Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 188: Chương 188: Xét nghiệm đó liệu có vấn đề không ?




Chương 188: Xét nghiệm đó liệu có vấn đề không ?

Editor: Miliion Roses

Sang Lan Cầm đứng ở cửa, nhìn thấy cô và Đại Boss ôm nhau thì sững sờ, sắc mặt biến đổi.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, Tống Khinh Ca nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào khiến cho cô rùng mình, giùng giằng đẩy Đại Boss ra. Khi Thấy sắc mặt âm trầm của Sang Lan Cầm thì không trần trừ lập tức đi ra cửa lớn, bước vào trong mưa tuyết.

Đại Boss cau mày, nhìn bóng lưng cô biến mất trong mưa tuyết.

Sang Lan Cầm cởi áo khoác ra, chậm chậm bước vào trong phòng khách, ngồi xuống ghế sa lon, không vui hỏi:“ Sao cô ta lại đến?” Nghĩ lại cảnh ôm nhau vừa rồi, còn có ánh mắt tiếc nuối của con trai khi nhìn bóng lưng cô ta, khiến cho bà mơ hồ muốn nổi giận.

“ Cô ấy đến lấy đồ.” Đại Boss nhìn đàn vi ô lông ở dưới sàn nhà. Gần đó là mấy tờ tranh bị cô xé rách. Anh cúi người nhặt lên, tranh đã bị xé thành nhiều mảnh có muốn dán lại cũng không được nữa rồi.

Sang Lan Cầm hừ một tiếng, dương dương tự đắc mi:“ Là cô ta chủ động đến tìm con à?”

Đại Boss không lên tiếng, vuốt vuốt mấy mảnh tranh bị xé.

“ Mẹ biết loại đàn bà này sẽ không cam tâm mà.” Sang Lan Cầm không vui nói:“ Phong Thành, loại đàn bà này, con ngàn vạn lần đừng để ý đến.”

“ Cái gì mà loại đàn bà này? Cô ấy có tên có họ.” Đại Boss nghe xong, không vui nói.

“ Con đừng quên kết quả xét nghiệm ADN.” Chuyện gì vậy, không phải là con trai bà đã quên cô ta rồi sao? Tại sao lại có biểu cảm như vậy? Sang Lan Cầm tức giận, cố ý nhắc nhở:“ Cô ta sinh con không phải của con..”

Nhắc đến kết quả xét nghiệm ADN, Đại Boss đột nhiên tâm phiền ý loạn:“ Mẹ, xét nghiệm đó liệu có vấn đề không?” Trong suy nghĩ của anh, cô chắc chắn không phải là người như vậy.

Sang Lan Cầm đột nhiên có nét khác thường, cực kỳ kích động lập tức phản bác:“ Sao có thể? Lúc lấy mẫu mẹ cũng ở đó, xét nghiệm bằng máy móc hiện đại, độ chuyên nghiệp cao làm sao có thể có vấn đề?” Bà trầm mặc hỏi ngược lại:“ Bởi vì mấy câu nói của cô ta mà con quay sang nghi ngờ mẹ sao?”

“ Mẹ, mẹ đừng kích động, con không phải là không tin mẹ, chẳng qua con thuận miệng hỏi vậy thôi.” Đại Boss nhíu nhíu mày:“ Nhưng dù có chuyên nghiệp đến đâu cũng có lúc bị sai.”

Sang Lan Cầm nhíu mày, chẳng lẽ con trai bà đang nghi ngờ gì sao? Bà ổn định lại tâm trạng, bây giờ không có gì để đối chứng, dù con trai bà có hoài nghi cũng không có căn cứ:“ Phong Thành, quá buồn cười rồi. Con vì người đàn bà đó mà nghi ngờ cả xét nghiệm do chính mẹ là người yêu cầu làm?”

Sắc mặt Đại Boss khẽ biến thành lạnh, không lên tiếng.

