Sáu giờ chiều.
Toàn bộ các phòng ban chủ chốt trong tập đoàn công nghiệp nặng Quang
Khoa đều phải tăng ca thêm giờ, bộ phận quan hệ xã hội thông báo cho các cơ quan truyền thông, đưa lên đủ mọi luồng tin để sáng tỏ bài báo sáng
nay trên Internet. Cuối giờ chiều sẽ tổ chức một cuộc họp báo, tặng quà
cho ký giả và chính thức sáng tỏ thông tin, cả công ty hệt như một chiếc máy đang được vận hành hết công suất, mọi bộ phận đều đang giải quyết
những ảnh hưởng mà chuyện xấu kia mang đến.
Tử Quan kí xong đống danh sách thanh toán, rồi đưa tay nhấc điện thoại.
“Tử Quan, cô đang ở đâu?” Giọng nói của Iris có vẻ gấp gáp, một lúc
sau Tử Quan mới nhớ ra giọng nói trong điện thoại là của Iris.
Cô mơ hồ cảm thấy bất an: “Tôi làm thêm giờ ở công ty.”
“Đang bận chuyện con gái bí mật của Phương Gia Lăng của Quang Khoa ư? Bây giờ xảy ra một vấn đề nhỏ: lúc các phóng viên chụp ảnh của Lăng Yến thì chụp được cả sếp Tiêu và Lạc Lạc…” Iris dừng lại một chút, cân nhắc từng câu từng chữ mới dè dặt nói: “Ảnh vẫn chưa được tung ra ngoài,
chúng tôi đang cố gắng đòi ảnh về.”
Trong đầu Tử Quan nổ bùm một tiếng, cô im lặng rất lâu rồi mới cố
gắng bắt bản thân mình thật bình tĩnh: “Chỉ có anh ấy và Lạc Lạc thôi
à?”
“Chỉ có anh ấy và Lạc Lạc, không có cô.”
“Tiêu Trí Viễn biết chưa?” Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đến anh.
“Sếp Tiêu đã đến Đức Thành rồi, nhưng anh ấy đang chủ trì một cuộc
họp rất quan trọng, không liên lạc được.” Iris nói thêm: “Những bài báo
trên mạng tôi sẽ cố gắng khống chế, nhưng hiện tại có một số nhà báo
tương đối phiền phức, muốn giật tít vào ngày mai… Tử Quan, cô đừng gấp,
tôi sẽ hỏi sếp Tiêu rồi báo lại với cô.”
(Đức Thành là một quận nội thành thuộc Thành Phố Đức Châu tỉnh Sơn Đông)
Sao cô có thể không gấp?
Tử Quan mệt mỏi dựa lưng vào ghế, cô nhớ lúc đầu, để thuyết phục lão
gia, Tiêu Trí Viễn hết lần này đến lần khác đã nhấn mạng rằng việc che
giấu tình trạng kết hôn là vì muốn tốt cho Lạc Lạc, anh không muốn con
bé vừa sinh ra đã bị dòm này ngó nọ. Cuối cùng thì lão gia cũng chấp
nhận, nhưng ông không quên nhắc nhở: “Nếu như vì việc giấu giếm thân
phận này mà để Lạc Lạc bị thiệt thòi” thì ông tuyệt đối sẽ không chấp
nhận.
Chuyện của Phương Gia Lăng thật ra chỉ là lời đồn thổi vu vơ mà thôi, thế nhưng nếu ảnh của Tiêu Trí Viễn và Lạc Lạc mà bị tung ra ngoài thì
ngay cả lập trường để giải thích cũng không có, tiếp sau đó, giới truyền thông sẽ đào xới xem ai là mẹ đẻ của đứa bé… Cứ cho là Tiêu Trí Viễn
một tay che trời, giấu giếm được thân phận cho cô, nhưng tin tức lớn như vậy, lão gia tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng ngoài, cũng sẽ không để
Lạc Lạc phải gánh thân phận là “con gái bí mật”, lúc đó, bất luận thế
nào, họ cũng sẽ bị công khai thân phận…
Cô nhẫn nhịn giấu giếm đến tận bây giờ, làm sao có thể để xảy ra chuyện “kiếm củi ba năm đốt trong một giờ”?!
Tử Quan suy nghĩ rất lâu, mắt nhìn chằm chằm vào cái tên Iris trên màn hình điện thoại, rất lâu cũng không rời đi.
