Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 196: Chương 196: Ở chung một phòng




Chương 196: Ở chung một phòng

Editor: Miliion Roses

Đại Boss muốn ôm cô nhưng cô lại ngượng ngùng đẩy anh ra, giọng nói cô có chút mất tự nhiên:“ Lấy cho tôi xe lăn.”

Sau đó, xe lăn được mang đến, Cô vịn tay vào mép giường, thử bước xuống nhưng vô cùng khó khăn, Thấy vậy, Đại Boss lại bế cô lên sau đó đặt cô ngồi vào xe lăn. Trong nháy mắt, mặt Tống Khinh Ca ửng hồng.

Đến tiểu khu, anh cõng cô lên lầu. Cô lẳng lặng nằm trên lưng anh. Lưng của anh bằng phẳng mà ấm áp. Trên người của anh, vẫn là mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc khiến cho cô thất thần.

Đại Boss cõng cô, cau mày không phải bởi vì cô nặng mà vì cảm thấy căng thẳng. Cảm giác căng thẳng này.. rất thoải mái.

Đến cửa nhà, anh đặt cô xuống. Cô lấy trong túi xách ra chìa khóa mở cửa. Cửa mở ra, cô đang muốn nhảy lò cò vào thì anh lại bế cô lên. Cô giãy giụa, thiếu chút nữa thì ngã xuống, còn chưa hoàn hồn thì theo bản năng hai tay ôm lấy cổ anh.

Nhìn cô nằm trong ngực, sắc mặt khẽ biến thành hồng, Đại Boss tâm viên ý mã, Cố gắng nhịn không hôn cô một cái, bế cô từ từ bước vào bên trong nhà.

“ Đặt tôi xuống ghế sa lon là được rồi.” Trên người anh, phảng phất nhàn nhạt mùi thuốc lá khiến cô bối rối không dám nhìn anh.

Đại Boss đặt cô xuống ghế sa lon, lại không tự chủ được nghĩ đến đêm đó, anh và cô nằm ở dưới sàn nhà, thân thể áp sát lên nhau, anh hôn cô..

“ Cảm ơn anh.” Tay cô chống ở ghế sa lon, ngồi xuống. Thấy anh vẫn đứng đó, không nhúc nhích, cô có chút bối rối, hạ lệnh tiễn khách:“ Anh.. có thể về rồi.”

“ Em có thể tự chăm sóc bản thân được chứ?” Đại Boss không đi, ngược lại ngồi xuống bên cạnh cô.

“ Uhm.. không thành vấn đề.” Trên người anh, tựa như phát ra từ trường khiến hô hấp cô có chút khác thường. Mà anh tựa như càng lúc càng lại gần.. Cô lập tức nói:“ Hứa Uyển rất nhanh sẽ trở về.”

Đại Boss nhìn bộ dạng bất an của cô, suy nghĩ điều gì đó sau đó gật đầu:“ Tôi về đây.”

Nghe tiếng đóng cửa, biết anh đã rời đi, Tống Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm. Cô có một loại ảo giác, tựa như anh cố ý đến bên cô.. Ánh mắt anh nhìn cô, tựa như.. vẫn là ánh mắt yêu thương ngày nào, để cho cô hít thở không thông.

Nhưng đã ly hôn rồi, cô không nên cùng anh phát sinh thêm bất cứ chuyện gì nữa.

Đột nhiên, cô nhíu mày. Nghĩ đến Đàn vi ô lông vẫn còn ở trong xe của anh liền lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm số ấp úng nói:“ Anh.. Alô, đàn của tôi vẫn ở trong cốp xe của anh.”

Không lâu sau, chuông cửa chợt vang lên.

Tống Khinh Ca chống tay lên thành ghế sa lon, đứng lên. Chân phải co, Chân trái nhảy đến trước cửa. Khoảng cách rất ngắn nhưng mấy lần cô suýt chút nữa thì ngã xuống. Thật vất vả mới ra được đến cửa. Cô thở dốc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Cô điều chỉnh lại nhịp thở, sau đó mở cửa nhà.

