Editor: Miliion Roses
Anh rất nặng, ép xuống làm cô thở không nổi. Một khắc kia, cô muốn đẩy anh ra nhưng tay giống như không có chút sức lực nào. Cô muốn phản kháng, nhưng thân thể lại không nhúc nhích được.
Cô tự dung túng cho bản thân mình, tham luyến thêm một chút nữa, ở gần anh thêm một chút nữa. Nhưng trong lòng cô bỗng có một tiếng quát lên :“ Không được ! Không thể như vậy được .” Cô mâu thuẫn, cố gắng giãy giụa nhưng cả người vẫn không nhúc nhích được.
Bất chợt, Cô bừng tỉnh, mở mắt nhìn khắp căn phòng một màu đen nhánh. Bên gối vắng vẻ, trên giường chỉ có mình cô.
Cô khẽ thở dài, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Thì ra chỉ là một giấc mơ, trong lòng cảm thấy ảo não xen chút mất mát, cô khẽ thở dài.
Trời ạ ! Cô thầm mắng : Tống Khinh Ca, đầu óc mày bị ngậm úng rồi sao ? Sao lại mộng nhàm chán như vậy ? Hơn nữa lại cùng với anh.
Cô ảo não nhìn xung quanh phòng, hoàn toàn không còn cảm giác buồn ngủ.
Hình ảnh trong mơ kia quá chân thật, vẫn còn luẩn quẩn trong đầu cô, đuổi thế nào cũng không đi, hù thế nào cũng không chạy.
Đêm đã khuya, bên ngoài phòng khách tiếng Ti vi không còn nữa, nhìn qua khe cửa, cũng không còn một tia sáng nào, không biết là anh đã đi hay chưa.
Cô nhìn điện thoại di động, 2 giờ 30 sáng. Cô lại chẳng buồn ngủ, cứ thế này đợi đến trời sáng sao ? Cô nhíu mày, sau đó lấy điện thoại ra chơi điện tử để xua đuổi mấy cái hình ảnh hạn chế người xem kia.
Tiếng nhạc của trò chơi vang lên, trong màn đêm tĩnh mịch nghe vô cùng rõ ràng. Cô nhìn màn hình điện thoại di động, đang cảm thấy nhàm chán thì cửa phòng ngủ đột ngột bị mở ra. Cô ngẩn người, ngẩng lên nhìn. Đèn ở phòng khách không biết đã bật lên từ bao giờ, còn anh thì không biết từ lúc nào đã bước đến bên cạnh, giọng nói trầm thấp tràn đầy hấp dẫn :“ Em chưa ngủ ?”
Tống Khinh Ca hơi bối rối, muốn tắt điện thoại di động đi lại không cẩn thận làm rơi xuống giường đụng vào nút âm lượng khiến tiếng nhạc càng to hơn. Ách Cô đầu đầy vạch đen.
Đại Boss cúi người nhặt điện thoại di động lên, nhìn trên màn hình nói :“ Đập chuột ?” Anh cười cười :“ Em lớn như vậy mà còn chơi trò này ?”
Bị chế nhạo, cô có chút ngượng ngùng, chống khuỷu tay, nhích người muốn đoạt lại điện thoại di động. Đại Boss giơ tay lên, không để cô với tới, cô nghiêng người té nhào lên mép giường.
Nhìn bộ dạng người nào đó tức giận, Đại Boss nhất thời cảm thấy vui vẻ, nắm điện thoại của cô trong tay :“ Đêm hôm khuya khoắc không ngủ được, em muốn làm gì ?”
Ách ! Tống Khinh Ca nghĩ lại giấc mơ vừa rồi, mặt ửng đỏ, chột dạ không giành điện thoại nữa mà ngoan ngoãn nằm xuống gối.
Đại Boss ngồi ở mép giường, giúp cô chỉnh lại góc chăn, tay chống ở hai bên đầu cô, cúi đầu nhìn cô. Trong mờ tối, chỉ nhìn thấy hai mắt to tròn đang vô tội nhìn mình, tim anh mềm nhũn, thấp giọng nói :“ Trời sắp sáng rồi ..” Lời anh còn chưa dứt, liền thấy anh hắt hơi mấy cái.
Tống Khinh Ca nhíu mày, nghĩ đến trước đó anh bị cảm mạo sau đó lại viêm phổi .. Anh ngủ ở ghế sa lon, chắc là lạnh. Cô chỉ chỉ vào tủ quần áo, ngượng ngùng nói :“ Chăn ở bên trong, anh lấy đi .”
Đại Boss nhìn cô, trong mắt xẹt qua một tia ấm áp, không kìm được muốn đưa tay sờ vào mặt cô, nhưng cô lập tức né tránh, khiến cho tay anh rơi vào khoảng không.
“ Tôi muốn ngủ .” Cô khép mi, nâng chăn che kín miệng :“ Anh cầm chăn .. rồi mau ra ngoài đi .”
Đại Boss khẽ thở dài, đứng dậy mở tủ quần áo, lấy chăn sau đó bước ra ngoài.