Nhưng tới cuối cùng cô lại không gọi, Tử Quan biết rằng dù có gọi
điện cũng không có tác dụng gì. Xét cho cùng cô cũng không có quyền chỉ
huy bộ phận quan hệ xã hội của Thượng Duy phải làm thế nào, lúc này
người duy nhất cô có thể tìm chỉ có mình Tiêu Trí Viễn mà thôi.
Gọi hơn mười cuộc điện thoại cuối cùng anh cũng bắt máy, chỉ có điều giọng nói nghe rất mệt mỏi, bất lực: “Có chuyện gì vậy?”
Cô cố nhẫn nhịn muốn nói chuyện với anh một lần.
Không ngờ anh lại im lặng một hồi mới nói tiếp: “Người ta muốn đưa ra ngoài ánh sáng thì mặc kệ người ta.”
“Tiêu Trí Viễn!” Giọng nói cô chợt cao vút “Anh điên rồi!”
“Anh có vợ có con gái, tại sao lại phải giấu giếm?” Ngữ khí anh rất
buồn bã, “Tử Quan, ngày hôm nay như lúc còn ở nhà trẻ ấy, không tốt hay
sao? Chúng ta một nhà ba người, vì sao cứ phải trốn trốn tránh tránh?”
“Lúc kết hôn anh đã đồng ý với em cái gì?” Cô giận.
“Anh quên rồi.” Anh hờ hững nói, “Không nói chuyện với em nữa, bên này anh vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết xong.”
Anh không muốn cãi nhau với cô nên cúp máy luôn. Tử Quan gọi lại, đối phương đã tắt máy hoàn toàn.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, trong lúc cảm thấy chẳng có cách nào khả quan
thì chợt nghĩ tới một người, gọi xong cuộc điện thoại ấy cô thoáng thấy
yên tâm hơn, lại gọi tiếp cho Iris: “Phiền cô đặt giúp tôi một vé máy
bay đến Đức Thành vào đêm nay.”
“…Có cần thông báo cho Tiêu tổng không?”
Tử Quan cười khổ: “Tôi tới đó rồi sẽ thông báo cho anh ấy, anh ấy đang họp, có lẽ không nhận điện thoại đâu.”
Lúc tan ca thì đã chín giờ tối, tuy rất mệt mỏi nhưng vẫn phải chạy
thẳng đến sân bay, trên đường nhận được điện thoại của Iris, trái tim
của Tử Quan càng chìm xuống tận đáy cốc: thái độ của chủ biên tờ báo
chụp được bức ảnh ấy lần này rất cứng đầu, nói là bài viết đã đánh xong, nội dung cũng được kiểm duyệt rồi, cơ hội rút lại rất ít.
Lên máy bay cô lại bấm số của Tiêu Trí Viễn một lần nữa, vẫn tắt máy. Cô tiếp viên hàng không dịu dàng khom người xuống nhắc cô tắt di động,
Tử Quan trải một tấm chăn cuộn mình trong chiếc ghế rộng rãi, rõ ràng đã mệt đến sức cùng lực kiệt nhưng lại chẳng hề cảm thấy buồn ngủ chút
nào.
Chạy đến như thế này có tác dụng gì không? Anh sẽ để tâm đến cô sao? Cô không hề chắc chắn một chút nào
Thời gian bay từ Văn Thành đến Đức Thành chỉ có hai tiếng rưỡi, nhưng vì chuyến bay là bay trong đêm nên thời gian có vẻ như trôi nhanh hơn
(Văn Thành là một huyện thuộc địa cấp thị Ôn Châu, tỉnh Chiết Giang)
Tử Quan chỉ cảm thấy mình nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ chưa bao lâu thì máy bay đã hạ cánh.
Trong tay cô chỉ có một địa chỉ được viết trên giấy nhớ, hành lý cũng chỉ có một chiếc túi xách trên người, đơn giản như vậy ra sân bay, đi
theo biển hướng dẫn đến khu chờ taxi.
Đức Thành mới vừa trải qua một cơn mưa, cơn mưa đêm đã tẩy sạch bầu
trời, gió đêm muộn thổi đến, nhiệt độ lúc hai giờ sáng hơi thấp, Tử Quan chỉ mặc một bộ váy liền áo, ngay cả áo khoác gió cũng quên mang, trên
người cô từng đợt da gà cứ nổi lên. Ngồi vào taxi, cô báo tên nhà hàng
cho lái xe rồi mở di động.
Lúc màn hình vừa sáng lên thì điện thoại của Tiêu Trí Viễn đã gọi tới.
Anh hỏi thẳng: “Em đang ở đâu?”
Nghĩ đến việc Iris đã báo cho anh biết là cô bay đến đây, Tử Quan mím chặt môi: “Trên taxi.”