Đại Boss đứng ở cửa.

“ Đưa đàn cho tôi!” Ánh mắt cô không dám nhìn thẳng vào anh.

Đại Boss nhíu nhíu mày, đưa hộp đàn cho cô.

“ Cảm ơn anh.” Tống Khinh Ca nhận lấy hộp đàn. Bởi vì một chân co, một chân đứng nên xảy ra hiện tượng mất thăng bằng, hộp đàn rơi xuống đất, cả người cô lảo đảo ngã nhào về phía anh, Đại Boss đưa tay đỡ lấy cô.

Cô hơi quẫn, giãy giụa thì bị anh ôm vào trong ngực, sau đó bế cô lên đi vào phòng khách. Nhưng lại không đặt cô ngồi ở ghế sa lon mà hỏi cô:“ Phòng ngủ của em là phòng nào?”

Ách!

Ánh mắt cô tránh né:“ Đặt tôi xuống ghế sa lon là được rồi.”

“ Em quên là bác sĩ nói phải nằm ở giường nghỉ ngơi sao?” Đại Boss nhíu nhíu mày, thấy cô không nói anh liền đẩy cửa một căn phòng.

“ Tôi ở phòng bên kia!” Tống Khinh Ca cau mày nói.

Nhìn bộ dạng lúng túng của cô, Đại Boss trong mắt mơ hồ cảm thấy vui vẻ, bước vài bước sau đó đẩy cửa phòng ngủ ra. Sau đó, Nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường. Căn phòng này chỉ hơn 10m2 không lớn nhưng vô cùng gọn gàng, ngăn nắp.

Đặt cô xuống, Đại Boss liền rời đi. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tống Khinh Ca nhíu mày, không hiểu sao trong lòng cảm thấy mất mát. Cô an tĩnh nằm trên giường, không biết bao lâu sau thì ngủ thiếp đi.

Cô bị tiếng mở cửa đánh thức. Hứa Uyển đi ra ngoại thành quay phim, chưa trở về. Cô bừng tỉnh, hốt hoảng lẽ nào là kẻ trộm? Cả người cô căng thẳng, gượng ngồi dậy sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường. Cô lo lắng nhìn quanh căn phòng, không có bất cứ vũ khí nào có thể phòng thân. Cuối cùng, cô nhảy đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc móc áo, nắm chặt móc áo trong tay.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân khiến cho cô thấp thỏm lo sợ, cô khó khăn nhảy đến cửa phòng ngủ, cả người tựa vào tường. Hai tay cầm móc áo giơ lên.. Nếu kẻ đó dám vào..

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cô thấp thỏm bất an, hô hấp cũng vì thế mà khẩn trương.

Cửa phòng bị đẩy ra, cô hốt hoảng hai tay giơ móc áo vụt xuống.. Đối phương bị trúng đòn vào ngực, nhưng có vẻ không xi nhê gì. Chỉ thấy đối phương khẽ kêu một tiếng. Sau đó, đèn được bật lên. Khi cô nhìn rõ người đó thì móc áo trong tay rơi xuống, tức giận không khách khí hai tay đấm lên ngực anh, vừa khóc vừa mắng:“ Sao anh không lên tiếng? Làm tôi sợ muốn chết!”

Đại Boss hơi giật mình, để mặc cho cô đánh. Trong lòng không hiểu sao lại thấy nhói nhói, bắt lấy tay cô sau đó ôm cô vào trong ngực.

Cô vẫn khóc thút thít, bị anh ôm nhưng không giãy giụa. Giờ phút này, cô tham luyến được ở trong vòng ôm ấm áp.

Đại Boss nhìn cô, vô cùng cưng chiều:“ Em đói bụng chưa, tôi vừa ra ngoài mua đồ ăn.”

