Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 70: Chương 70: chương 57




“Vậy là cậu muốn ở lại đây lâu hơn…” – ông Bàng ngồi săm soi từng món đồ mà mình và Thùy Vân tỉ mẩn chọn 2 tháng nay nói.

“Đúng thế!” – Lý Cảnh trả lời – “Giờ chưa phải lúc để chúng tôi về.”

“Vậy là ông già này phải về một mình rồi.”

“Cảm ơn ông, ông Kim!” – Lý Cảnh mỉm cười nói.

Ông Bàng ngẩn mặt lên đưa mắt nhìn anh, ánh mắt hoàn toàn thản nhiên nói – “Chà chà chà… cậu nhiều chuyện thật!”

“Chuyện này chỉ có tôi biết” – anh nhìn ông bình thản nói –“Quả thật là ông không hề nói dối chúng tôi, ông là người buôn đồ cổ thật”. Lý Cảnh chưa bao giờ ngờ thân phận của ông già này lớn như thế, nếu không phải Thùy Vân nói ông là người Hàn Quốc thì anh cũng không nghi ngờ mà chuyển hướng điều tra.

Ông Bàng mỉm cười rồi cúi xuống nhìn cái ống sáo mới mua săm soi tiếp – “Cậu có nói cũng chả sao, chỉ là tôi già rồi. Muốn an hưởng bình an cùng xấp nhỏ, nếu không họ cũng chả giúp tôi khóa hồ sơ lại.”

“Tôi hiểu” – Lý Cảnh đứng lên nói – “Tôi đi trước đây. Ông cứ nghỉ ngơi”

“Ừ…” – ông đáp – “… mà coi bộ cậu nắm được con bé đó rồi nhỉ?”

Anh mỉm cười nói – “Không, do cô ấy tự buộc mình vào tôi. Không phải ông nói là có những thứ không nên cứ nắm giữ quá chặt mà nên buông tay sao?”

“Ha ha ha… giờ tôi thấy cậu cũng có chút bản lĩnh để theo đuổi con bé đó đó.”

“Quá khen.”



Thời gian gần đây, Lý Thanh cùng đàn em của mình bắt đầu liên kết một số phần tử trong Lai Hoa bang cùng người ở Thiên Lai ra mặt chống đối người của Trần Hùng như kế hoạch của con yêu nữ và Lý Cảnh. Hai đứa này thực sự quá quái gở, miệng nói hợp tác mà chả đứa nào tin đứa nào cả, khi bàn kế hoạch thì cả hai đứa đều nói anh giữ bí mật với đối phương trong khi kế hoạch của cả hai giống hệt nhau. Mà kế hoạch này có 1 thứ anh thực không muốn làm…

“Cha nghe nói con đang theo đuổi 1 con bé đúng không?”

“Ừ, không có gì đâu.” – Lý Thanh quay lại nhìn cha anh, ông già đi nhiều rồi.

Lý Nam Thành nói – “Nếu con yêu người ta thực lòng thì phải trân trọng. Đừng như ta ngày xưa…”. Nếu ngày xưa ông không do dự giữa sự nghiệp và gia đình thì đã không làm Thương Lan mẹ của Lý Thanh bỏ đi để bà ấy phải cực khổ nuôi con một mình, càng không làm mọi thứ ra cơ sự như ngày hôm nay… Bà ấy là thứ mà ông nuối tiếc nhất…

“Con biết.” – anh đáp. Người mà không được trân trọng không phải là Thùy Hân mà là anh. Chả biết cô ta làm cái quái gì mà gần đây thậm chí giao con cho anh luôn cứ đi suốt không nói thứ gì, giờ anh đang có cảm tưởng mình là người giữ trẻ.

