Khi Anh Gặp Em

Chương 11: Chương 11




Từ buổi tối cãi nhau đó, Tiêu Trí Viễn không còn trở về nhà thêm một lần nào nữa. Nhưng Lạc Lạc lại không hề ầm ĩ đòi bố, bởi vì anh vẫn đến nhà trẻ đón con gái tan học như ngày thường, thỉnh thoảng còn đưa con đi ăn vặt.

Tiêu Trí Viễn không ở nhà, ngược lại Tử Quan cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ví dụ như cho Lạc Lạc ăn cơm, vì không có bố làm lá chắn nên cô bé cũng ăn nhanh hơn một chút.

“Nào, ăn nốt miếng này đi, bố đang đợi dưới lầu rồi kìa.” Tử Quan kiên trì cho cô bé ăn nốt miếng cháo cuối cùng, sau đó lau miệng cho con gái rồi cùng cô bé ra khỏi cửa.

Trong nhà để xe tầng hầm, xe của Tiêu Trí Viễn đã chờ sẵn.

Một lớn một bé, hai quả dưa hấu đỏ đi tới. Từ rất xa, Lạc Lạc đã gọi: “Bố ơi!”

Tiêu Trí Viễn mỉm cười bước xuống, ôm con gái đặt lên ghế trẻ em, Tử Quan liền bước lên theo.

Anh vòng qua xe bước lên ghế lái, liếc mắt nhìn Tử Quan từ gương chiếu hậu.

Cô hoàn toàn không trang điểm nhưng trên mặt vẫn có một chút bụi phấn mỏng, mái tóc được buộc gọn một cách đơn giản, lúc này cô đang nghiêng người buộc tóc cho con gái, vừa cười vừa trách: “Bố sơ ý quá, làm hỏng tóc Lạc Lạc rồi nè.”

Anh chợt liếc mắt nhìn, hôm nay hai mẹ con đều mặc bộ quần áo cùng màu đỏ, dáng vẻ hai mẹ con giống nhau như đúc bất giác khiến anh cảm thấy thật hài lòng… vợ và con gái anh.

Ngay cả Tiêu Trí Viễn cũng không hề biết rằng trên môi mình ý cười vẫn còn đọng lại, anh vui vẻ đạp chân ga.

Hôm nay nhà trẻ náo nhiệt khác thường, bãi đỗ xe đã chật, chứa đầy các loại ô tô con của đủ hãng, đủ kiểu dáng.

Tiêu Trí Viễn tìm nơi dừng xe rồi bế Lạc Lạc xuống.

Tử Quan đi bên cạnh anh, có lẽ là để cho tránh bầu không khí không quá ngượng ngập, cô hỏi: “Iris nói anh phải đi công tác?”

Anh hờ hững “Ừ” một tiếng rồi nói thêm: “Chiều nay bay.”

“Ờ… Anh đi làm rồi à?”

Anh gật đầu.

“Anh cả đâu?”

“Tang Tử Quan, lúc không còn chuyện gì để nói anh không ngại giữ im lặng với em đâu.” Anh biết cô đang không biết nên nói đến chủ đề gì cho nên anh mới nói với vẻ không mặn không nhạt như vậy.

Trái lại Tử Quan thở phào nhẹ nhõm, mãi đến lúc giáo viên trong nhà trẻ đưa họ đến phòng học của Lạc Lạc.

Nhà trẻ này vốn dĩ là trực thuộc tập đoàn Tiêu thị, cô giáo dạy lớp Lạc Lạc cũng được tuyển chọn rất kĩ càng đều là những chuyên gia về giáo dục cho trẻ em. Lạc Lạc vừa bước vào lớp trông thấy bạn bè liền sướng rơn chạy đi chơi,

Chuyện Tiêu Trí Viễn đã có gia đình trong một vài mối quan hệ thì không còn là bí mật nữa. Có mấy bậc phụ huynh quen anh liền đi tới chào hỏi. So với thái độ châm chọc khiêu khích bình thường của chị dâu Ninh Phi, Tử Quan nghĩ ánh mắt của những người ngoài này cùng lắm chỉ là tò mò mà thôi.

