Editor: Puck
Hôn lễ chuẩn bị thật lâu cuối cùng cử hành, oanh oanh liệt liệt, hiệu quả không thua kém quy mô hôn lễ của Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết chút nào.
Chủ yếu là hôn lễ của Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết quá mức gấp rút, thời gian chuẩn bị có hạn. Mà hôn lễ của Lưu Dương và Mã Đồng Đồng lại có nguyên vẹn thời gian chuẩn bị, cho nên hết sức long trọng hoa lệ.
Hôn lễ cử hành toàn bộ ba ngày, bày hơn mười ngàn bàn tiệc cơ động ở khách sạn lớn Vân Hải, Lâm Tuyết cũng chỉ tham gia một buổi.
Bởi vì hiện trường hôn lễ quá nhiều người, Lương Tuấn Đào sợ vợ có thai bị chen chúc bị xô đẩy, dứt khoát không cho phép cô đi tham gia náo nhiệt.
Khi cử hành hôn lễ kiều Tây thì trong giáo đường đầy ắp người, Lương Tuấn Đào cảm thấy đó là trường hợp nguy hiểm, cũng không cho phép Lâm Tuyết tham gia, làm hại cô ngay cả lên giáo đường chúc phúc cho Mã Đồng Đồng cũng không có cơ hội.
“Nhiều người như vậy, cô ấy không để ý tới em! Lại nói đưa chúc phúc gì đó đều phải chen chúc, thiếu một mình em cũng không nhìn ra!” Lương Tuấn Đào giải thích hành động bá đạo của anh như vậy.
Lâm Tuyết hồi tưởng lại khi bọn họ cử hành hôn lễ, cũng phù hợp với cách nói của anh. Khi đó đưa mắt nhìn chỉ là một mảnh biển người đông nghẹt, nào nghe được ai chúc phúc gì đâu, chỉ có điều hợp với tình hình mà thôi.
Tiệc cơ động càng thêm cấm cô tham gia, cảm thấy nhiều người hỗn loạn, ảnh hưởng dưỡng thai. Chỉ có tiệc rượu buổi tối là anh mang theo cô đi, bởi vì có người lãnh đạo quan trọng tham gia bữa tiệc, hạ cố đến chơi đều là người có cấp bậc cao, ít người tương đối an toàn.
Đã là cuối mùa hè đầu mùa thu, Lâm Tuyết có thai hơn bốn tháng, bụng nhô lên hơi rõ ràng, cũng may vóc người cô thon thả, mặc bộ đồ lễ phục kiểu Hàn màu đen thẫm che giấu rất tài tình.
Tô son môi màu đỏ sậm, lại làm nổi bật lên mặt mày như vẽ làn da như mỡ đông của cô, đeo dây chuyền bằng đá ruby, phối hợp với hoa tai và vòng tay, mang theo ví cầm tay màu đỏ, rất phù hợp với cảnh tượng vui mừng này.
Ông cụ Lãnh cũng tới, ở hiện trường nói lời chúc phúc ngắn gọn với cô dâu chú rể, nhận được một loạt tiếng vỗ tay. Lương Đống vẫn một mực tĩnh dưỡng, cũng lộ diện, tặng mấy câu chúc phúc, đi cùng lính cần vụ, cùng nhau rời đi với Lãnh Lệnh Huy.
Mặc dù hai vị thủ trưởng nán lại thời gian không lâu, nhưng bọn họ ra sân không thể nghi ngờ khiến tiệc rượu tối nay thêm gấm thêm hoa, đẩy không khí lên cao trào.
Hai vị công tử nhà họ Lãnh cũng xuất hiện, cũng chính vào đêm nay, Lâm Tuyết lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Trí Thần đại thiếu gia nhà họ Lãnh.
Lãnh Trí Thần là cán bộ tham mưu cao cấp của quân đội, thân giữ chức vụ quan trọng, cấp bậc trên Bùi Hồng Hiên. Tương truyền vị đại công tử này đi Tây Tạng ròng rã ba năm, trước không nói tới lập chiến công, chỉ nói khổ sở về tinh thần này đã một lần được các lão thủ trưởng rộng rãi tán thưởng.
Ngày khải hoàn trở về chính là ngày anh ta cuối cùng ôm người đẹp! Lãnh Trí Thần không để ý tới các bên phản đối và áp lực dư luận, kiên trì ly hôn với Lương Ngọc Đồng người vợ hợp đồng có tiếng mà không có miếng, cưới Lộ Dao người anh chân chính yêu, kinh hãi cả kinh thành.
Lương Tuấn Đào cố ý chạy đi tìm Lãnh Trí Thần đánh một trận, nhưng cho dù như thế nào đều không thể vãn hồi trái tim cứng như sắt của Lãnh Trí Thần. Cứ như vậy, Lương Ngọc Đồng bị nhà họ Lãnh bỏ, cũng không trở lại nhà họ Lương, trực tiếp mang theo đứa bé cùng a Tiêu rời đi.