Cô nghe thấy tiếng thở nặng nề ở đầu dây bên kia, anh đang thở dài,
rất bất đắc dĩ: “Sao lúc xuống máy bay không bật máy ngay? Anh bảo tài
xế đến đón em, muộn thế này đi một mình không an toàn!”
Tử Quan nhíu mày: “Anh tưởng em muốn tới lắm hay sao?”
Anh không nói gì.
Cô hờ hững nói: “Em đến ngay đấy, anh… hãy chuẩn bị một chút đi, em không muốn trông thấy những người không nên thấy.”
“Có ý gì?” Anh lạnh giọng hỏi lại.
“Không cần giả vờ với em, ai biết được trong khách sạn anh ở có cô gái linh tinh vớ vẩn nào không?” Tử Quan buột miệng.
“Tang Tử Quan!” Tiêu Trí Viễn không thể nén được sự tức giận, nhưng
lại hạ giọng ho vài tiếng mới nói: “…Có phải chỉ với một mình anh em mới nói mà không nghĩ như thế?”
Tử Quan cúp máy, tài xế taxi nhìn cô một cái từ gương chiếu hậu, nhưng chuyển mắt đi rất nhanh.
Chắc người ta cho rằng cô đang tới để bắt kẻ thông dâm… Tử Quan nghĩ
vậy. Vừa ra khỏi taxi đi đến cửa khách sạn, từ rất xa cô đã trông thấy
trợ lý của Tiêu Trí Viễn ngồi chờ ở đại sảnh khách sạn, vừa thấy cô lập
tức thở phào: “Tiêu phu nhân.”
Cô miễn cưỡng mỉm cười.
Anh ta đi cùng Tử Quan lên tầng 32, mở cửa một căn phòng rồi thức thời nói: “Tiêu tổng đang ở trong phòng sách ạ.”
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, thảm nhung dày mà mềm mại, Tử Quan đi lên trên tấm thảm ấy không hề phát ra một tiếng động nào.
Cửa phòng sách khép hờ, lúc cô đi vào chỉ trông thấy khuôn mặt nhìn
nghiêng của Tiêu Trí Viễn, tựa lưng trên ghế mềm, điện thoại vẫn ở trong tay đang nói chuyện. Hai mắt anh vẫn dán lên giấy tờ trên bàn, bố trí
ai làm việc gì, lại nên làm gì trước làm gì sau, đâu vào đấy.
Bên đầu dây bên kia có thể nghe thấy rất nhiều tiếng ầm ĩ, trưởng
phòng quan hệ xã hội mãi mãi không có được sự bình tĩnh như sếp tổng,
nóng lòng nói: “Không tệ lắm…Đang trên đường in ấn ạ…”
Tử Quan biết cuối cùng anh vẫn phải thỏa
hiệp. Một đêm vất vả đổi lấy kết quả này, cơ thể cô tựa lên tường, thở
phào một cái từ tận đáy lòng.
Tiêu Trí Viễn cúp máy, quay đầu nhìn cô một cái thật sâu sắc: “Như mong muốn của em rồi chứ?”
Giọng anh khàn đến lạ lùng, Tử Quan mới chú ý đến bên tay trái anh
lúc này còn cắm ống truyền, nước thuốc bên trên chỉ còn lại một nửa,
chắc là anh thực sự rất mệt, dưới đôi mắt trũng sâu là quầng thâm đen
rất đậm, khác hẳn so với dáng vẻ hào hứng, phấn khởi ngày thường.
Không hiểu sao trong lòng cô dâng lên một sự áy náy, chậm rãi tiến về phía đó, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Anh rõ ràng là có thể giải quyết,
vì sao lại làm em sợ?”
Anh lặng yên nhìn cô: “Lúc em gọi điện tới, anh đang dự một cuộc họp
rất rất quan trọng, không có thời gian giải thích kĩ với em… đến lúc có
thời gian nói chuyện thì em đã lên máy bay rồi. Tang Tử Quan, anh cũng
biết nóng nảy, anh cũng có lúc hấp tấp… Anh không phải là vạn năng, đôi
lúc em có thể thông cảm cho anh một chút xíu được không?”
Khuôn mặt anh tiều tụy như vậy, Tử Quan chợt nhớ tới, nhiều khi cô
gần như là xúc phạm khi đưa ra biết bao nhiêu là yêu cầu vô lý với người đàn ông này, đó không phải vì cô dựa vào sự khoan dung của anh hay sao?
Cô giữ im lặng, hơi mất tự nhiên nghiêng đầu đi.
