“Em hiểu rồi, chị cứ làm điều mình muốn” – Thùy Vân nói qua điện thoại –
“Được rồi. Bye”. Cô không giấu được nụ cười trên môi. Cuối cùng giờ cô
an tâm rồi.
“Chuyện gì vậy?” – Lý Cảnh hỏi.
“À, thằng anh
khốn nạn anh bị chị Hân đá rồi” – cô vui vẻ nói – “Hắn ta dám cả gan
không có em ở đó mà cầu hôn chị ấy, may mà chị ấy biết suy nghĩ.”
Anh bật cười khi thấy nụ cười hồn nhiên của Thùy Vân, cô gái này đúng là
quan tâm thái quá chị gái mà. Tuy nhiên, Lý Thanh kia bình thường không
hứng thú con gái mà giờ tự dưng cầu hôn Thùy Hân thì hơi lạ à nha.
“Giờ em có thể an tâm đi cùng anh rồi.” – Thùy Vân nói – “…chị Hân có dự định riêng của mình, em không còn lo nữa.”
Nếu ngày xưa nghe cô nói câu này chắc chắn lòng anh sẽ thấy sung sướng hơn
bao giờ hết, Thùy Vân có thể bỏ tất cả chấp nhận theo anh nhưng giờ đây
anh lại có 1 mối bận tâm khác. Cuối cùng, sau khi không còn là Lý Cảnh
thì anh là ai? Anh muốn làm gì chứ? Câu hỏi này hơn 28 năm nay anh chưa
bao giờ tự hỏi bản thân mà chấp nhận 3 từ “người thừa kế” như một lẽ
hiển nhiên.
“Anh nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho em” – Lý Cảnh dịu dàng nói.
“Em biết” – Thùy Vân đáp – “…mà bên kia mọi chuyện sao rồi?”
Anh mỉm cười nói – “Mọi thứ như đúng kế hoạch của chúng ta. Em đừng lo gì hết!”
…
Thùy Hân sau khi từ chối lời cầu hôn của Lý Thanh thì cô quyết định làm lại
từ đầu. Đúng, cô không muốn làm một quý bà tối ngày ăn, ngủ, mua sắm như xưa phải dựa vào đàn ông. Cô muốn dành nhiều thời gian hơn cho con trai mình – Minh Hiên. Thế thì tại sao cô không thực hiện lại ước mơ khi xưa của mình – làm chủ một tiệm café chứ? Số tiền bán nhà còn nhiều, em gái cô nhất định không lấy thôi thì cô mượn đó để làm ăn vậy.
Thùy
Hân quyết định liên hệ các nhân viên môi giới bất động sản để tìm mặt
bằng tự làm ăn nhưng chưa tìm được nơi nào ưng ý cả. Khổ thật, nơi thì
quá mắc, nơi thì quá tồi tàn, nơi lại không thích hợp mở mấy cái này,
lại thêm quá nhiều cạnh tranh từ các thương hiệu lớn.
Cô ngồi nhìn đống hồ sơ, mặt bằng ngổn ngang trên mặt bàn thở dài.
“Mất mấy ngày mà chả thu được gì cả… Haiz…”
Cô cầm ly café của một thương hiệu nổi tiếng nước ngoài lên môi. Quả là
hàng sản xuất đại trà mà, thật thiếu hương vị. Thế mà giới trẻ bây giờ
lại mê như thế.
“Thùy Hân…” – một tiếng nói vang lên.
Thùy Hân đưa mặt nhìn lên một người đàn ông cao ráo, đẹp trai đang nhìn mình. Cô cố lục lại ký ức…
“Cậu là Thanh Phương?” - cô nói.
“Cậu còn nhớ tôi sao?” – Ken bật cười. Không ngờ hôm nay anh lại gặp hoa hậu 1 thời của đại học kinh tế ở nơi này. Đúng là cô không thay đổi mấy.
“Ừ, trí nhớ tôi tốt lắm. Nếu không sao tốt nghiệp xuất sắc được chứ?” – cô mỉm cười nói.
“Tôi có tiện ngồi cùng cậu không?”
“Mời” - Thùy Hân nói. Sau đó cô gom lại đống giấy tờ trên bàn lại.
Ken ngồi xuống, đưa mắt nhìn cô. Thùy Hân đúng là rất xinh đẹp, không phải
nét đẹp của người của giới showbiz như Hồng Ngân mà một thứ gì đó tinh
tế hơn.
“Cậu dạo này ra sao rồi?” – anh nói.
“À, tàm tạm…” – Thùy Hân đáp – “Còn cậu?”
“À, cũng như cậu thôi” – anh mỉm cười đáp. Thùy Hân đúng là như xưa, không
bao giờ quan tâm ba cái tin giải trí cả mà chỉ coi mấy tin tức tài
chính, kinh tế hay phong cách sống. Anh được mọi người xưng là hoàng tử
trong lòng của phái nữ như hôm nay một phần là nhờ cô. Ngày trước anh cứ cố gắng để theo kịp cô, cứ nghĩ là thành một người lý tưởng của Thùy
Hân thì sẽ thổ lộ tình cảm cùng cô ai ngờ khi thành công thì mới biết cô đã lấy chồng. Ngốc thật!
