Editor: Puck
Chính là sau khi chứng kiến tình sâu như biển của Lãnh Bân với Hà Hiểu Man, Vân Phàm cuối cùng cũng hiểu, anh coi như hết cả đời cũng không cách nào lấy được tình cảm của Lãnh Bân. Tinh thần chán nản, anh quay người đi.
Có lẽ Lãnh Bân biết được tình cảm đặc biệt của Vân Phàm với mình, có lẽ không biết, người kiểu bụng dạ thật sâu kia vốn khiến cho người ta suy đoán không ra. Nhưng anh ta đã từng chính miệng giữ Vân Phàm lại, bất đắc dĩ lòng rời đi của Vân Phàm đã dứt khoát.
Vì cách xa cuộc sống trước kia, cách xa tổn thương quá khứ, Vân Phàm xoay người tới dưới trướng Lương Tuấn Đào, dựa vào tài năng xuất sắc mới có thể lấy được trọng dụng một lần nữa.
“Nếu mày biết, tội gì lại gây khó khăn cho tao?” Thôi Liệt dùng ánh mắt cầu xin Vân Phàm, nói, “Đừng để cho tao phản bội anh ấy, mày hiểu làm như vậy còn không bằng trực tiếp để cho tao chết!”
Vân Phàm lắc đầu một cái, thở dài nói: “Nếu tình cảnh của tôi và anh thay đổi, hiện giờ ngồi ở vị trí của anh là tôi, anh thay chủ nhân của anh tra hỏi tôi, anh sẽ bởi vì quan hệ của tôi với anh mà bỏ qua cho tôi sao?”
“…” Thôi Liệt không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì đó là không thể nào! Chỉ cần Mạc Sở Hàn dặn dò, đừng nói Vân Phàm, cho dù muốn anh đi giết Đường chủ Ảnh Đường, anh cũng không chút do dự.
“Cho nên…” Vân Phàm nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh ta, giọng nói trở nên êm ái không thể nắm lấy, “Tôi –– cũng vậy!”
Thôi Liệt biết có chuyện xấu, anh định nhắm mắt lại hoặc dời ánh mắt đi, nhưng thần trí đã không nghe theo sai bảo của anh. Anh nhìn chằm chằm vào cặp mắt hoa đào xinh đẹp của Vân Phàm, ánh mắt sắc bén đã dần trở nên tan rã, dần dần mất đi tiêu cự…
Lương Tuấn Đào nhếch mày, ngạc nhiên nhìn Vân Phàm thành công thôi miên Thôi Liệt! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh còn tưởng rằng cái gọi là thuật thôi miên này chỉ trong truyền thuyết!
“Nhìn vào mắt tôi, thả lỏng tâm tình. Tôi là bạn của anh, nói lời trong lòng anh cho tôi biết…” Gương mặt tuấn tú phi phàm của Vân Phàm càng thêm mê người, cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia càng thêm câu hồn đoạt phách, vững vàng chấn nhiếp thần trí Thôi Liệt.
Thôi Liệt chậm rãi ngồi lại, thu lại tất cả tạp niệm không tập trung, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt của Vân Phàm, giống như đó la ánh sáng duy nhất lộ ra trong bóng tối.
“Hiện giờ Mạc Sở Hàn ẩn náu ở đâu? Anh ta có phải là lão đại sau màn của tổ chức NT không? Anh ta nhận mệnh lệnh của nhà họ Hoắc hay là một vương quốc độc lập?...”
…
Những vẫn đề này đều cực kỳ bí mật, cũng là điều Thôi Liệt thề chết không nói! Hình phạt điện giật tàn khốc không cách nào làm cho anh ta khuất phục, thuật thôi miên của Vân Phàm lại khiến cho con người sắt đá này còn nghe lời hơn tôi tớ, hễ hỏi thì đáp.
Lương Tuấn Đào ở bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng cho Vân Phàm một chút đề nghị mang tính nhắc nhở, vừa hoạch định một kế hoạch diệt độc mới ở trong lòng.Lâm Tuyết không ngờ Lương Tuấn Đào thật sự báo lại cho cô kết quả thẩm vấn Thôi Liệt, hơn nữa cặn kẽ rõ ràng không bỏ sót.
Quân đội cực kỳ bí mật ghi chép tra hỏi nhất, bản sao chép hiện giờ ở trong tay Lâm Tuyết, theo lật xem tra xét của cô, cũng như lòng bàn tay cả quá trình, giống như cô như thân tới hiện trường.
Thì ra, anh cũng không có ý cố hết sức đề phòng cô!
Thật ra thì, so sánh với phần ghi chép tra hỏi này, cao hứng hơn chính là thái độ của anh đối với co. Còn tưởng rằng anh tồn tại cảnh giác với cô, mới tránh cô, bây giờ nhìn lại thật ra thì chính là ở vấn đề ép vào kỷ luật.