“Thôi được rồi, cha không làm phiền con” – Lý Nam Thành nói rồi lặng lẽ quay người đi. Thực sự mọi người gọi ông là 1 kẻ uy phong, là người từng lãnh đạo 1 tổ chức tội phạm lớn nhưng có ai biết ông là 1 người cha thất bại… Ông chưa bao giờ nói được nhiều hơn 5 câu cùng 2 thằng con trai của mình… Một đứa thì luôn làm ông dấy lên mặc cảm tội lỗi, còn đứa còn lại thì lại làm ông cảm thấy e dè.

Nhìn thấy bóng lưng cô độc của cha mình, Lý Thanh ngập ngừng.

“Cha, con có chuyện muốn nói…”

Xin lỗi Lý Cảnh…

Sau khi nghe hết toàn bộ kế hoạch của Lý Cảnh, Lý Nam Thành không khỏi kinh ngạc. Thằng nhóc này quả là quá đáng sợ và tuyệt tình mà. Ngay cả cha mình mà nó cũng dám ra tay nhưng thứ mà ông kinh ngạc nhất là nó dám bỏ tất cả vì một người con gái sao? Ông chưa bao giờ nghĩ thằng con mình là 1 người như thế này…

“Có thật là nó định làm thế?” – ông hỏi.

Lý Thanh gật đầu.

“Con tin Lý Cảnh?”

Lý Thanh đáp không do dự – “ Con tin tưởng em trai mình.”

Lý Nam Thành lắc đầu cười. Đây không phải là câu trả lời thích đáng nhất hay sao ? Không cần quá nhiều lý do để giúp 1 kẻ từng giết mình. Chỉ cần tin tưởng là đủ…

“ Thôi được, chuyện này ta biết sắp xếp. “

“ Ừ. “

“ Mà… “ - ông ngập ngừng – “ Tại sao năm đó khi ta đón con về, con không hề oán trách ta nửa lời ? “. Đây là một trong những thứ khiến ông cảm thấy mặc cảm cùng đứa con này nhất, nếu khi ấy nó chửi ông hại chết mẹ nó hay bỏ hai mẹ con nó thì có lẽ ông không bao giờ khó xử như hôm nay.

Lý Thanh bật cười – “ Từ nhỏ con đã muốn có cha, con luôn tự hỏi tại sao người khác có cha mà mình mình lại không. Nếu đột nhiên cha xuất hiện thì con còn đòi hỏi gì hơn ? Bên cạnh đó còn có thêm 1 người em trai. Thật sự con không phải người có suy nghĩ quá phức tạp như mấy cái đứa trong phim đâu mà hận thù tào lao. “

“ Đúng là con người nên đơn thuần thì nhẹ đầu nhỉ ? “ Lý Nam Thành đáp. Lòng ông nhớ về người con út của mình.



“ Cậu không sao chứ ? “ - Ken nhìn Thùy Hân lo lắng hỏi. Mấy ngày hôm nay cô cứ cùng anh đi xem mấy địa điểm mở tiệm cafe không hề nghỉ mà chưa tìm được điểm ưng ý. Anh nói cô cứ chọn một nơi nào đó ở mặt tiền ngay khu trung tâm mà cô nhất quyết không chịu, nói là không thể phí tiền không tính toán như thế và phân tích 1 đống số liệu.

Thùy Hân mỉm cười đáp – “ Không sao, gãy gót thôi “. Giờ Thanh Phương là đối tác của cô nên cô phải làm ăn cẩn thận hơn, không tùy tiện làm anh ta mất tiền được mà người này đúng là 1 đối tác có trách nhiệm mà, khi nào xem địa điểm hay có chuyện gì mà cô báo thì anh có mặt ngay. Người làm ở showbiz chuyên nghiệp có khác.

Ken nhìn Thùy Hân vất vả như thế thật đau lòng nhưng không thể cứ nói “ Em cứ làm đi. Mọi thứ để anh lo “. Cua gái như thế lộ liễu quá có khi làm cô sợ không cho anh hợp tác làm ăn luôn.