Bây giờ gặp nhau, vẫn là kẻ thù đỏ mắt. Lương Tuấn Đào không biến sắc nói với Lâm Tuyết: “Vợ, đầu tiên tìm chỗ ngồi xuống, thích ăn cái gì, anh đi qua kia làm chút chuyện!”
Lâm Tuyết cũng không để ý, dù sao người này xưa nay rất bận rộn, xã giao lại nhiều, cô cũng không phải người phụ nữ thích dính người. Anh đã nói như vậy, cô liền nới cánh tay của anh ra, đi đến chỗ tiệc đứng thản nhiên lựa chọn món mình thích ăn.
Bên kia Lương Tuấn Đào lập tức đi về phía Lãnh Trí Thần, quyền sắt đã sớm âm thầm nắm lại, giơ nắm thép lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh về phía người đàn ông khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười ôm lấy vợ yêu.
Nhận thấy được nguy hiểm tới gần, khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Trí Thần biến sắc, vội vàng đẩy Lộ Dao trong ngực ra xa, sau đó nguy hiểm chống đỡ nắm tay Lương Tuấn Đào vung tới, căm giận nói: “Đào, cậu rốt cuộc có thôi đi không?”
“Mỗi lần tao nhìn thấy dáng vẻ con mẹ nó đáng đánh đòn của mày liền không nhịn được muốn đánh mày!” Lương Tuấn Đào nhìn thấy Lãnh Trí Thần liền cực kỳ tức giận, ngẫm lại chị cả Lương Ngọc Đồng bị bỏ của anh, anh đã muốn làm thịt Lãnh Trí Thần.
“Đủ rồi!” Lãnh Trí Thần để ý tới mặt mũi, không muốn ra tay với Lương Tuấn Đào ở trước mặt nhiều người như vậy, nhưng đối phương hiển nhiên không có ý tưởng giống như anh, khí thế bức người, đảo mắt hai người đã quấn lấy nhau đấu.
“Không xong, Lãnh đại thiếu và Lương nhị thiếu đánh nhau!” Không biết người nào kêu to, đưa tới mọi người vây xem.
Hai anh em Bùi Hồng Hiên và Bùi Thiên Sở kéo Lương Tuấn Đào ra, người này trong miệng vẫn tức giận mắng không ngừng: “Khốn kiếp, mày tốt nhất trốn cho kỹ một chút đừng để tao nhìn thấy! Nếu không, gặp mày một lần đánh một lần, thấy mười lần đánh mười lần!”
Lãnh Trí Thần lau khóe miệng bị đánh, hừ lạnh một tiếng, cũng không so đo với Lương Tuấn Đào. Tuổi của anh hơn Lương Tuấn Đào một con giáp, hơn nữa sự việc Lương Ngọc Đồng là anh đuối lý, mỗi lần Lương Tuấn Đào gây sự, thái độ của anh đều là lấy lảng tránh làm chủ!
Lộ Dao đi tới, nâng cằm Lãnh Trí Thần lên, nhìn khóe miệng bị đánh rách của anh, nhíu đôi mày thanh tú lên, sẵng giọng: “Sao không đánh lại chứ?”
“Thôi, không chấp nhặt với tên nhóc bộp chộp này!” Lãnh Trí Thần kéo tay vợ yêu định đưa cô rời đi.
Lộ Dao lại tránh bàn tay to của anh, xoay người đi tới trước mặt Lương Tuấn Đào, trước mắt bao người, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của Lương Tuấn Đào, lạnh nhạt nói: “Tôi hy vọng về sau cậu đừng tìm chồng tôi gây phiền toái nữa! Anh ấy không có lỗi, chị cả của cậu cũng không sai, sai là hôn nhân của bọn họ! Trí Thần quả quyết kết thúc sai lầm này, đều là giải thoát đối với anh ấy đối với chị cả của cậu! Chị cả cậu hiện giờ sống với a Tiêu có cuộc sống không phải rất hạnh phúc sao? Nói rõ cách làm của Trí Thần là đúng! Nếu như tiếp tục duy trì mối hôn nhân hợp đồng này, bọn họ chỉ có thể oán giận đến già!”
“Haaa!” Lương Tuấn Đào cười một tiếng quái dị, ánh mắt chuyển sang Lãnh Trí Thần, nhếch môi giễu cợt nói, “Thật đúng là Võ Đại Lang chơi con cú, người nào thích chơi chim đó *! Mày chọn trúng người phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng, quả nhiên không đơn giản! Không tệ, hoàn toàn đủ tư cách làm tiểu tam!”