--
Sáng sớm, khi ánh mặt trời chiếu vào rèm cửa thì Tống Khinh Ca mởi tỉnh ngủ, trải qua một đêm nghỉ ngơi, chân cũng đã đỡ hơn. Cô cẩn thận xuống giường, nhảy lò cò đến trước cửa phòng ngủ. Khi mở cửa thì ngửi thấy mùi cháo rất thơm.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng ăn. Đại Boss nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại, ánh mắt giao nhau thì cô rời mắt đi, giọng có chút mất tự nhiên, biết rõ còn hỏi :“ Anh vẫn chưa đi sao ?”
Đại Boss đi đến, muốn đỡ cô nhưng Tống Khinh Ca lại tránh, khẽ nhích người, nhưng bởi vì đứng bằng một chân không được vững, nên gáy bị đập vào cửa, tưởng như sẽ ngã về phía sau nhưng Đại Boss nhanh tay liền ôm lấy cô vào trong ngực.
Cô nằm trong ngực anh, giống như nghe thấy tiếng tim anh đập, trong nháy mắt cảm thấy không khí quá loãng, vô cùng khó chịu.
Đại Boss khẽ vuốt vuốt sau gáy cô, thấp giọng dịu dàng hỏi :“ Có đau không ?” Người phụ nữ này, sao luôn mơ mơ màng màng vậy ?
Tống Khinh Ca phục hồi lại tinh thần, phía sau gáy mơ hồ cảm thấy đau, nhíu mày nói :“ Không sao .” Sau đó muốn rời khỏi ngực anh thì Đại Boss lại đưa tay đỡ lấy cô.
Người ta nói sinh vật càng có sức hấp dẫn thì càng nguy hiểm. Sinh vật ở đây chính là Đại Boss. Càng đứng gần, đại não cô càng cảm thấy bối rối, hô hấp cũng vì thế mà khó khăn vì vậy liền đẩy tay anh :“ Tôi .. tôi muốn đi vệ sinh .”
Đại Boss không buông tay mà đỡ cô vào phòng vệ sinh, không đợi cô lên tiếng anh liền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại. Cạch một tiếng, Tống Khinh Ca khóa trái cửa lại. Cô tựa người vào bồn rửa mặt, nhíu nhíu mày .. Anh và cô đã ly hôn, nếu tiếp tục thế này nữa ..
Ăn sáng xong, Tống Khinh Ca ngồi ở ghế sa lon xem ti vi, ánh mắt vô tình liếc về phía phòng bếp, mặc dù cách một tấm cửa kính nhưng cô vẫn mơ hồ hình thấy bóng dáng cao lớn ấy.
Đại Boss từ phòng bếp bước ra, nói :“ Hôm nay tôi có cuộc họp, buổi trưa ..”
“ Chân tôi đã hết đau, có thể tự đi mua đồ ăn được rồi .” Tống Khinh Ca lập tức nói, ánh mắt nhìn chằm chằm khay trà, giọng nói khẽ run run :“ Sau này anh không cần đến đây nữa .” Loại sinh vật nguy hiểm như anh, cần tránh xa ..
Bị cô kiên quyết cự tuyệt, Đại Boss nhíu mày, mím môi nói :“ Vậy .. tôi đi đây .”
Vốn định dặn dò cô mấy câu nhưng nhìn bộ dạng xa cách khó gần của cô, trong lòng Đại Boss cảm thấy khó chịu, sau đó liền rời đi.
Nghe tiếng cửa đóng lại, Tống Khinh Ca nhíu nhíu mày, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng là nhẹ nhõm nhưng sau đó lại không hiểu sao cảm thấy phiền muộn.
Tống Khinh Ca gọi điện thoại cho Hứa Uyển :“ Tiểu Uyển, bao giờ thì cậu về ?”
Hứa Uyển vừa diễn xong, đang tô son :“ Nhanh nhất cũng phải 1 tháng .” Cô nhìn mình trong gương, cảm thấy hài lòng mới cất son vào trong túi xách :“ Khinh Ca, có chuyện gì vậy ?”
Ách ! Tống Khinh Ca nhìn chân phải bó thạch cao của mình, cô thử động đậy nhưng vẫn còn rất đau :“ Không có việc gì đâu .” Hiện tại, Hứa Uyển phải kiếm tiền cho 2 người dùng, cô không thể bởi vì tổn thương nhỏ mà bắt Hứa Uyển quay lại.
“ Vậy mình cúp máy trước nhé .” Hứa Uyển cầm túi, bước ra cửa.
“ Bye .” Tống Khinh Ca cúp điện thoại, nhìn chân mình. Dù sao cũng chưa đến mức trời sập xuống. Cô suy nghĩ, sau đó cầm giấy bút viết ra một danh sách, lấy ví tiền. Cô Nhảy từng bước ra cửa, sau đó gõ cửa nhà hàng xóm, mỉm cười nói :“ Chị Ngô, chân em bị đau, Tiểu Uyển lại không có nhà, có thể phiền chị mua hộ em ít đồ ..”
--
Phòng họp tập đoàn ZK.