“ Cậu ngồi đợi tôi ở đây 1 chút. “ - anh nói.

“ Ừ “ - cô đáp.

Ken đi ngay đến 1 shop giày dép gần đây chọn cho Thùy Hân 1 đôi dép bệt, cô gái này luôn kiểu cách như xưa. Cứ gặp người ngoài là phải tươm tất, thời trang mà làm khổ mình mà anh có khác gì đâu, cứ gặp cô là phải chuẩn bị từ A đến Z tạo ấn tượng tốt.

“ Bíp… Bíp… Bíp… “

Ken nhìn điện thoại thấy số người quản lý thì tắt nguồn không do dự. Ông già này luôn lải nhải phiền toái nói anh phải coi trọng hình tượng, giao tiếp cẩn thận… nhưng ông ta có biết Thùy Hân này mười năm trước vì mặc cảm nhút nhát mà anh từ bỏ, hôm nay nhất định không thể phạm sai lầm cũ.

Thùy Hân thấy Thanh Phương galant như thế, chạy đi mua 1 đôi dép bệt cho mình để đi đứng tiện hơn thì chợt nhớ đến Lý Thanh. Hai người đúng là một trời một vực… Mà chả biết bé Hiên bị cô bỏ bê mấy tuần nay có giận mẹ nó không ? Vì tương lai của hai mẹ con đành phải gửi nó cho Lý Thanh cùng đàn em của hắn thêm một hai tuần nữa, hy vọng đám người đó không dạy bậy dạy bạ cho con cô.



Lý Cảnh liếc nhìn Thùy Vân đang dựa đầu vào vai anh ngủ ngon lành thì mỉm cười. Anh nhớ lúc đầu mới gặp, ép buộc đủ kiểu cô cũng nhất quyết không chợp mắt vì sợ anh làm bậy thế mà bây giờ cứ an tâm gặp anh là ngủ, có khi ngủ còn nhiều hơn bình thường nữa.

Giờ không còn ông Bàng, không ở nhà Tok Chang, hai người có thể có không gian riêng tư cho nhau, anh đã cố gắng kiềm chế hết mức bản thân. Thùy Vân là 1 cô gái thận trọng không như mấy cô gái khác nên anh không được quá hấp tấp.

“ Sau này sau khi chúng ta lấy nhau nhất định anh sẽ chăm lo cho em, cho con chúng ta… Nhất định anh sẽ trở thành 1 người chồng tốt, một người cha tốt “ - Lý Cảnh dịu dàng nói, đưa mắt nhìn ra cửa sổ xe lửa.

Bất giác anh nhớ đến cha mình, ông ta dù chưa bao giờ đối xử tệ bạc với anh nhưng tình cảm cha con anh chưa bao giờ nhận thấy. Từ nhỏ, ông đã xa cách anh, chưa một lần chủ động tới thăm anh mà phải có người ép buộc hay có thứ gì thúc đẩy mới làm. Khi anh cố gắng hết sức để được ông thừa nhận cũng không được khen lấy một lời mà thái độ luôn có chút lạnh lùng. Nhớ lại khi Lý Thanh mới được đón về, anh thấy thái độ quan tâm của ông cùng người con kia thì không khỏi ganh tỵ, không ngừng bắt nạt hắn mà có lần còn nhốt hắn vào nhà kho bỏ đói mấy ngày trời những tưởng khi ông phát hiện thì sẽ la mắng, trách phạt nhưng không, ông chỉ im lặng rồi tránh né anh nhiều hơn. Muốn bị la mắng đúng là quá khó mà.

Ngay cả khi anh bày mưu hại Lý Thanh cho người xử trí hắn thì người cha này cũng lặng lẽ cho người cứu hắn và chẳng nói gì cùng anh. Đến khi hắn mở miệng nhờ ông ta cứu thì ông mới chủ động liên lạc cùng đứa con chính thức này… Nếu ông ta không yêu mẹ anh thì đâu cần lấy bà ta để rồi lạnh lùng như thế chứ ? Chính vì thế, trước nay dù phong lưu đến đâu anh cũng tuyệt đối không bao giờ bắt cá hai tay, thà lạnh lùng phủi bỏ ngay từ đầu chứ không day dưa thiếu dứt khoát.