Tiêu Trí Viễn vẫn nhìn cô, trông thấy vành mắt đỏ rực của vợ, anh
không thể kìm lòng được bèn nhẹ giọng nói: “Em đi ngủ một lát đi, anh
còn phải xem tài liệu.”
Tử Quan gật đầu, lúc đi ra ngoài còn khẽ khàng khép cửa lại.
Cô ngồi ở phòng khách một lúc, Iris gửi một tin nhắn đến xác nhận đã
bịt miệng được tòa soạn kia, trên mạng cũng đã khống chế được, bây giờ
xem như không còn sự nhiễu loạn nào nữa. Tử Quan trả lời bằng một câu
“Cảm ơn”, cô nàng lại gửi một tin nữa “Không có gì, Tiêu tổng vừa xuống
máy bay đã bị sốt cao rồi.”
Một câu không đầu không cuối nhưng lại được soạn một cách công phu
Quan hệ giữa hai vợ chồng họ như thế nào người rõ ràng nhất chỉ có
mình Iris, cô ấy nói ra câu đó như thể vô tình nhắc tới nhưng lại khéo
léo nhắc nhở Tử Quan nên chú ý đến sức khỏe anh một chút.
Tử Quan ngẫm nghĩ rồi đứng dậy rót một ly nước ấm bưng tới phòng
sách, khẽ đẩy cửa ra không ngờ lại thấy Tiêu Trí Viễn đang ngủ trên ghế
mềm
Buổi sáng, đại hội ở nhà trẻ không tính là hao tốn sức lực nhưng cũng khá mệt mỏi, anh lại bay ngay đến đây họp hành, lại còn bị cảm sốt,
thảo nào nặng đến mức này.
Cổ áo phanh hai cúc, cà vạt vẫn chưa tháo hẳn, Tử Quan đặt cốc nước xuống, tháo ra giúp anh.
Hiếm khi anh nhíu mày lúc ngủ, dáng vẻ chất chứa tâm sự, hơi thở cũng nặng nề. Tử Quan cẩn thận xoay người, định đi lấy chăn đắp lên cho anh.
Vừa xoay người, tay lại bị nắm lấy…Anh dùng cánh tay bị cắm kim
truyền kia, ngón tay dài không ngần ngại nắm chặt lấy cổ tay cô, tay hơi cử động khiến túi nước truyền rung mạnh.
Cơ thể cô cứng đờ ra, quay đầu nhìn anh.
Anh vẫn nhắm mắt, bàn tay nắm chặt tay cô, rất lạnh.
“Này, bỏ ra.” Cô khẽ nhắc, cũng không dám giẫy mạnh ra, sợ làm đầu kim đâm chệch đi chỗ khác.
“Không.” Giọng anh rất khàn nhưng lại có vẻ cứng đầu hiếm thấy.
Tử Quan không biết làm gì, đành phải quay người lại đối diện với anh: “Vậy anh uống cốc nước này đi nhé?”
Anh mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời như sao từ trước đến giờ lại giăng
đầy tơ máu: “Tang Tử Quan, trên thế giới này mhiều người như vậy nhưng
có phải chỉ với một mình anh, em mới có thể nói mà không nghĩ như thế ?”
Không ngờ anh lại nhắc lại những lời này.
Tuy nhiên Tử Quan không dám trả lời. Lần đầu tiên anh hỏi, ngữ khí
nôn nóng mà mạnh mẽ… Nhưng bây giờ nó lại trở nên yếu ớt, thậm chí bên
trong còn hàm chứa cả sự cầu khẩn, giống như đang khẩn cầu cô trả lời
một câu “Đúng vậy!”
Là nói mơ ư?
Cô nghi ngờ nhìn anh, im lặng một hồi mới khẽ nói: “Có đôi lúc anh thực sự rất tốt với em.”
Anh thực sự rất tốt với cô, tốt hơn bất kì người nào trên thế giới này.
Nhưng kiểu tốt này không phải xuất phát từ tình yêu mà là từ sự áy náy, hổ thẹn.
Còn cô vô lý hết lần này đến lần khác chỉ là tiêu xài sự “bồi thường” của anh một cách không sợ hãi.
Đôi lúc cô thực sự muốn thử xem, rốt cuộc tới cảnh giới nào anh mới có thể trở mặt?
Mưa ngoài cửa sổ rơi hết cơn này đến cơn khác, vạch ra những đường
nét quanh co, trong suốt trên cửa sổ như những thân dây mây, dây dưa
sống chết. Dường như anh đã hiểu được ánh mắt của cô, cuối cùng cũng bỏ
tay ra, mỉm cười tự giễu: “Em cứ coi như anh mơ ngủ đi.”