Cao Tử Thụy đang đứng trước màn hình trình chiếu, giới thiệu về dự án hàng không. Phía dưới, mọi người đều tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng cầm bút ghi chép.
Hứa Khiêm phát hiện, Đại Boss mặc dù đang ngồi ở phòng họp nhưng biểu cảm kia giống như không có thần thái. Anh không dám lên tiếng, chỉ tiếp tục ghi chép.
Tử Thụy đang phân tích về tình hình nghiên cứu thị trường thì Đại Boss đột nhiên vỗ tay. Tử Thụy ngừng nói, những người phụ trách bộ phận cũng nhìn sang, chỉ thấy Đại Boss đứng lên, vẻ mặt không biểu cảm :“ Cuộc họp sáng nay đến đây là kết thúc, 3 giờ chiều lại tiếp tục .” Nói xong, không để ý đến những ánh mắt khác thường đang nhìn mình, lập tức ra khỏi phòng.
Tử Thụy ngây người, hỏi trợ lý bên cạnh :“ Báo cáo của tôi quá sơ sài hay là tôi trình bày quá rườm rà ?”
Người trợ lý chưa kịp trả lời thì một vị phụ trách bộ phận nói :“ Cao giám đốc, báo cáo của anh rất rõ ràng, trình bày ngắn gọn mà dễ hiểu .”
Ách ! Vậy thì chuyện gì xảy ra ? Tử Thụy cau mày, Đại Boss trước nay ngồi họp chưa bao giờ chủ động kết thúc cuộc họp, có hôm còn họp xuyên trưa, mà bây giờ còn chưa đến 11 giờ 30 .. :“ Hứa Khiêm, Đại Boss hôm nay sao vậy ?”
“ Anh đừng hỏi em, em không biết .” Hứa Khiêm lập tức nói, sau đó đứng dậy thu dọn :“ Các vị, buổi chiều lại tiếp tục .”
Hứa Khiêm vừa về vị trí bàn của mình chưa được bao lâu thì Sang Lan Cầm đến. Bà đẩy cửa phòng Đại Boss vào nhưng nhìn trong phòng làm việc không một bóng người, vì vậy lại đi ra, bước đến bàn làm việc của Hứa Khiêm hỏi :“ Phong Thành đâu ?”
Hứa Khiêm đứng lên, nhìn qua cửa phòng thấy bên trong trống không, Đại Boss không trở về phòng làm việc sao ?
Sang Lan Cầm buồn bực nói :“ Phong Thành vẫn còn họp sao ?”
“ Đã họp xong rồi ạ .” Hứa Khiêm đàng hoàng nói.
Sang Lan Cầm cau mày :“ Vậy Phong Thành đâu rồi ?”
Hứa Khiêm lắc đầu nói :“ Đại Boss không nói ạ .”
Sang Lan Cầm nghe xong, xoay người trở lại phòng làm việc của Đại Boss, tiện tay đóng cửa lại. Sau đó, lập tức gọi điện thoại cho con trai, trực tiếp hỏi :“ Phong Thành, con đang ở đâu ?”
Đại Boss đang đi xe, không trả lời, ngược lại hỏi :“ Mẹ, gọi con có chuyện gì sao ?”
“ Không có việc gì thì không thể gọi con à ?” Sang Lan Cầm tức giận nói :“ Mẹ đang ở phòng làm việc của con, con mau trở lại đây, buổi trưa cùng đi ăn cơm .”
Đại Boss nhíu nhíu mày :“ Trưa nay con có hẹn rồi .”
Sang Lan Cầm cao giọng :“ Hẹn với ai ?”
“ Con đang lái xe, cúp máy trước nhé .” Đại Boss không trả lời, lập tức cúp điện thoại.
Sang Lan Cầm nghe thấy tiếng tu .. tu từ điện thoại phát ra thì vô cùng bực mình. Tối hôm qua, con trai bà không ở nhà. Dù sao, con trai bà cũng là người trưởng thành, thỉnh thoảng ở bên ngoài qua đêm cũng không có gì đáng ngại. Nhưng bà lại thấy lo lắng, chỉ sợ con trai đi tìm Tống Khinh Ca ..
Sang Lan Cầm nhíu mày, suy nghĩ gì đó rồi gọi điện thoại :“ Lão La, nghe nói anh tài trợ cho buổi diễn tấu của Adele ?”
“ Lan Cầm, cô cũng nắm được tin tức đấy chứ .” Lão La nói.
Sang Lan Cầm cười cười :“ Có gì đâu, nhìn trong tờ tuyên truyền, công ty của anh đứng thứ nhất mà .” Bà khách khí :“ Anh bây giờ, sự nghiệp ngày một tiến tới .”
“ Quá khen rồi, nhưng xem ra vẫn không thể so với cô được. Lan Cầm, cô cũng có hứng thú với diễn tấu vi ô lông sao ? Tôi có mấy tấm vé ngồi ở vị trí vip đấy .” Lão La nói.
“ Tốt .” Sang Lan Cầm cười cười :“ Lão La, tôi có một chuyện muốn làm phiền anh .”