Mọi thứ chỉ thay đổi khi anh gặp Thùy Vân… Không cần biết tương lai như thế nào nhưng chỉ cần có cô bên cạnh thì nhất định mọi thứ sẽ ổn thôi.

“ Ư… “ - Thùy Vân mở mắt nói – “ Chúng ta tới chưa ? “

“ Chưa, em ngủ tiếp đi. “

“ Thôi, anh cho em mượn vai rồi, giờ em cho anh mượn lại. Anh ngủ chút đi. “

Lý Cảnh mỉm cười dịu dàng nói – “ Không cần đâu, anh còn đang suy nghĩ chút chuyện. “

“ Chuyện Việt Nam cứ để đám ở đó lo, anh lo nhiều quá ích gì chứ ? Giờ chúng ta thành quần chúng rồi. “

“ Không, anh đang nghĩ mai mốt nhất định sẽ la mắng con chúng ta thật nhiều.”

Thùy Vân đang ngáy ngủ nghe câu này tỉnh luôn, cô mở mắt nhìn chằm chằm Lý Cảnh. Tên này đúng là có máu điên mà. Nói chuyện quá quái đản.

Tìm kiếm với từ khoá: 4 thành viên đã gởi lời cảm ơn Lửng Con về bài viết trên: Catherine13, Thành Kỳ Ý, pink291999, rinnina Cần đóng góp Ảnh Chụp Sách để TYPE + Tuyển TYPE-ER. 07.03.2016, 16:38 Lửng Con Lớp phó văn thể mỹ Ngày tham gia: 21.01.2016, 16:01

Bài viết: 193

Được thanks: 596 lần

Điểm: 7.53

Re: [Hiện đại] Khi đại ca giang hồ là dân thích bị ngược - Lửng Con - Điểm: 10 Chap 57.2

Ông Phạm nghe tình hình Trần Hùng báo cáo mọi chuyện thì không nén được nụ cười hài lòng. Lý Cảnh đúng là không uổng công ông đào tạo từ nhỏ mà, kế hoạch làm tương lai rất hoàn hảo mà làm việc lại thận trọng sạch sẽ, không để lại nhiều dấu vết. Nếu nó chịu an phận nghe lời ông ngoại này thì tương lai của nó vô cùng sáng sủa, có khi còn hơn cha nó Lý Nam Thành.

Dù ông có chút tiếc nuối việc Lý Cảnh chọn một cô gái gia thế tầm thường, con người lại không có gì nổi bật như Thùy Vân kia nhưng nếu cô gái kia có khả năng giữ chân nó thì không đến nỗi tệ. Làm chuyện lớn phải bỏ đi mấy thứ tiểu tiết.

“Lý Nam Thành chắc chắn không để yên cho ngươi đuổi Lý Thanh…” – ông nói – “… có gì cho người để ý người của hắn.”

“Tôi hiểu.” – Trần Hùng đáp.



Lý Thanh sau khi đóng hoàn vai diễn của mình, gây loạn ở công ty và bị các cổ đông cùng Trần Hùng gây áp lực đuổi việc thì bí mật liên hệ mấy chú bác ở tổ chức khi xưa để xây dựng lại lực lượng. Mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi đúng như anh mong muốn trừ một người cực quan trọng mà gần đây anh bỏ bê – Thùy Hân. Anh nghe cô nói là bản thân muốn tự làm chủ nên định làm ăn riêng mở một tiệm café, Lý Thanh ban đầu nói sẽ góp vốn giúp mà cô từ chối nói không muốn dựa vào đàn ông thế mà giờ đây đối tác của cô ta là một thằng đàn ông. Khốn nạn thật.