Lúc ăn cơm, mặt cô đỏ ửng, cúi đầu vừa ăn vừa ấp úng nói:“ Sao anh lại có chìa khóa?”

“ Lấy của em.” Đại Boss nói. Anh không đành lòng để cô nhảy ra mở cửa vì vậy lúc đi đã mang theo chìa khóa.

Ách! Tống Khinh Ca thầm mắng mình ngu ngốc. Cô nhíu mày:“ Đưa trả chìa khóa cho tôi.” Nói xong, cô xòe tay ra đòi.

Đại Boss nhìn cô, mấp máy môi đem chìa khóa đặt vào tay cô. Không sao, trước đó anh đã đánh thêm một chìa rồi.

Cầm lấy chìa khóa, Tống Khinh Ca thoảng yên tâm hơn.

Đêm đã khuya, anh vẫn ngồi ở phòng khách xem ti vi. Giống như không có ý định về.

Tống Khinh Ca tựa người vào cửa phòng ngủ, hạ lệnh tiễn khách:“ Tôi muốn đi ngủ.”

“ Em ngủ đi!” Ánh mắt Đại Boss vẫn nhìn ti vi, không quay đầu lại.

Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp hỏi:“ Anh.. không về sao?”

“ Muộn rồi, tôi sẽ ở lại đây.” Đại Boss thản nhiên nói.

Tống Khinh Ca lúng túng:“ Anh mau về đi!”

“ Tôi về, em phải làm sao?” Đại Boss xoay người lại, nhìn cô.

“ Tôi có thể.” Cô lập tức nói.

Đại Boss nhíu mày nhìn cô, chân bị thương thế kia mà vẫn còn mạnh miệng. Vì vậy nhẹ giọng nói đùa:“ Em có thể làm gì? Xuống lầu mua đồ ăn, giặt quần áo, nấu cơm? Hay là tự mình tắm rửa?”

Ách! Sắc mặt cô không được tốt, không lên tiếng.

“ Còn nữa, nghe tiếng cửa mở cũng không biết kêu lên một tiếng, tự mình dọa mình sợ..” Đại Boss cười như không cười:“ Em ngốc như vậy, làm sao để người khác yên tâm được?”

Lời của anh mập mờ khiến cho đáy lòng cô có cảm giác không nói lên lời, lại không phản bác được. Đúng là bây giờ cô gặp phải rất nhiều khó khăn. Vừa rồi, muốn đi vệ sinh, nhảy bằng một chân thiếu chút nữa thì ngã xuống, cô có thể làm gì?

“ Để tôi ở lại đây chăm sóc em.” Đại Boss nhìn cô nói.

Cô nhíu mày, nhẹ giọng:“ Anh ở lại.. không tiện.” Đã ly hôn, chồng trước lại muốn ngủ lại, quá khôi hài rồi.

“ Có gì mà không tiện?” Đại Boss nói:“ Đêm đó, tôi bị bệnh em đưa tôi đến bệnh viện, sao lúc đó không thấy em nói đến hai chữ “ không tiện”? Hôm nay, vì tôi mà em bị trật khớp chân, tôi ở lại chăm sóc em, là lẽ thường tình mà.”

Ách! Tống Khinh Ca nhíu mày nhìn anh. Thôi vậy, cãi lý với ai chứ với người này lý lẽ thế nào cũng sẽ trở thành vô lý cho mà xem. Anh muốn ở lại thì cứ ở. Dù sao.. cô cũng không thẹn với lòng mình. Trong cuộc hôn nhân này, là anh có lỗi với cô..:“ Tùy anh vậy.”

Tống Khinh Ca đi rửa mặt sau đó lên giường đi ngủ. Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy anh vào phòng mình. Khi anh vén chăn lên nằm xuống bên cô thì cô cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh. Khi tay anh đưa vào trong quần áo cô thì cô cảm thấy cả người run rẩy. Khi anh hôn cô thì cô cảm thấy choáng váng. Khi anh áp người lên người cô thì cô cảm thấy toàn thân căng thẳng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.