Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 189: Chương 189: Thanh Toán Sòng Phẳng




Editor: Miliion Roses

Sắc mặt Hứa Uyển có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không phủ nhận, ngượng ngùng nói: Áo sơ mi của anh, em làm rách rồi.

Ô Tĩnh nghe xong, tâm tình không tệ. Anh mím môi, ánh mắt mang theo vài ý cười.

Hai người nhân viên nhìn nhau, sau đó nhìn sang đôi nam nữ trước mặt. Người nhân viên tóc ngắn như đoán ra điều gì, liền nói: Tiểu thư, áo sơ mi đó là mẫu của năm ngoái rồi, sao cô không chọn cho luật sư Ô mẫu áo của năm nay?

Đúng vậy, chuyển hàng từ thành phố A lên đây cũng không dễ dàng, mất thời gian lại phải đợi. Hơn nữa, mua lại chiếc áo sơ mi mình từng có, chẳng có cảm giác gì mới mẻ. Người nhân viên phụ họa: Luật sư Ô, anh nói có đúng không?

Ô Tĩnh nhìn người nhân viên, khẽ cười: Đổi áo khác cũng không tồi.

Ách! Hứa Uyển trừng mắt nhìn anh, được tiện nghi còn khoe mẽ! Hừ, thôi quên đi. Ai bảo cô thiếu nợ anh? Không thể làm gì hơn đành nói: Tùy anh.

Hai người nhân viên nghe xong, lăng xăng lấy mấy mẫu áo sơ mi đến trước mặt anh: Màu đen thành thục sức quyến rũ, màu xám tro chững chạc nho nhã, màu trắng.. Hứa Uyển nhìn 2 người nhân viên xúm lại bên người anh, líu lo giới thiệu, cảm thấy hơi hơi khó chịu. Ô Tĩnh nhìn mấy chiếc áo sau đó quay đầu lại, hỏi ý kiến cô: Tiểu Uyển, em thích anh mặc cái nào?

Cô nhìn cũng không nhìn, thuận miệng nói: Tùy anh! Chỉ mong anh chọn nhanh nhanh một chút.

Màu đen hay là màu xám tro? Ô Tĩnh lại hỏi cô.

Màu đen. Cô không suy nghĩ, liền nói.

Không đến 2 phút sau, Ô Tĩnh từ phòng thử đồ bước ra. Hứa Uyển nhìn hai người nhân viên giúp anh sửa lại ống tay áo, bẻ cổ áo thì nhíu nhíu mày, nhìn đi chỗ khác.

Luật sư Ô, màu đen rất hợp với anh. Người nhân viên tóc ngắn vui vẻ nói: Tiểu thư, cô thấy có đẹp không?

Hứa Uyển xoay người lại, nhìn thấy anh thì hơi giật mình. Thượng đế thật là ưu ái người đàn ông này, áo sơ mi đen mặc trên người anh, vô cùng nổi bật, cả người anh toát lên vẻ thành thục lại trầm ổn, mười phần sức quyến rũ.

Em thấy sao? Ô Tĩnh hỏi cô.

Bảnh chọe! Hứa Uyển thầm mắng. Cô không trả lời mà ngược lại hỏi anh: Anh thích cái này sao?

Em nói xem? Ô Tĩnh lại chuyển vấn đề sang cho cô.

Hứa Uyển không phản ứng đến anh, nói với cô nhân viên: Giúp tôi tính tiền chiếc áo này.

Người nhân viên cười như được mùa, nhanh tay in hóa đơn.

Nhìn mấy con số trên hóa đơn, Hứa Uyển nhíu nhíu mày. Cô cũng biết đây là hàng hiệu nhưng lại không nghĩ giá lại chát như vậy, đoán chừng bằng cả một tháng tiền sinh hoạt phí của cô và Khinh Ca.. Ai, ai bảo cô xui xẻo!

Cô cầm hóa đơn đang định ra thanh toán thì đột nhiên có một tấm thẻ được ấn vào trong tay cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh. Người nào đó đang nhìn cô cười nhe nhởn: Mật mã.. Sau đó ghé sát tai cô mờ ám nói: 3 số 6, 3 số 2.

Hô hấp của anh phảng phất bên tai khiến cho Hứa Uyển cảm thấy ngứa ngứa, cô đưa trả thẻ cho anh: Không cần, em mua trả cho anh.

Em mua, anh trả tiền, không giống nhau sao? Anh nói.

Hứa Uyển nghe xong, cảm thấy lạ lạ, câu này không phải dùng nói về vợ chồng sao? Cô ấn thẻ vào tay anh, sau đó đi đến quầy thanh toán. Trả tiền mặc dù nhức nhối nhưng dù sao đây cũng là cô thiếu nợ anh, nên thanh toán sòng phẳng.