“ Phong Thành, Tâm Lôi mấy hôm nữa sẽ trở lại, vừa đúng con có thể đưa nó đi sang châu Úc chơi Noel..” Biện pháp tốt nhất là bên cạnh con trai bà phải có phụ nữ, mặc dù Cốc Tâm Lôi óc heo nhưng tính tình rất bốc đồng, vẫn có thể dùng để đối phó với Tống Khinh Ca. Chờ con trai bà xuất ngoại, bà sẽ nghĩ cách xử lý Tống Khinh Ca một cách triệt để. Tuyệt đối không để cô ta có bất cứ cơ hội gì tiếp cận con trai bà.

“ Mẹ.” Đại Boss không ngừng vuốt những mảnh tranh bị rách:“ Con không muốn kết hôn với Cốc Tâm Lôi.”

“ Hôn nhân là chuyện đại sự, sao có thể nói không muốn là không muốn được?” Bà nhíu mày:“ Trước đó sao con không phản đối mà giờ lại..”

Việc hôn sự này từ đầu đến cuối là do Sang lão một tay thúc đẩy, lúc đầu bà cũng chẳng ưa gì Cốc Tâm Lôi nên cũng không tán thành. Nhưng để đối phó với Tống Khinh Ca bây giờ bà bất chấp. Huống chi, lại giải quyết được chuyện của Sang Lan Phong. Coi như một mũi tên trúng hai đích.

“ Mọi người bàn chuyện hôn nhân, con không ở đó, cũng chẳng ai hỏi ý kiến của con.” Đối với hôn sự này, Đại Boss vô cùng chán ghét nói:“ Căn bản không ai thông báo cho con, con ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.”

Mặc dù, Sang lão và Sang Lan Cầm luôn nói rằng anh và Cốc Tâm Lôi là một đôi, nếu không có Tống Khinh Ca xen vào thì hai người đã sớm kết hôn. Nhưng bây giờ, anh phát hiện anh đối với Cốc Tâm Lôi không có bất cứ hảo cảm nào, thậm chí đối với cô ta vô cùng chán ghét. Còn Tống Khinh Ca, mặc dù thái độ luôn ác liệt, sắc mặt lúc nào cũng lạnh lùng nhưng anh lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn muốn đến bên cô, thậm chí muốn ôm cô vào lòng.

Như hôm nay, anh vốn định đi công tác ở HongKong nhưng lại lấy cớ ở lại. Thậm chí, còn cho Thím Thanh nghỉ. Ở nhà nguyên một ngày chỉ để đợi cô. Trong tiềm thức của anh, luôn mong đợi nhìn thấy cô.

Khi anh thấy cô chuẩn bị rời đi, thì trong lòng cảm thấy khó chịu, cố ý kiếm cớ cùng cô tranh chấp, nói những lời khó nghe. Làm như vậy, chẳng qua để cô ở đây thêm một lát. Khi anh không kiềm chế được mà ôm lấy cô, cảm giác ấy rất quen thuộc, khiến anh căn bản không muốn buông tay.. Tựa như, cũng tại vị trí này anh đã từng ôm cô.

“ Phong Thành, hôn nhân không phải trò đùa. Sao con lại có thể vô trách nhiệm như vậy?” Sang Lan Cầm chắc chắn rằng vì Tống Khinh Ca nên con trai bà mới thành ra như vậy:“ Con cùng Cốc Tâm Lôi đã.. bây giờ con định phủi tay không nhận nợ sao? Như thế mẹ biết nói thế nào với Cốc gia? Con cũng biết cậu Lan Phong đang muốn chuyển..”

“ Mẹ nói thế nào con không cần biết.” Sắc mặt Đại Boss khẽ biến thành lạnh:“ Con cùng cô ta chưa có bất cứ chuyện gì phát sinh.” Nghĩ đến Cốc Tâm Lôi nằm ở giường của anh, anh lại cảm thấy ghê tởm. Người phụ nữ trơ trẽn thế dù có mất trí anh cũng không yêu..