Cảm giác được anh tin tưởng thật tốt, khi Lâm Tuyết cúi đầu lật xem ghi chép tra hỏi, khóe miệng nhàn nhạt kéo ra một vết cười, nhàn nhạt, ngọt ngào.
Một hồi lâu, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản nói với anh: “Vụ án Vân Đóa cũng tìm được nhân chứng vật chứng, chính là Mạc Sở Hàn phái người làm! Đồn cảnh sát đã phát lệnh truy nã quốc tế, cần cảnh sát hình sự quốc tế phối hợp, anh giao thiệp hơi rộng, có thể ra chút sức lực trên phương diện này thì cố gắng liên lạc!”
Ngây ngốc, có lẽ không ngờ Lâm Tuyết sẽ dùng vẻ mặt và giọng nói bình thản như vậy bàn luận chuyện lùng bắt Mạc Sở Hàn với anh. Sau đó, anh lại mừng rỡ, rốt cuộc chịu tin tưởng, cô quả thật buông xuống tình cảm đã qua với Mạc Sở Hàn.
Hiện giờ ở trong mắt cô, Mạc Sở Han ngang với người xa lạ, không có thù hận thấu xương, nhưng cũng không có bất kỳ tình cảm riêng tư gì rồi.
“Được, không thành vấn đề!” Thủ trưởng Lương sảng khoái đồng ý, “Việc vợ nhờ vả anh đương nhiên phải toàn tâm toàn lực làm! Chỗ cảnh sát hình sự quốc tế đó giao cho anh, bảo đảm thiên la địa võng sẽ chờ Mạc Sở Hàn tự chui đầu vào lưới!”
Lâm Tuyết trầm ngâm một lát, nói tiếp: “Mấy ngày gần đây anh cả vẫn luyện tập vật lý trị liệu khôi phục, chỉ có điều em cảm thấy tâm tình của anh ấy hơi kích động, hy vọng khi nào có thời gian, anh trao đổi khơi thông mấy câu với anh ấy, khiến cho anh ấy cảm nhận được quan tâm và ấm áp giữa tình anh em!”
Tình cảm của hai anh em gần đây không phải rất hòa thuận, chủ yếu là Lương Tuấn Đào quá mức bận rộn, Lương Thiên Dật lại quá mức lạnh nhạt, hai người gặp nhau bình thường không hài lòng. Lâm Tuyết nói không sai, giữa bọn họ thiếu hụt trao đổi khơi thông.
Trong lòng hơi cảm động, Lương Tuấn Đào gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, “Anh biết rõ anh cả vẫn không chết tâm về cô nhóc Vân Đóa kia, yên tâm, anh sẽ giúp anh ấy lấy lại công đạo cho Vân Đóa!”
Có Lương Tuấn Đào tham gia, tin tưởng tiến triển của vụ án sẽ hơn thần tốc, trong lòng Lâm Tuyết tính toán phải tiết lộ tin tức tốt này với Hạ Giang Nam như thế nào.
Giải quyết tất cả việc công, kế tiếp chính là thời gian riêng tư.
Lương Tuấn Đào có thói quen dựa về phía Lâm Tuyết, giống như thân thể mềm mại mảnh khảnh của cô là từ trường, tản ra lực hút cường đại, hấp dẫn anh khối nam châm không có tiền đồ này không tự chủ được mà ngang nhiên xông qua.
“Tra hỏi Thôi Liệt chỉ xác nhận suy đoán của anh, tiếp theo sẽ phải triển khai kế hoạch diệt độc mới! Đoán chừng gần đây anh phải tăng giờ làm việc đi họp, lạnh nhạt em đừng nóng giận!” Lương Tuấn Đào ngồi vào bên cạnh Lâm Tuyết, đưa cánh tay sắt ra nhốt chặt eo nhỏ của cô, vùi sâu ngửi mái tóc thoang thoảng của cô.
“Em có tùy hứng như vậy sao?” Lâm Tuyết đã sớm thành thói quen anh động tay động chân, chỉ ngoái đầu lại giận dỗi lườm anh một cái.
“Có!” Người nào đó mút vành tai cô, oán niệm nói, “Anh hận em nhất là có ý kiến còn giả bộ như không có việc gì, buổi tối ở trên giường cố ý lạnh nhạt anh!”
Tuy nói rằng anh có thói quen chiếm địa vị chủ đạo quần lâm thiên hạ * ở trên giường, nhưng cô lạnh lẽo không đáp lại mặc cho anh đơn độc cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa tính tình con quỷ nhỏ này lại cương cứng, có không vui chỉ thích buồn bực ở trong lòng chơi trò chiến tranh lạnh với anh, thật sự khiến cho người ta không chịu nổi.