“Tôi nghe nói cậu đã lập gia đình?” – Ken hỏi.
“Ly dị rồi. Giờ tôi là bà mẹ đơn thân.” – Thùy Hân thản nhiên đáp.
Chết tiệt, sao nghe cô nói mình ly dị rồi, tự dưng anh thấy tim mình đập
thình thịch lại. Nếu giờ, cô độc thân, mà anh đã thành công thì không
phải hai người có cơ hội lại sao?
“Còn cậu kết hôn chưa?” – cô mỉm cười nói – “Mà nhìn cậu phong độ thế này chắc là không ít cô theo đâu nhỉ?”
“Không, tôi độc thân” – Ken đáp một cách dứt khoát. Anh và Hồng Ngân chia tay
nhau rồi, căn bản tính cách hai người không hợp nhau. Mọi thứ chỉ do fan gắn ghép và anh phải chiều lòng họ.
“Ồ, khó tin nhỉ? Mà giờ cậu
làm gì?” – bất giác Thùy Hân nhìn qua bàn bên cạnh thấy mấy cô nữ sinh
nhìn hai người chằm chằm rồi nhìn lên phía trên, thấy hình ảnh của Thanh Phương.
Ken nhìn ánh mắt của Thùy Hân thì nói – “Tôi làm trong lĩnh vực nghệ thuật. Còn cậu?”
“Cậu là người đại diện ở đây?”
Ken gật đầu.
“Còn tôi thì bắt đầu tập kinh doanh” – Thùy Hân mỉm cười nói, quen mấy người này trong thế giới giải trí chỉ có lợi chứ không hại – “Đây là bản kế
hoạch của tôi nhưng tìm mấy ngày nay chưa được nơi nào thích hợp.”
“Cậu định kinh doanh?”
“Phi thương bất phú mà. Với lại tôi muốn bắt đầu thực hiện ước mơ khi nhỏ của mình” – cô mỉm cười đáp.
“Cậu định kinh doanh mảng nào?”
“À, mảng mà cậu đang làm đại diện đó? Tuy nhiên tôi chỉ mở cái nhỏ thôi chứ đâu dám cạnh tranh nơi này.”
“Ừ”
“Tuy nhiên tay nghề tôi khá lắm à nha” – sau đó cô nói nhỏ vào tai người bạn cũ của mình – “Nói thật ở đây nhân viên pha tệ quá. Nhiệt độ hơi cao
làm bớt đi mùi espresso chính gốc, phải đào tạo lại.”
Ken liếc mắt nhìn Thùy Hân mỉm cười một cách kín đáo. Cô lúc nào cũng khó tính như xưa.
“Mai mốt có dịp tôi cho cậu thử tay nghề của tôi” – Thùy Hân nói.
“Thật sao?” – Ken không giấu được nụ cười hào hứng. Nếu hai người liên lạc
lại thì biết đâu anh có cơ hội lần nữa. Nhất định lần này anh không bỏ
mất cơ hội đâu.
“Cậu có chán café ở đây thì cũng đừng có lộ thế chứ? Ít nhất giữ mặt mũi cho người thuê mình đi chứ?” – cô bật cười.
Ken nhìn đống bản kế hoạch nói – “Cậu có thể cho tôi mượn kế hoạch không?”
“Cậu muốn hợp tác?”
Ken gật đầu. Nếu đã quyết định thì anh phải tấn công ngay. Không thề cứ do
dự như xưa. Nhất cự ly, nhì tốc độ. Nếu làm đối tác thì anh có cớ tới
tìm cô nhiều hơn.
Thùy Hân không giấu sự hào hứng, cô lấy ngay
bản kế hoạch của mình ra ngồi giải thích cho cổ đông mới của mình. Đúng
là ông trời không phụ người có lòng mà.
…
Lý Thanh tự dưng thấy có cảm giác xấu, anh hắt hơi liên tục.
“Đại ca, có bị cô Hân từ chối thì đừng có shock quá chứ? Anh là người quan
trọng phải biết bảo vệ sức khỏe của mình” – một tên đàn em lên tiếng.
“Tụi bây nhiều chuyện quá!” - anh gắt lên.
Đúng là Thùy Hân có từ chối anh nhưng sau đó anh cầu hôn lại lần nữa và gia
hạn tiếp thời gian cho cô suy nghĩ. Dù sao thì ngày nào anh chả tới nhà
cô, cua gái thì phải mặt dày. Anh đã qua ải thằng nhóc Minh Hiên, giờ
chỉ còn ải mẹ nó thôi. Còn dì nó bỏ qua đi, con đó mà biết thì xách dao
chém chết anh. Mà lấy được Thùy Hân thì anh phải cắt hết mọi thứ với con yêu nữ đó ngay.
“Sắp tới tụi bây liên hệ lại mấy đứa anh em cũ đi. Kế hoạch tiến hành sớm hơn dự định.”
“Chúng ta về nhà sớm đi” – Lý Cảnh lấy tay quấn khăn choàng trên cổ cô thêm mấy vòng rồi quay ngựa lại.