Trời đã bắt đầu hơi nóng, lúc Lạc Lạc chạy về thì đầu tóc đã đầy mồ hôi. Tử Quan ngồi xổm xuống xắn tay áo lên cho con gái, nhắc nhở: “bây giờ đừng chạy lung tung nữa, đứng im một chỗ, nhỡ lạc nhau thì làm sao hả?”

Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, chạy đến ôm chân bố: “Bố, bế!”

Tiêu Trí Viễn bế con gái, cô bé dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên tai bố, thầm thì: “Mẹ thật ghê gớm.”

Anh liền lườm Tử Quan một cái nhưng lại nói với con gái với vẻ cực kì nuông chiều: “Đừng nghe lời mẹ, dù có lạc bố cũng tìm Lạc Lạc để cho con đi ăn kem chuối tiêu.”

Trò chơi diễn ra từ chín rưỡi đến mười một giờ, có cuộc thi giữa các gia đình, cũng có cuộc thi giữa các lớp. hầu hết các trò chơi đều là Tiêu Trí Viễn bế Lạc Lạc cùng tham gia, Tử Quan chỉ ở bên dưới cổ vũ cho hai bố con mà thôi. Hai người một bé một lớn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, phối hợp rất ăn ý. Vừa kết thúc trò chơi thì một bạn học của Lạc Lạc đã chạy tới, cậu bé nói với Lạc Lạc: “Tiêu Tuyển Cẩn, bố cậu thật lợi hại!”

Lạc Lạc đắc ý: “Tất nhiên rồi.”

Trò chơi lúc này là con mặc quần áo cho bố, mặc xong thì bố sẽ bế con về đích.

Tiêu Trí Viễn chân dài tay dài, Lạc Lạc vất vả lắm mới nhồi được quần áo vào cho bố, lúc này các đôi khác đã mặc xong cả rồi. Cô bé gấp gáp đến mức vành mắt đỏ lên, Tiêu Trí Viễn cố gắng chịu đựng khi cứ bị cô con gái xoay mòng mòng, rất phối hợp mà khom người xuống, lại còn phải an ủi con nữa. Hàng cúc áo cuối cùng bị đóng xiêu xiêu vẹo vẹo, anh ôm chầm lấy con rồi phóng như bay về đích. Cứ như vậy, hoàn kém người về trước nửa mét nữa nên xếp thứ hai.

Cậu bé lại nói với Tiêu Trí Viễn: “Chú ơi, chú thật lợi hại.”

Đúng là bố con, ngay cả vẻ mặt đắc ý cũng giống hệt nhau như vậy, Tử Quan đứng bên cạnh nhìn, không thể nhịn được cơn buồn cười, trong lúc ấy, bầu không khí dễ chịu hơn nhiều.

“Có phải anh bị cảm không?” Tử Quan vừa lau mồ hôi cho Lạc Lạc vừa hỏi.

Cô biết rất rõ biểu hiện khi bị cảm của anh, dù không ho nhưng giọng nói sẽ hơi khàn đi.

Anh giật mình, dường như không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, bèn chuyển ánh mắt: “Vẫn khỏe.”

“Đừng uống” Cô giơ tay cướp cốc nước lạnh trong tay anh đi, “Em đi hỏi xem người ta có nước ấm không?”

Anh nghe theo đưa cốc nước cho cô, trong ánh mắt sáng sủa là một ý cười dịu dàng.

“Buổi chiều lúc về công ty nhớ nói cho Iris biết là anh bị cảm đấy.” Tử Quan nhắc nhở, dừng lại một chút, dường như bản thân cô đã quan tâm quá nhiều rồi, nên bổ sung thêm một câu: “Không khéo đến lúc nghiêm trọng lại lây cho Lạc Lạc.”

Giáo viên trên sân khâu đang tuyên bố danh sách nhận giải, Lạc Lạc nghe thấy tên mình bèn vui vẻ khoa chân múa tay chạy đi. Lĩnh thưởng xong phụ huynh đều đưa con về nhà. Tiêu Trí Viễn vừa đi vừa quay đầu nói mẹ con Tử Quan: “Bố đi lấy xe, hai mẹ con chờ ở đây nhé.”

Lạc Lạc hôm nay được giải nhất, dù thế nào cũng không chịu rời bố nửa bước, cứ níu chân anh không chịu buông.

