Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 190: Chương 190: Thần Trợ Công




Editor: Miliion Roses

Hôm nay trời lạnh, ăn canh nóng có được không? Ô Tĩnh nói: Ăn canh ngao nhé, món này vừa đơn giản mà vừa nhanh được ăn.

Hứa Uyển không phản đối, bởi vì cô đói đến mức chân tay luống cuống rồi, đương nhiên là món nào đơn giản càng nhanh được ăn càng tốt.

Ô Tĩnh hướng dẫn Hứa Uyển lấy rau củ trong tủ lạnh ra, rửa sạch sau đó cắt nhỏ. Còn anh phụ trách món nước dùng.

Như vậy là đủ rồi, hai ta không ăn hết nhiều như vậy. Hứa Uyển đang rửa rau thì thấy Ô Tĩnh lấy thêm mấy đĩa đồ ăn định bỏ vào nồi.

Ô Tĩnh thuận tay cầm một chiếc tạp dề, sau đó đứng ở sau lưng cô đem tạp dề vòng qua người cô, giúp cô buộc lại. Ách! Không biết có phải anh đứng quá gần không mà tim Hứa Uyển loạn nhịp.

Nhìn anh đang tựa người vào tủ bếp nhìn mình, Hứa Uyển cảm thấy không được tự nhiên, thuận miệng tìm chuyện nói: Trong tủ lạnh sao lại có nhiều đồ ăn vậy?

Mấy ngày trước anh rảnh rỗi, vì vậy đi dạo siêu thị. Ô Tĩnh khoanh tay ở trước ngực, ánh mắt rơi trên người cô. Dĩ nhiên, anh sẽ không nói cho cô biết anh đã sớm có chủ mưu đưa cô về đây, cho nên tủ lạnh nhiều đồ là đúng rồi.

Ách, không nghĩ đến người đàn ông như anh lại tự mình đi mua thức ăn sau đó về tự nấu? Đột nhiên, cô ngửi thấy mùi thơm từ canh: Canh thơm quá, là anh tự nấu sao?

Mẹ anh nấu. Ô Tĩnh nói: Hôm qua anh về nhà ăn cơm, sau đó mẹ đưa cho anh một ít mang về.

Mẹ anh chắc chắn nấu ăn rất giỏi! Cô nói.

Mẹ nấu ngon hay không em nếm một chút là biết ngay. Ô Tĩnh trêu.

Ách! Hứa Uyển đầu đầy vạch đen, không vui nói: Anh lấy cho em cái khay đựng. Ngàn vạn lần đừng để anh nhàn rỗi, nếu không kiểu gì cô cũng bị trêu chọc.

Tuyết rơi rồi. Ô Tĩnh đột nhiên nói.

Hứa Uyển ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả thật, ngoài trời tuyết đang rơi. Món ăn đã nấu xong, cô cởi tạp dề ra đi đến trước cửa sổ. Nhìn những hạt tuyết đang bay bay, cảm thấy thật lãng mạn. Cô không nhịn được khẽ kêu lên: Oa! . Có mấy hạt tuyết bay xuống cửa sổ, cô nhìn qua nhưng chưa đợi cô đếm được có bao nhiêu cánh thì đã tan biến. Cô lại đếm một hạt tuyết khác, nhưng cũng chưa kịp đến xong hạt tuyết đã biến mất. Cô có chút nản lòng, nghĩ đến bên cạnh mình có một người IQ khá cao, liền quay đầu lại hỏi: Một hạt tuyết có bao nhiêu cánh..

Cô vừa quay đầu lại, thì bất ngờ cảm thấy môi mình chạm vào môi anh.. Cô biết anh đứng ở phía sau nhưng không nghĩ anh lại đứng gần mình như vậy.

Trong nháy mắt, thời gian ngưng đọng.

Ô Tĩnh phục hồi tình thần lại, cúi đầu hôn sâu hơn.

Hứa Uyển đột nhiên quay đầu, sắc mặt ngượng ngùng: Em.. em đi xem canh.. hình như đang bị tràn.. Cô có chút lắp bắp: Em.. em đi xem một chút. Dứt lời, vội vàng chạy khỏi vòng tay anh..

Nhìn bóng dáng yểu điệu rời đi, Ô Tĩnh khẽ thở dài.

Canh ngao vô cùng ngon. Trước đó, Hứa Uyển đói đến luống cuống nên khi ăn vô cùng vui vẻ, nhưng không ăn được mấy đã no rồi. Vì cô luôn ăn kiêng cho nên quen dạ không ăn được nhiều. Lúc này, đột nhiên chuông cửa vang lên.

Ô Tĩnh hơi giật mình.