Tử Quan nhìn anh uống nước xong, kim đồng hồ đã chỉ bốn giờ sáng.
Anh lật một trang nữa: “Anh còn phải xem thêm một lát nữa.”
“Em chờ đến lúc truyền hết nước với anh.” Tử Quan cuộn mình trên ghế
sofa trong phòng sách, mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào túi thuốc nước
trong suốt: “Anh mặc kệ em đi.”
Anh còn định nói gì đó nhưng đã trông thấy vẻ mặt cố chấp không chịu khuất phục của cô, thôi thì mặc kệ cô ấy đi.
“Tin về Phương Gia Lăng anh biết chưa?” Trong phòng vẫn rất tĩnh
lặng, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tiếng lật giở giấy tờ của
anh, để xua đi từng cơn buồn ngủ nặng nề kéo đến cô nhắc đến chuyện đó.
“Rồi…” Anh đáp hờ hững.
“Có phải là anh cả, anh ấy…”
“Việc này không liên quan đến em” Anh ngắt lời cô, dù ngữ khí không
lạnh lùng nghiêm khắc, thậm chí còn có vẻ ôn hòa khàn khàn nhưng rất rõ
ràng là anh không muốn nói chuyện tiếp với cô, “Bác sĩ ở ngay bên cạnh,
một lát nữa anh gọi điện thoại sang là được, em đi ngủ đi.”
“Không.” Tử Quan nhắm mắt lại.
Anh thở dài không tiếng động, buông bút, bất đắc dĩ: “Vậy em đừng nói nữa, để anh yên tĩnh xem tài liệu cho xong đi.”
Cô càu nhàu một câu, quả nhiên im ắng hẳn.
Tiêu Trí Viễn nhân lúc cô nhắm mắt bèn đưa tay điều chỉnh tốc độ chảy của thuốc nước, tốc độ nước chảy xuống nhanh hơn rất nhiều, dường như
từng giọt nước cứ liên tục chảy xuống không ngừng nghỉ nhưng anh lại
chẳng thèm để tâm đến điều ấy, tiếp tục dời lực chú ý đến đám giấy tờ.
Thực ra, bản thân anh đầu đau như búa bổ, cổ họng thì như bị lửa đốt, Tiêu Trí Viễn xoa xoa mắt, ánh mắt dần dần chuyển lên người Tử Quan. Cô lùi vào sofa, ôm gối ngủ say, tư thế lúc ngủ giống hệt Lạc Lạc.
Trong khoảnh khắc ấy, anh rất muốn hút một điếu thuốc, đi thẳng tới
bên cạnh cô, khẽ khàng ôm cô một cái, sau đó nói: “Có thể cứ ở bên anh
như vậy, không phải vì anh bị ốm, cũng không phải vì anh giúp em làm
việc gì, chỉ bởi vì anh là chồng em không?”
Nhưng những lời nói yếu đuối như vậy, anh trước nay chỉ là để trong
lòng hết lần này đến lần khác… Tử Quan sẽ trả lời sao nhỉ? Anh không
biết nhưng có thể khẳng định rằng cô tuyệt đối sẽ không gật đầu.
Chừng nửa tiếng sau, Tử Quan đột nhiên tỉnh giấc, đầu tiên là nhìn
túi thuốc nước của anh, phía dưới chỉ còn một một vạch khoảng non nửa
đốt ngón tay, cô đứng bật dậy: “Truyền xong rồi, em đi gọi bác sĩ.”
Tiêu Trí Viễn nhìn vẻ mặt như trút được gánh nặng của cô bèn mỉm cười: “Đi đi.”
Bác sĩ tới rất nhanh, rút kim ra cho Tiêu Trí Viễn rồi lắc đầu nói:
“Anh chỉnh tốc độ nhanh hơn hả? Sức khỏe của anh có chịu nổi không? Trái tim sẽ không chịu nổi đâu…”
Tiêu Trí Viễn khẽ ho khan một tiếng, Tử Quan đứng ngẩn người bên cạnh lại hung dữ lườm anh
Mãi đến khi bác sĩ kấy cặp nhiệt độ ra, cô mới nói: “Anh không muốn sống nữa à?”
“Anh không muốn sống nữa em có quan tâm không?” Anh dùng ngữ điệu rất bình thường
“Em không muốn Lạc Lạc không có bố.” Cô dừng một lát mới nói.
Tiêu Trí Viễn nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, tạm thời chưa chết được.”