Thùy Vân ngẩn đầu lên nhìn anh rồi nói – “Không sao đâu, chúng ta đi chưa
được bao lâu mà. Anh nói nếu không được đi Everest và Amazon thì em đi
đâu anh cũng chiều mà. Em muốn lấy thêm tư liệu hình ảnh.”
Lý Cảnh mỉm cười ôn nhu nói – “Ừ nhưng phải về sớm, sắp tối rồi.”
“Gì nữa đây anh hai? Không leo Everest hay thám hiểm Amazon vì nguy hiểm.
Còn ngựa thì có cái quái gì đâu chứ? Anh muốn tôi thành bánh bèo thật
hả?” – Thùy Vân cáu gắt lên. Lý Cảnh này cứ như cha kết hợp mẹ cô ấy chứ người yêu gì. Cái gì mà một đống thứ không nên làm.
“Bánh bèo là gì chứ?” – Lý Cảnh hỏi. Nói thật quen Thùy Vân này hơn cả năm mà nhiều
khi cô nói gì, anh cũng chả hiểu. Ngay cả cái thằng Sasuke gì đấy, anh
có tìm thử trên mạng có thấy nó giống mình chỗ nào đâu mà ngày xưa cô cứ gọi anh là Sasuke.
“Thôi, nói chuyện cùng anh mệt quá. Anh là
Conan còn tôi là Luffy, anh là rồng lửa Lizado còn tôi là Ếch kỳ diệu.
Hai hệ hoàn toàn khác nhau mà.”
Lý Cảnh không hiểu cô nói gì
nhưng nắm được Thùy Vân này đang giận lẫy thì bật cười – “Em giận anh
hả? Nếu em học được thì chắc chắn không bao giờ cữơi chung cùng anh như
thế này nữa”. Sau đó anh lấy 1 tay ôm chặt cô hơn. Thật sự anh muốn làm
rất nhiều chuyện với Thùy Vân nhưng đã cố kiềm chế. Anh không phải là
tên Thành Đạt thánh nhân kia, anh là thằng đàn ông bình thường đang
trong thời kỳ sung mãn nhất. Như thế này là quá lành mạnh rồi.
“Đúng là đàn ông châu Á mà” – cô gắt lên – “cứ muốn thể hiện ta đây.”
“Tối ngày em cứ đè đầu anh. Phải cho anh lâu lâu thể hiện tý chứ?” – anh thì thầm tai cô. May mà Thùy Vân chỉ có cái đầu hơn người thôi chứ nếu văn
võ song toàn thì… Mai mốt không biết nếu anh không còn gì, lấy nhau thì
cô còn lộng quyền đến thế nào thôi thì giờ cứ tận dụng cơ hội này.
“A…” – cô la lên – “ở đây được à nha. Anh cho em xuống ở đây đi ! “
“ Hả ? “
Lý Cảnh đỡ Thùy Vân xuống thì cô lấy cuốn sketch ra bắt anh lên ngựa ngồi
cho cô vẽ. Đày anh giữ nguyên tư thế hơn một tiếng đồng hồ, thi thoảng
lại cười gian ma. Ít nhất anh còn được làm người mẫu cho cô, không thua A Lợi mấy. Tuy nhiên ngồi lâu khó chịu quá.
“ Xong rồi “ - Thùy Vân la lớn.
Lý Cảnh cố gắng cử động cơ thể mỏi nhừ do giữ nguyên tư thế cho Thùy Vân
cô vẽ rồi tiến đến xem bức vẽ của cô. Anh nhìn chằm chằm bức tranh xem
bản thân oai phong thế nào rồi quay qua nhìn cô.
“ Cuối cùng anh ở đâu trong đây ? “
Cô mỉm cười chọc anh – “ À, em vẽ con ngựa cùng ngọn núi. “
“ Em quá cả gan mà… “ - Lý cảnh đẩy cô xuống bãi cỏ cúi mặt xuống sát mặt cô nở nụ cười gian manh – “ … bây giờ mà đày anh thì không biết lúc nào đó anh đày ải không tha cho em đâu “. Sau đó anh cúi xuống đưa môi sát
môi Thùy Vân.
Cô nhìn thẳng mặt anh rồi mỉm cười nói – “ Thật sao ? “. Sau đó giơ mạnh chân lên đá lên thân dưới của anh.
Lý Cảnh sững người nhìn Thùy Vân, cô nhanh chóng đẩy anh ra rồi ngồi chồm
hổm nhìn anh mỉm cười mỉa mai nói – “ Muốn chơi em thì Lý Cảnh anh chưa
có cửa đâu, anh là dân M còn em là S, muốn đổi ngược vị thế thì anh tu
10 năm nữa đi. Thật tình, mới ngọt ngào một chút mà làm tới rồi “. Sau
đó cô để mặt anh nằm bất động vì cơn đâu rồi lấy giấy ra sketch tư thế
đau đớn của anh và cười lớn.
Chết tiệt, ngay không khí lãng mạn
như thế mà cô nàng còn không tha cho anh nữa. Thật không hiểu nổi sao cứ nhè chỗ này mà ra tay chứ ?