Hứa Uyển nhìn vẻ mặt anh, cắn đũa cười: Đã trễ thế này, không phải là bạn gái anh đến kiểm tra đấy chứ? Cô mở to hai mắt nhìn anh: Theo như kịch bản mà nói, có phải bây giờ em nên trốn đi không?

Ô Tĩnh nhíu nhíu mày: Em nói nhảm gì đó?

Hứa Uyển bĩu bĩu môi, nhún vai.

Chuông cửa lại vang lên.

Anh ra xem một chút. Ô Tĩnh đứng lên.

Ánh mắt cô theo Ô Tĩnh ra đến cửa, chỉ nghe thấy tiếng của anh đầy kinh ngạc: Sao muộn như vậy mà..?

Ách! Hứa Uyển đầu đầy vạch đen. Nguy rồi. Có phải cô nên trốn đi không? Cô cũng không muốn vô duyên vô cớ lại bị ăn một bạt tai.. Nhưng lúc này, chưa kịp trốn thì người đó đã vào đến cửa.

Mẹ Ô trong tay cầm một hộp giữ nhiệt, thấy Hứa Uyển ngồi ở bàn ăn thì hơi kinh ngạc, sau đó lập tức tươi cười như hoa: Hóa ra là nhà đang có khách..

Tiểu Uyển, đây là mẹ anh. Ô Tĩnh nhức đầu, vất vả lắm mới lừa được Hứa Uyển về đây, kết quả là xuất hiện bóng đèn 1000W.

Hứa Uyển có chút lúng túng, cô đứng lên lễ phép nói: Cháu chào bác, cháu là Hứa Uyển.

Chào cháu. Mẹ Ô đặt hộp giữ nhiệt xuống, nhìn Hứa Uyển sau đó nhìn Ô Tĩnh, oán giận nói: Sao có khách đến chơi mà không nói với mẹ?

Ách! Ô Tĩnh đầu đầy vạch đen, nếu mà nói khẳng định mẹ Ô sẽ đến đây nằm vùng.

Nếu con nói sớm thì mẹ sẽ mang 2 hộp giữ nhiệt đến. Mẹ Ô mở nắp hộp ra, múc một chén canh: Tiểu Uyển, đây là cháo gà đen bác ninh nửa ngày đó, cháu nếm một chút đi.

Cháo gà đen? Canh Ô Tĩnh *? Hứa Uyển nhìn Ô Tĩnh không nhịn được cười: Cảm ơn bác.

* Ô ở đây cũng có nghĩa là đen.

Tự nhiên lại xuất hiện kỳ đà cản mũi, khiến cho Ô Tĩnh không được thoải mái. Anh lặng lẽ kéo mẹ Ô đến phòng khách hỏi: Mẹ, bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, sao mẹ còn chưa về nhà?

Mẹ Ô nhìn Hứa Uyển, trong lòng rất ưng: Cô gái này xinh đẹp quá.. Bà nhẹ giọng trách mắng: Con có bạn gái, sao không đưa về nhà chơi?

Nếu mẹ không về nhà, cô ấy sẽ chạy mất đấy. Lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm? Ô Tĩnh nhìn mẹ, mẹ không đến còn tốt, mẹ đến lại nhiệt tình như vậy, khẳng định sẽ làm cho Hứa Uyển sợ mà bỏ chạy.

Nhà cô ấy ở đâu? Làm việc ở chỗ nào? Cha mẹ làm nghề gì?.. Mẹ Ô hỏi liên tiếp.

Mẹ, mẹ tra hộ khẩu sao? Ô Tĩnh cau mày nói.

Người cũng đã đưa về nhà rồi, con còn không mau mau nghĩ cách giải quyết đi? Mẹ Ô nhíu nhíu mày, có chút bực: Con trai, khả năng theo đuổi phụ nữ của con có vẻ hơi kém, có cần mẹ giúp một tay không?

Đừng! Ô Tĩnh vội vàng ngăn lại, mẹ không giúp anh đã cảm tạ trời đất rồi: Mẹ, con xin mẹ, mẹ đi về trước đi có được không? Khung cảnh đang chỉ có hai người, sắp đến đoạn tỏ tình rồi thì lại xuất hiện kỳ đà.

Được, được, được. Mẹ Ô nhìn anh nói: Mẹ lập tức đi ngay.

Ô Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Ô bước đến nói: Tiểu Uyển, các con cứ từ từ ăn, bác về trước nhé.

Hứa Uyển nhìn đồng hồ, cũng đã 8 giờ tối: Thời gian cũng không còn sớm, cháu cũng phải về rồi. Dứt lời, cô đi đến ghế sa lon lấy túi.