(*) Võ Đại Lang chơi con cú, người nào thích chơi chim đó: Một câu chửi rủa, xúc phạm. Vũ Đại Lang là nhân vật hư cấu trong truyện Thủy hử của Thi Nại Am, là người xấu xí, cú đêm là cú mèo, loài chim tang môn điềm báo không may mắn.
“Đào!” Lãnh Trí Thần hơi tức giận, anh nhảy tới trước một bước bảo vệ vợ yêu trước mặt, lạnh giọng trách mắng, “Cho dù cậu ra sao với tôi cũng không sao cả, tôi không cho phép cậu sỉ nhục Lộ Dao! Cô ấy không phải tiểu tam, càng không phá hư quan hệ giữa tôi và chị cả cậu! Trước khi tôi và chị cả cậu kết hôn… Tôi và cô ấy đã có tiểu Tân!”
Tương truyền đại công tử nhà họ Lãnh không thể quan hệ, sau khi cưới Lương Ngọc Đồng vẫn không có con, liền ngầm cho phép Lương Ngọc Đồng và a Tiêu mang thai sinh hạ Hồng Hồng, trên danh nghĩa là cháu trưởng nhà họ Lãnh, nhưng trên thực tế không có ai thương yêu đứa bé kia.
Cho đến khi Lộ Dao mang theo tiểu Tân xuất hiện, mọi người mới biết được thì Lãnh đại công tử không phải không quan hệ được, mà không muốn chạm vào Lương Ngọc Đồng mà thôi.
Giữa Lãnh Trí Thần và Lương Ngọc Đồng vừa không có tình cảm vợ chồng lại không có cuộc sống vợ chồng, anh cưới một người vợ qua loa lấy lệ do các chú bác thúc giục, Lương Ngọc Đồng cũng vì hâm mộ anh mà gả cho anh. Cũng bởi vì thế, Lãnh Trí Thần luôn có vài phần áy náy với Lương Ngọc Đồng, lúc ly hôn cho Lương Ngọc Đồng món tiền chia tay khổng lồ, đủ để cô cơm no áo ấm qua hết nửa đời sau.
Không nên coi thường món tiền kia, có trợ giúp rất lớn với Lương Ngọc Đồng. Bởi vì Lương Ngọc Đồng không phải do Lưu Mỹ Quân sinh ra, không cách nào giống như hai vị thiếu gia nhà họ Lương lấy được tiền chia hoa hồng từ công ty xây dựng Hạo Thiên của gia tộc nhà họ Lưu, về mặt kinh tế không phải rất rộng rãi. Hơn nữa sau khi ly hôn cũng từ chối trở về nhà họ Lương nghe Lương Trọng Toàn oán trách và nhìn sắc mặt của Lưu Mỹ Quân, trực tiếp rời đi với a Tiêu, cho nên cô không từ chối tiền ly hôn mà Lãnh Trí Thần đưa cho cô.
Cũng chính bởi vì Lương Ngọc Đồng cầm khoản tiền chia tay kia mới khiến cho nhà họ Lãnh cảm thấy lẽ thẳng khí hùng, không cảm giác thiếu nhà họ Lương cái gì.
Mắt thấy Lương Tuấn Đào và Lãnh Trí Thần càng nói càng cứng, lại định đánh nhau lần nữa, người nào kéo cũng kéo không được, không ngờ Lâm Tuyết xuất hiện.
Cô đi tới bên cạnh Lương Tuấn Đào, khoác cánh tay sắt của anh, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tuấn Đào, đừng náo loạn nữa!”
“Chuyện không liên quan đến em!” Lương Tuấn Đào nói như vậy, nhưng giọng nói vẫn hòa hoãn xuống. Tại sao cô lại tới đây? Khi anh và Lãnh Trí Thần đánh nhau không muốn để cho cô thấy, có lẽ sợ anh tàn nhẫn hù tới cô!
“Tiếp tục náo loạn có ý tứ gì chứ? “ Lâm Tuyết lắc đầu một cái, cô cũng không rõ ràng lắm ân oán giữa Lãnh Trí Thần và Lương Ngọc Đồng, nhưng cô thấy hai người sau khi ly hôn quả nhiên rất hạnh phúc. Lãnh Trí Thần cưng chiều Lộ Dao không dùng từ nào có thể miêu tả được, quan hệ của Lương Ngọc Đồng và a Tiêu cũng rất hòa hợp, nói rõ bọn họ ly hôn là đúng.
“Hôn nhân không có tình cảm chính là nhà tù, phá bỏ cũng tốt! Tính tình chị cả quật cường, a Tiêu lại chị ấy nói gì nghe nấy, em cảm thấy cuộc sống bây giờ của chị ấy còn hạnh phúc hơn trước kia! Chị ấy đã buông xuống, anh cần gì phải rối rắm không buông?”
Lương Tuấn Đào mím chặt môi mỏng, dung nhan tuấn mỹ lạnh lẽo trầm ngâm, không nói thêm gì nữa.