Sang Lan Cầm giật mình, con trai và Cốc Tâm Lôi đã ở cùng một nhà rồi, vậy mà.. Ách! Chẳng lẽ sinh lý của con trai bà có vấn đề.. Không thể nào, nếu không làm sao Tống Khinh Ca mang thai được? Bà cau mày:“ Hôn sự của con và Tâm Lôi là do ông ngoại con làm chủ, chuyện này con đi mà nói với ông ngoại.”

“ Con chỉ muốn mẹ biết quyết định của con.” Đại Boss lạnh giọng nói:“ Về phía ông ngoại, con sẽ đích thân đến nói rõ.”

--

Tống Khinh Ca về nhà, toàn thân ngấm đầy mưa tuyết, tóc và mặt đã ướt nhẹp. Hứa Uyển không ở nhà, cô lững thững bước vào nhà, mệt mỏi tựa vào cửa.

Dọc đường đi, trong đầu cô đều là hình ảnh anh ôm lấy cô, mùi thuốc là nhàn nhạt trên người anh, còn có câu nói dịu dàng:“ Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?”

Nói chuyện?

Không phải đã nói hết rồi sao? Giữa họ còn gì để nói nữa?

Cô cười khổ, trước khi cưới và sau khi ly hôn, anh vẫn muốn lấy cô ra làm trò đùa. Vậy mà cô vẫn cứ đắm chìm vào trong những lời nói đó mà không tự kiềm chế được. Tống Khinh Ca, mày thật không có chí khí. Nhớ lại đi, ngày đó anh ấy cự tuyệt mày thế nào, Cốc Tâm Lôi còn đang mang thai con của anh.. Sang Lan Cầm lấy xét nghiệm giả để làm nhục mày? Mày còn chưa tỉnh ngộ sao?

Anh lại còn dám nói:“ Ly hôn không thể làm bạn bè sao?” Không, tuyệt đối không bao giờ có khả năng này.

Lúc này, khi cô phục hồi lại tinh thần, mới nhận ra hai tay trống trơn, rời đi quá vội cô quên đàn ở nhà anh rồi.

Xem ra, không có đàn để luyện tập rồi.

Cô thầm trách mình, tại sao lại suy nghĩ vẩn vơ vào những chuyện đó. Việc cần bây giờ là phải luyện tập để chuẩn bị tham gia vào buổi diễn tấu. Làm thế nào bây giờ? Có phải cô nên gọi điện thoại cho Hoàng Thư Duệ, nhờ bà ấy chuẩn bị đàn giúp.. Cô cười khổ, đã chơi đàn vi ô lông mà lại không có đàn.. Như vậy, còn gọi là chuyên nghiệp sao? Ai, nếu họ xóa đi tư cách khách mời của cô thì cũng đáng lắm.

--

Hứa Uyển đang dự một buổi phỏng vấn ở một khách sạn 5 sao thuộc thành phố Z. Đợi cả ngày, chỉ để nhìn thấy phó đạo diễn chưa đến 2 phút. Hơn nữa, khi bước vào lại đi cùng 4 nữ diễn viên nữa. Phó đạo diễn chỉ quét mắt qua mấy người diễn viên, một câu cũng chẳng hỏi, liền chọn ngay cô diễn viên ăn mặc thiếu vải nhất.

Dù thất bại nhưng Hứa Uyển cũng không để trong lòng. Dù sao, chuyện này cũng không có gì là mới lạ. Cách tuyển chọn diễn viên nhiều khi còn phải phụ thuộc vào mắt nhìn của đạo diễn. Dù diễn tốt, diễn giở chỉ cần đạo diễn nói là được. Hứa Uyển đi sang tòa nhà mua sắm Thiên tứ ở bên cạnh. Tại đây bán toàn quần áo hàng hiệu. Cô đi lên lầu 4, nơi bán quần áo của nam giới, sau đó tìm một gian hàng bày bán áo sơ mi.

Người nhân viên đi đến:“ Tiểu thư, cô muốn mua áo sơ mi sao?”

“ Ừ.” Hứa Uyển gật đầu, ánh mắt quét qua một lượt tìm kiếm kiểu dáng áo muốn mua.

“ Cô muốn chọn phong cách nào?” Nhân viên hỏi:“ Đi chơi hay là đi làm?”

