chế, rồi tùy tiện đi ra đi vào trong nhà của anh, thì anh có đồng ý không ?”
Đối với sự phẫn nộ của cô, Đại Boss dương dương mi, bật thốt lên :“ Nếu như người đó là em, tôi nghĩ tôi sẽ đồng ý .” Sau khi nói xong, chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc.
“ Đối với anh tôi ngàn vạn lần không muốn !” Tống Khinh Ca thẹn quá hóa giận nói.
Không khí có chút lúng túng.
Tống Khinh Ca đẩy anh ra, nổi giận dùng nạng gỗ bước vài bước sau đó quay đầu lại, giọng vẫn còn rất giận :“ Cố Phong Thành, tôi xin anh, xin anh đừng tiến vào cuộc sống của tôi, có được không ?”
Đại Boss cảm thấy tim hơi nhói đau.
“ Chúng ta đã ly hôn ! Giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì nữa .” Tống Khinh Ca cả giận :“ Ban đầu người bội tình là anh, muốn ly hôn cũng là anh. Bây giờ anh lại như vậy, thế là thế nào hả ?”
Đối với những lời lên án của cô, Đại Boss nhíu nhíu mày, ngượng ngùng đi đến sau lưng, hai tay đặt lên vai cô.
Tống Khinh Ca giống như là con nhím xù lông, quay đầu lại trong mắt đã long lanh lệ, thấp giọng mắng :“ Anh tranh ra !” Thấy tay của anh muốn ôm mình, cô giận, giơ nạng lên đánh anh, bực bội nói :“ Bỏ cái tay của anh ra, cách xa tôi ra !”
Một nạng của cô đánh xuống một bên hông anh, anh cau mày, kêu lên một tiếng. Nhìn biểu cảm, đau không hề ít.
Cô hoảng sợ : Anh không biết tránh sao ?
Nhưng Đại Boss không chỉ không tránh ra, lại càng đến gần cô hơn. Thấy anh bước đến, cô cau mày :“ Tránh ra !”
Anh vẫn không chịu tránh.
Nhìn anh càng lúc càng đến gần mình, Tống Khinh Ca vung nạng lên một lần nữa.
Đối phương lại bị trúng đòn, mày càng nhíu nhíu hơn, thậm chí còn khom lưng, nhìn biểu cảm chắc là đau lắm.
Tên ngu ngốc này ! Sau lại không tránh ra ! Tống Khinh Ca giật mình, bất động. Đánh vào người anh, sao cô lại cảm thấy trong lòng đau thế này ?
Anh đột nhiên tiến lên, ôm lấy cô, giọng thoáng chút kích động :“ Chuyện trước kia, là lỗi của tôi, là tôi có lỗi với em .” Chúng của hai người, anh đã quên, nhưng để cô không đuổi mình đi, anh nguyện ý nhận lỗi.