Ai. Mẹ Ô nghe xong, cảm thấy không ổn liền kéo cô lại: Tiểu Uyển, cháu hơi gầy, phải ăn nhiều một chút..

Đúng vậy, còn nhiều đồ ăn như vậy, làm sao anh ăn hết được? Ô Tĩnh nhìn cô.

Em ăn no rồi. Cô nhìn anh.

Cháu quá gầy, ngàn vạn lần không thể giảm cân. Mẹ Ô kéo tay cô: Giảm cân đối với cơ thể không tốt, sau này mang thai sẽ rất cực khổ.

Mẹ! Ô Tĩnh không vui nói.

Mẹ đi ngay. Mẹ Ô phục hồi lại tinh thần, vỗ vỗ vào tay Hứa Uyển: Tiểu Uyển, bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm, tối nay cháu ở lại đây đi, đừng có về.

Ách! Hứa Uyển đầu đầy vạch đen.

Mẹ __________________ Ô Tĩnh càu mày nói.

Mẹ Ô cười hì hì: Không có chuyện gì đâu. Bà nhìn Hứa Uyển đang ngượng ngùng, liền nói: Không phải ngượng đâu, bác không có tư tưởng phong kiến..Con trai, có thời gian hôm nào đưa Hứa Uyển về nhà ăn cơm nhé. Nói xong, liền vẫy tay sau đó bước ra đóng cửa lại.

Ách! Hứa Uyển bị đánh bại hoàn toàn. Cô vô cùng lúng túng, cầm túi đi ra cửa.

Em muốn về thật sao? Ô Tĩnh kéo cô lại.

Hứa Uyển khẽ gật đầu.

Ô Tĩnh thở dài, không tình nguyện: Vậy anh đưa em về.

Em tự về được. Hứa Uyển nói: Anh đưa bác gái về đi. Mưa tuyết như vậy bác ấy đi một mình không an toàn. Anh không đưa mẹ Ô về mà lại đưa cô về, như vậy không được hay lắm.

Mẹ anh ở tiểu khu này. Dứt lời, Ô Tĩnh mặc áo khoác.

Hứa Uyển đi trước, tay vặn tay nắm cửa, nhưng không mở được cửa.

Chuyện gì vậy? Ô Tĩnh nhìn cô.

Cửa không mở được. Hứa Uyển nói.

Ô Tĩnh đi lên trước, vặn tay nắm cửa, sau đó giật giật mấy cái. Kết quả vẫn không mở được.

Cửa bị làm sao vậy? Hứa Uyển hỏi.

Cửa bị khóa rồi. Ô Tĩnh nhíu nhíu mày.

Sao cơ? Cô kinh ngạc: Là mẹ anh.. khóa lại? Vậy anh lấy khóa mở ra đi!

Không có tác dụng. Ô Tĩnh nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nói: Khóa này khóa ở bên ngoài, bên trong có chìa cũng không mở được.

Vậy phải làm sao? Hứa Uyển mấp máy môi.

Ô Tĩnh liền gọi điện thoại cho mẹ Ô, không vui nói: Mẹ, sao mẹ lại khóa cửa lại?

Con trai, mẹ chỉ muốn tốt cho con, cho con có cơ hội sáng tạo. Bà vui vẻ: Con phải nắm lấy cơ hội này, thế nhé.

Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Ô Tĩnh nhíu nhíu mày, bấm gọi lại. Nhưng lần này, bà đã tắt máy rồi.

Tiểu Uyển, xin lỗi nhé.. Ô Tĩnh bất đắc dĩ nói.

--

10 giờ tối, ngoài trời tuyết rơi ngày một dày nhưng Hứa Uyển vẫn chưa về nhà. Tống Khinh Ca lo lắng liền gọi điện thoại cho cô.

Khinh Ca, mình có chút việc, chưa về được. Hứa Uyển thấp giọng nói.

Bên ngoài lạnh lắm đấy, cậu phải chú ý an toàn! Tống Khinh Ca dăn dò: Đêm nay hạ tuyết, mặt đường trơn trượt, đi lại phải cẩn thận.

Mình biết rồi, cậu đi ngủ trước đi nhé. Hứa Uyển nói.

Cúp điện thoai, Tống Khinh Ca ngồi ở ghế sa lon ngẩn người. Một lúc Lâu sau mới đi tắm sau đó thay quần áo ngủ. Khi đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên chuông cửa vang lên.

Hứa Uyển về rồi sao? Cô nàng này, lại quên không mang chìa khóa đi rồi.

Tống Khinh Ca mở cửa, một luồng khí lạnh ập vào: Tiểu Uyển, nhanh như vậy câu đã.. Khi thấy người đứng ở cửa, cô kinh ngạc, câu sau bị ngạnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.