(*) quần lâm thiên hạ: hình dung một người có tướng Đế Vương, chỉ một người đạt tới địa vị tối cao vô thượng (Theo baike)
“…” Lâm Tuyết im lặng. Thật đúng là con người có giá trị quan bao nhiêu, cô cảm thấy phương diện này không cách nào trao đổi khơi thông với đồ lưu manh háo sắc này, liền lựa chọn im lặng là vàng.
“Đúng rồi!” Lương Tuấn Đào lại nghĩ tới một chuyện quan trọng khác, như tranh công khoe khoang nói, “Anh đã liên lạc với đạo diễn nổi danh nhất kinh đô, bỏ một số tiền lớn đầu tư chụp một bộ ảnh tình yêu duy mỹ, lấy chuyện xưa của hai chúng ta làm nguyên hình, tiền công chỉnh sửa thích hợp, bảo đảm hiệu quả không thể kém hơn nhóm mà Mạc Sở Hàn lấy được!”
“…” Hả? Lâm Tuyết ngước mặt, nghe hơi không hiểu ra làm sao.
“Tất cả đều rất thuận lợi, chính là diễn viên nam nữ chính còn chưa chọn được người thích hợp!” Lương Tuấn Đào vẫn chưa phát hiện ra Lâm Tuyết kinh ngạc, tiếp tục lôi kéo mà nói, “Chủ yếu không tìm được vai nam chính đẹp trai lại có phong phạm như anh!” d n
Lâm Tuyết nghe hơi không hiểu, không biến sắc nhìn anh cười.
Thấy cô cười, anh lại lấy lòng thuận tiện chụp cô một câu: “Dĩ nhiên, vai nữ chính thanh thuần xinh đẹp lại có khí chất như em cũng không tiện tìm!”
Một hồi lâu, Lâm Tuyết lên tiếng, giọng của cô hơi kỳ quái: “Sao đột nhiên định làm người làm phim vậy?”
Lương Tuấn Đào cẩn thận nhìn coi sắc mặt của cô, cũng không nhìn ra dáng vẻ hiểu ra, rốt cuộc hơi chột dạ, lại ưỡn ngực, thổi phồng nói: “Gia không thích thì thôi, chỉ cần thích làm, phương diện nào đều không kém Mạc Sở Hàn!”
Không đúng, sao lại nhắc tới Mạc Sở Hàn, quả thật tự hạ thấp giá trị của mình! Xem ra ghen tỵ sẽ khiến trí thông minh của đàn ông giảm xuống, anh lại vội vã tăng thêm vài câu để đền bù lỡ miệng của mình: “Ý của anh chính là, may mà trước kia em đã đạp anh ta chọn anh, chồng em cho dù là phương diện nào đều mạnh hơn anh ta! Nhìn hiện giờ xem, anh là lính anh ta không phải, anh là sáng anh ta là tối, ngay cả làm phim anh bảo đảm làm ra cũng mạnh hơn anh ta!”
Cuối cùng nghe rõ! Lâm Tuyết gật đầu một cái, đưa một tay thon ra, nhàn nhạt nói: “Lấy ra đi!”
“Cái gì?” Lương Tuấn Đào trừng lớn mắt nắm quyền, như gặp địch mạnh.
“Đĩa CD!” Tròng mắt Lâm Tuyết trong trẻo giống như suối nguồn, không hờn không giận, lại có vẻ không cho người ta từ chối.
Cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi hoàn toàn ngược lại, hiện giờ cuối cùng Lương Tuấn Đào đã hiểu! Thì ra Lâm Tuyết vốn không biết Mạc Sở Hàn gửi cho cô đĩa CD, anh liên tục nhắc tới mới khiến cho cô biết được chuyện này.
Mắt sáng chớp chớp, Lương Tuấn Đào rất vô lại nói: “Đã sớm phá hủy! Thứ phim không có dinh dưỡng đó quả thật ô nhiễm linh hồn, em ngàn vạn lần đừng xem!”
Có xem hay không là chuyện của cô, tại sao anh lại âm thầm lấy đi tiêu hủy?
“Lấy ra!” Cô nhắc lại.
“Không lấy!” Anh đáp lại.
“Vậy em đi hỏi Mạc Sở Hàn!” Cô giả bộ đứng dậy.
“Em dám? Xem gia có lột… Quần áo của em!” Anh ấn ngã cô, đưa tay cởi nút áo của cô.
“Hi hi…” Cô sợ nhột, người này còn thọc lét nách cô, cười đến run rẩy cả người, kêu lên, “Lương Tuấn Đào, em sẽ tức giận!”
Anh không để cho cô tức giận, khi người phụ nữ và chồng mình yêu yêu đều không sinh tức, cho nên anh nhanh chóng xâm chiếm cô, bắt đầu ân ái dịu dàng.
…
Tranh chấp, cuối cùng hạ màn kết thúc trong cảnh xuân kiều diễm cả phòng.