Người nhân viên bán hàng vui vẻ nói: Tiểu thư, đây là lần đầu tiên tôi thấy luật sư Ô mang bạn gái đi mua quần áo đấy!

Ách! Hứa Uyển đầu đầy vạch đen, hơi ngại ngùng: Cô hiểu lầm rôi, tôi không phải bạn gái của anh ấy.

Người nhân viên nhìn cô, thấy cô ngượng ngùng thì đưa túi áo : Xin lỗi, vậy mà tôi cứ tưởng rằng..

Ô Tĩnh đi đến, cầm túi áo trong tay Hứa Uyển sau đó tự nhiên dắt tay cô rời đi. Sắc mặt Hứa Uyển khẽ biến thành hồng, giãy giụa khỏi tay anh. Không sao, không sao. Không nắm được tay anh sẽ ôm hông vậy. Ô Tĩnh ôm hông cô: Đi thôi! Người nhân viên nhìn thấy một màn này, nhíu mày nói: Còn nói không phải, rõ ràng là bạn gái của anh ấy còn ngượng ngùng cái gì.

Người nhân viên tóc ngắn đi đến, cười nói: Chẳng lẽ cô không nhìn ra, cô ấy không được tự nhiên sao? Tám phần là bọn họ đang giận hờn. Sau đó luật sư Ô theo đến đây để dỗ dành.

Không thể nào, luật sư Ô ưu tú như vậy.. Người nhân viên nói: Anh ấy mà theo đuổi tôi, tôi sẽ nhận lời ngay.

Khi Ô Tĩnh ôm lấy hông cô, cô có chút kinh ngạc, nhưng trước mặt nhiều người không muốn trở mặt, chỉ đành thấp giọng trách mắng: Ô Tĩnh, buông em ra.

Anh nhìn sắc mặt cô, ngoan ngoãn buông tay ra.

Thấy anh vẫn đi theo bên mình, Hứa Uyển cuối cùng không nhịn được hỏi: Anh đi theo em làm gì?

Cùng anh ăn cơm tối nhé? Anh nói.

Nói đến ăn cơm, đúng là Hứa Uyển đang đói đến phát hoảng. Sáng sớm nay, khi ra khỏi nhà cô chỉ ăn bánh bao, ở khách sạn đợi ngay cả nước cũng không uống. Nghĩ đến chiếc áo sơ mi kia, lại nhức nhối. Người đàn ông này, có cần mặc một chiếc áo sơ mi đắt tiền như vậy không: Được.

Cô trả lời như vậy, khiến Ô Tĩnh hơi bất ngờ, chỉ chỉ về phía trước cách đó không xa: Xe anh ở bên kia.

Ngồi vào xe, cô mới hỏi: Đi ăn ở đâu vậy?

Đến đó rồi sẽ biết. Ô Tĩnh nghiêng mắt nhìn cô, sau đó tập trung lái xe.Khoảng nửa tiếng sau, khi xe chạy vào một tiểu khu, xuống bãi đỗ ở tầng hầm Hứa Uyển lại hỏi anh: Rốt cuộc là đi đâu ăn cơm vậy?

Ô Tĩnh không trả lời, đỗ xe lại sau đó xuống xe giúp cô mở cửa: Em xuống đi.

Đây là đâu vậy? Cô hỏi.

Bãi đỗ xe. Anh nói.

Hứa Uyển nhíu nhíu mày: Nói nhảm!

Đây là lối đi an toàn, rẽ ở chỗ kia sau đó đi đến tòa nhà số 22. Ô Tĩnh nói.

Hứa Uyển đi bên cạnh anh, bất mãn lẩm bẩm: Anh nói với em chuyện đó để làm gì? Dù sao cũng chỉ là đến ăn cơm, đi theo anh là được rồi.

Ô Tĩnh vỗ vỗ vào đầu cô: Biết em không nhớ đường, anh nói cho em biết. Hi vọng lần sau đến sẽ không bị lạc đường!

Hứa Uyển lườm lườm anh: Chỉ là một quán ăn, tại sao em phải nhớ. Sau đó, cô phát hiện hình như có gì sai sai. Đây đâu có giống nhà hàng? Hôm nay mua đền anh áo sơ mi, tiêu một số tiền lớn giống như trên người bị cắt đi một miếng thịt vậy. Haizz, những ngày tháng sắp tới phải tiết kiệm tối đa rồi.

Ô Tĩnh không để ý đến cô, nửa dọa nạt nửa đùa giỡn: Nhớ kỹ đường! có 2 tầng hầm để đỗ xe, lần sau em mà lạc đường, anh không đến đón đâu.

Hứa Uyển không thèm để ý đến.

Vào thang máy, anh nhấn số: Nhớ là lầu 33 nhé.