Ách! Đối với phong cách áo sơ mi nam, Hứa Uyển chưa nghiên cứu qua, cô lấy điện thoại ra, đưa cho nhân viên xem một bức ảnh:“ Loại này còn hàng không?”

Người nhân viên nhìn một chút sau đó lắc đầu:“ Không còn.”

“ Đây là nhãn hiệu các cô bày bán mà.” Hứa Uyển nói.

“ Đúng là chúng tôi bán áo sơ mi nhãn hiệu này.” Nhân viên nói:“ Nhưng là mẫu của năm ngoái rồi. Tiểu thư, năm nay áo sơ mi có rất nhiều kiểu dáng, hay là cô chọn một mẫu áo của năm nay nhé?”

“ Cô có thể giúp tôi hỏi xem chiếc áo như thế này trong kho còn hàng không?” Hứa Uyển nhíu nhíu mày, cô muốn mua một chiếc áo giống hệt để trả cho Ô Tĩnh.

“ Kho hàng của chúng tôi ở đây không có.” Nhân viên nhìn kỹ một chút:“ Hay là để tôi gọi đến cửa hàng ở nơi khác, xem còn hàng này không.”

Đột nhiên, chuông điện thoại di động của Hứa Uyển vang lên. Ách! Nhắc tào tháo, tào tháo đến:“ Alô?”

“ Em đang làm gì đó?” Tiếng Ô Tĩnh truyền đến mang theo vài tia trêu chọc.

Ách! Cô cau mày, anh nói chuyện càng lúc càng phách lối, cô không vui nói:“ Em đang ngủ.”

“ Vậy sao?” Ô Tĩnh cười:“ Ban ngày mà nằm ngủ ở khu mua sắm, em không sợ mọi người sẽ đến vây quanh sao?”

Ách! Giọng nói này, sao cứ lạ lạ, tựa như.. ở sau lưng cô vậy. Hứa Uyển xoay người lại, phát hiện Ô Tĩnh không biết đã đứng ở sau lưng mình từ bao giờ. Cô kinh ngạc, cúp điện thoại:“ Sao anh lại đến đây?”

Ô Tĩnh cười như không cười:“ Em có thể đến, còn anh thì không sao?” Anh quét mắt, nhìn tầng lầu này toàn bán đồ nam, dương dương tự đắc mi, có chút ghen tuông hỏi:“ Em đang mua áo sơ mi cho bạn trai?”

“ Em mua áo sơ mi, liên quan gì đến anh?” Hứa Uyển nhíu nhíu mày, nhìn cặp công tác trong tay anh:“ Anh đến đây làm gì?”

Ô Tĩnh nghe xong, nhìn cô khẽ nói:“ Anh cũng đến mua áo sơ mi.”

Một người nhân viên tóc ngắn nhìn thấy Ô Tĩnh liền lao ra:“ Luật sư Ô, có rất nhiều mẫu áo mới, anh mau qua đây xem đi.”

Ách! Hứa Uyển nhíu nhíu mày, mấy cô nhân viên ở đây cũng biết anh sao?

Người nhân viên tóc ngắn cầm một chiếc áo:“ Luật sư Ô, áo này rất hợp với anh, đúng cỡ của anh luôn, anh có muốn thử không?”

Ách! Hứa Uyển quẹt quẹt miệng, ánh mắt lườm lườm nhìn Ô Tĩnh, ngay cả cỡ áo cũng biết, người đàn ông này.. không biết tại sao cô lại nghĩ đến chữ “gây vạ dẫn điệp*”

* Dụ dỗ ong bướm

“ Tiểu thư, áo mà cô hỏi, ở thành phố A có.” Người nhân viên nhìn máy vi tính, mừng rỡ nói:“ Nếu như cô muốn mua, chúng tôi sẽ bảo họ chuyển đến đây.”

Ô Tĩnh nghiêng người, nhìn ảnh trong máy vi tính của người nhân viên, hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hứa Uyển, nhướn mày hỏi:“ Em mua áo cho anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.