Tử Quan chỉ có thể nói: “Cùng đi vậy”

Ba người định bước vào nhà để xe nhưng lại thấy phía trước có một đám người rất đông đang túm tụm lại, trông rất đông đúc, nhốn nháo, xem tình thế này, có vẻ như toàn bộ giới truyền thông ở Văn Thành đều có mặt ở đây, không biết là đang săn đón tin tức đặc biệt nào.

Tử Quan vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Trí Viễn, trong mắt là ý hỏi không tiếng động.

Tiêu Trí Viễn khẽ nhíu mày, có thể nhìn ra là anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, có điều phản ứng của anh vẫn nhanh hơn cô rất nhiều… Anh giơ tay kéo mũ liền áo của cô chụp lên đầu cô, che mặt cô đi, rồi nói nhỏ: “Đi về phía bên phải, đứng chờ anh ở lề đường bên kia.”

Sắc mặt anh rất nghiêm túc, đường nét góc cạnh vì bình tĩnh mà càng trở nên sắc sảo Tử Quan nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, bỗng cảm thấy như được trấn an, trái tim đập loạn nhịp cũng được khống chế, quay đầu, chạy đúng về hướng anh đã chỉ.

Bãi đỗ xe không quá rộng nhưng cô lại cảm thấy khoảng cách từ đây đến điểm dừng lại xa đến vậy, từng bước chân đi như thể đang đạp lên từng giây từng phút. Cũng may mà không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau, quay lại, trận địa dàn hàng của đám phóng viên dường như không khác gì lúc trước, chắc là đang chờ người chưa xuất hiện, tính toán một chút, có lẽ Tiêu Trí Viễn đã bế Lạc Lạc lên xe rồi – như vậy người đám phóng viên kia chờ không phải là bọn cô.

Đi tới lề đường đợi thêm một lát nữa, Tử Quan mới trông thấy chiếc SUV màu đen trườn tới, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Kéo mở cửa xe ghế lái phụ, Tử Quan hỏi Tiêu Trí Viễn đã kịp đeo kính râm: “Chuyện gì vậy?”

“Không biết.” Tiêu Trí Viễn quay đầu nhìn Lạc Lạc, nhẹ nhàng nói “Dù sao thì người họ đợi không phải chúng ta.”

Cô bé đang ngồi trên ghế trẻ em, khóe miệng nhướn lên chẳng biết đang vui vẻ vì cái gì nữa.

“Lạc Lạc sao thế con?” Tử Quan cười hỏi.

Lạc Lạc lắc đầu nói: “Mẹ, vì sao họ lại chụp ảnh Lăng Mân Huyên và mẹ bạn ấy?”

Tử Quan cười lắc đầu: “Tuần sau Lạc Lạc đi hỏi bạn Lăng Mân Huyên rồi về kể cho mẹ nghe nhé.”

Anh xấu xa liếc mắt nhìn cô, cười khẽ không tiếng động: “Chỉ cần họ không chụp ảnh em và Lạc Lạc là em đã thấy vui rồi phải không?”

“Anh ít xuất hiện trên những tờ báo lá cải đi một chút, đối với hình tượng và đối với quan hệ xã hội đều tốt.”

Anh chậm rãi đạp chân phanh: “Hôm trước anh nghe phong thanh thấy có người nói anh đã ba mươi tuổi đầu mà vẫn thiếu một chút đứng đắn và chững chạc”

Hôm trước… À, dạo này anh đang anh đang dính phải scandal với một tiểu minh tinh nào đó. Có điều mấy tin này cứ thật thật giả giả, rốt cuộc anh có thực sự động tâm với người ta hay không thì Tử Quan không thèm quan tâm.

Hôm nay tâm trạng cô khá tốt, dường như không hiểu ý tứ trong câu nói ban nãy của anh, chỉ tủm tỉm cười rồi chuyển trọng tâm câu chuyện đi chỗ khác: “Em đã bảo dì hầm canh gà rồi, anh về nhà uống một chút rồi hẵng ra sân bay.”

Buổi trưa, Tử Quan dỗ Lạc Lạc ngủ rồi nằm trên giường lướt web đọc tin tức.