Ách! Làm ơn đi, cô có phải trẻ lên 3 đâu? Chỉ đi ăn một bữa cơm mà phải nhớ cả tầng nhà sao?

Thang máy đến lầu 1, có một bà lão đưa theo một bé gái khoảng 5 tuổi bước vào: Chú Ô. Bé gái mặt tròn tròn như quả táo, vô cùng khả ái.

Ô Tĩnh xoa xoa đầu bé: Tiểu Kỳ, cháu tan học rồi?

Vâng. Bé gái nhìn thấy Hứa Uyển thì ngây thơ nói: Chú Ô, bạn gái chú xinh quá.

Ách! Hứa Uyển cau mày, trẻ con bây giờ sao nhanh miệng thế? Nam nữ đi cùng nhau liền kết luận là bạn trai bạn gái sao? Cô đang muốn nói thì Ô Tĩnh nói tiếp: Cháu đừng ăn kiêng, ăn nhiều rau, bớt ăn đồ ăn vặt sau này trưởng thành cũng sẽ xinh đẹp như vậy.

Thật không ạ? Bé gái cười hi hii: Vậy cháu sẽ không bao giờ.. ăn kiêng nữa.

Bà lão đứng bên cạnh, nghe thấy vậy thì cười cười: Luật sư Ô, Tiểu Kỳ rất thích nói chuyện với cậu.

Ô Tĩnh cười cười.

Hứa Uyển nhìn dáng vẻ anh cười đến vô hại, ngã phá vỡ mắt kính. Người đàn ông này, quá nguy hiểm.

Bà lão nhìn Hứa Uyển: Tiểu thư, luật sư Ô không tệ nha, cô phải nâng niu quý trọng đó.

Ách! Hứa Uyển đầu đầy vạch đen, đang muốn giải thích thì Ô Tĩnh lại nói: Cảm ơn dì.

Biết cô đang lườm mình, nhưng Ô Tĩnh chỉ cười cười không lên tiếng.

Rất nhanh đã đến lầu 33. Khi Bước ra ngoài thang máy: Chú Ô, Cô Ô, hẹn gặp lại! Bé gái cười cười vẫy tay.

Nhìn thấy Ô Tĩnh lấy chìa khóa mở cửa thì Hứa Uyển mới nhớ ra, vừa rồi bởi vì đói sắp hôn mê quên mất không để ý, hóa ra cô bị anh lừa mang về nhà rồi. Vậy mà cô vẫn còn ngu ngốc hỏi anh đi đâu ăn cơm.

Vào đi! Ô Tĩnh nhìn người nào đó đang sững sờ nói.

Hứa Uyển không phải là người quá kiểu cách, nếu đã đến nhà rồi thì nên vào chơi một chút. Được rồi, được rồi. Đã đến thì yên tâm ở lại, dù sao cô cũng không tin anh dám ăn cô.

Nhìn ánh mắt quan sát của Hứa Uyển, Ô Tĩnh hỏi: Em sao vậy?

Hứa Uyển dương dương mi: Nhìn qua, cũng gọn gàng đấy chứ. Không phải gọn gàng mà là quá ngăn nắp. Không giống như trong tưởng tượng của cô về những người đàn ông độc thân, nhà cửa luôn bừa bộn. Phòng khách thật rộng, xung quanh đều là cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài, thật sự là quá đẹp. Dĩ nhiên, để có một căn hộ như thế này, giá tiền không hề ít.

Nếu như quá bừa bộn, làm sao anh dám đưa em về? Ô Tĩnh cười nói giỡn, sau đó để cặp công tác xuống.

Hứa Uyển thuận miệng hỏi: Anh.. thường mang bạn gái về đây sao? Cho nên, trong nhà lúc nào cũng gọn gàng?

Anh không thích trong nhà bừa bộn. Ô Tĩnh quay đầu lại nhìn cô, nghiêm túc nói: Anh thừa nhận mình là người từng trải.. nhưng anh có một nguyên tắc là không đưa phụ nữ về nhà, trừ khi..

Hứa Uyển nghe vậy, cười ngượng ngùng. Cô có là gì của anh đâu mà sao anh lại giải thích rõ ràng như vậy? Điều này khiến cho cô có chút luống cuống, liền đổi chủ đề: Em đói bụng rồi, có gì ăn không?

Tất nhiên là có rồi. Ô Tĩnh cởi áo khoác, sắn tay áo lên sau đó đi vào trong bếp. Anh mở tủ lạnh sau đó quay người lại hỏi: Em muốn ăn gì?

Có gì ăn được? Hứa Uyển hỏi.

Ách! Khi cô nhìn thấy trong tủ lạnh chất đống đồ ăn, thì vô cùng ngạc nhiên. Đoán chừng đồ ăn này đủ cho anh ăn hơn nửa tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.