Chuyên mục giải trí giật một cái tít và đưa lên tấm ảnh của ngôi sao Lăng Yến. Hoàn cảnh trong bức ảnh cô cảm thấy rất quen thuộc, cô đọc một đoạn mới phát hiện thì ra đó chính là một màn sáng nay. Thì ra người mà các kí giả bám đuôi rất chặt kia chính là Lăng Yến và con gái cô ta.

Đôi mắt bé gái đầy vẻ sợ hãi, đã hơi đỏ lên, có thể nhìn ra là cô bé đã bị dọa cho sợ đến mức nào, chỉ biết ôm chặt cổ mẹ, trên gương mặt còn có thể trông thấy một vài giọt nước mắt. Tử Quan chỉ cảm thấy cô bé ấy thật sự rất rất đáng thương, cô đọc lướt xong mới cảm thán, đúng là trí tưởng tượng của đám phong viên này quá phong phú.

Bốn năm trước Lăng Yến không chồng mà có con, câu hỏi : ai là cha ruột đứa bé không biết đã bị xào nấu đến bao nhiêu lần. Không ngờ lại có người đưa ra giả thuyết : cha đẻ của Lăng Mân Huyên không ai khác chính là Phương tổng Phương Gia Lăng của công ty công nghiệp nặng Quang Khoa, bằng chứng của người đó là một tấm ảnh chụp chung của Lăng Yến và Phương Gia Lăng năm ấy. Bức ảnh đó hôm nay lại bị móc ra lần nữa, những nhân vật không liên quan đều bị làm mờ, chỉ có khuôn mặt của Phương Gia Lăng và Lăng Yến là rõ ràng. Người trong bức ảnh là của bốn năm trước, khi đó Lăng Yến vẫn chưa vào nghề, son phấn không trang điểm quá đậm nhưng bản thân cô ta lúc này đã có một luồng linh khí xinh đẹp, quyến rũ.

Phương tổng và nữ minh tinh… Tử Quan nghĩ tới đây bỗng cảm thấy buồn cười. Nếu như nhân vật chính trong bài báo này là ông xã nhà cô nói không chừng cô còn tin, nhưng Phương Gia Lăng… cô lắc đầu, ông chủ cô tác phong chín chắn, cẩn thận khống chế bản thân, cô tuyệt đối không tin.

Lạc Lạc trở mình một cái nhưng vẫn ngủ say như trước. Tử Quan nghe thấy tiếng di động đổ chuông ngoài phòng khách.

“Đến họp nhanh lên, cuộc họp này rất quan trọng, bài báo vừa mới được phát tán, không biết người nào vô đạo đức yêu cầu giới truyền thông bắn tin Phương tổng có con gái bí mật nữa!” Elle nghiến răng nghiến lợi, “Tử Quan, chắc là phòng hành chính phải phối hợp với bộ phận quan hệ xã hội một chút rồi, buổi tối mời cơm mấy tay nhà báo, cụ thể thế nào cậu liên lạc trực tiếp với bộ phận quan hệ xã hội nhé!”

“Tớ vừa đọc tin tức rồi, sẽ đến công ty ngay!” Tử Quan không chần chừ.

“Loại chuyện xấu xa này cũng chỉ có Tiêu Chính Bình mới có thể làm ra” Elle nói với giọng căm hận, “Nếu cậu hai nhà họ Tiêu còn đang tại vị có lẽ sẽ không dùng đến những thủ đoạn bẩn thỉu này.”

“… Sao cơ?”

“Mấy nhà báo đều là của nhà họ Tiêu, người thông minh vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra ngay ấy mà!”

Là anh cả tung tin ư? Trên đường lái xe đến công ty, Tử Quan vẫn luôn ngẫm nghĩ chuyện này, càng nghĩ càng thấy có khả năng. Cô muốn gọi điện thoại hỏi Tiêu Trí Viễn một chút nhưng cuối cùng điện thoại lại chuyển tới chỗ Iris, cô nàng xin lỗi rồi nói cho cô biết là Tiêu Trí Viễn đang ở trên máy bay.

“Không sao” Tử Quan nói “Lúc nào xuống máy bay bảo anh ấy gọi lại cho tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.