Anh mới nhìn cách tên Thanh Phương này nhìn Thùy Hân là biết ngay có vấn đề, làm gì có chuyện mới gặp mặt lại mà góp vốn đầu tư cho cô ta ngay chứ. Nghe là biết có âm mưu rồi thế mà nói cô nhất quyết không tin. Điều tức nhất là anh cùng đàn em tự dưng thành người giữ trẻ tạo cơ hội cho hai người này.



Mấy tuần này, Lý Cảnh đưa Thùy Vân đi khắp các thắng cảnh ở Tây Tạng, hết Bowo, Zayu thì đến Nyingchi. Anh chủ yếu chọn địa điểm nổi tiếng và lãng mạn, không có thâm sơn cùng cốc như khi đi cùng ông Bàng để còn có ngôn ngữ mà giao tiếp cùng người ở đây. Tuy nhiên dù có lãng mạn tới đâu thì Thùy Vân này cũng chả quan tâm mà tối ngày cứ lấy điện thoại chụp rồi lấy cuốn sketchbook vẽ liên tục. Cô ở đâu không có cảm hứng sáng tác chứ cứ đi mấy chỗ này chả hiểu sao cảm hứng dạt dào như thế. Một chút không khí lãng mạn cũng không có, nhiều khi anh có cảm tưởng mình đi theo để làm cha mẹ kiêm trợ lý của cô chứ không phải người yêu.

“Này, Lý Cảnh. Sắp tới mình đi đâu tiếp?” – Thùy Vân hào hứng hỏi – “Em hoàn thành chương 3 luôn rồi nè. Giờ đổi địa điểm đi.”

“Truyện em có bao nhiêu chương?” – anh hỏi.

“Ở đây công nhận tư liệu nhiều kinh dị luôn, em gom được một đống truyền thuyết cổ nên chắc còn dài à… Giờ em có name trong đầu gần 30 chương rồi, từ từ mần tiếp. Lần này em tự tin lắm à nha, nộp là phải trúng.”

“Cái gì? Còn 27 chương?” – Lý Cảnh gắt lên – “Mà em đi du lịch với anh cái quái gì mà anh thấy em cắm đầu vẽ không vậy? Ở nhà tự kỷ chưa đủ sao?”

Thùy Vân thấy thái độ trẻ con này của anh thì bật cười - “Đừng nói anh ghen à nha…Anh khỏi ghen chi cho mệt vì anh không bao giờ bằng hàng 2D đâu. Thôi thì an phận với vị trí của mình đi ha…”. Nói xong cô đưa môi lên má Lý Cảnh rồi đứng lên lấy tay xoa đầu anh mỉm cười nói – “Coi như đây là quà dỗ anh đó.”

Lý Cảnh không nói không rằng lấy tay kéo Thùy Vân ngã xuống rồi chồm người lên người cô. Lần này anh có kinh nghiệm nên giữ tư thế kiềm chặt chân cô gái này không cho đá lung tung nữa.

“Anh không phải con nít mà nhiêu đó là đủ” – Lý Cảnh đưa mắt gian ma nhìn cô sau đó cúi xuống đưa môi hôn cô cuồng nhiệt. Từ sau khi hai người thật sự quen nhau thì đây là nụ hôn đầu tiên của hai người. Đúng là cảm giác khác hẳn ngày xưa mà.

Thùy Vân chết trân nhìn người đàn ông đang cưỡng hôn mình. Chết tiệt thật, anh ta có kinh nghiệm nên kiềm chặt cả 2 chân nên cô không làm gì được. Thôi kệ, coi như đây là tình phí vậy mà người này đúng là có kinh nghiệm hơn chục con bạn gái mà. Đúng là rất có nghề. Cô nhắm mắt lại thưởng thức hết nụ hôn này.

“Thùy Vân…” – Lý Cảnh đưa môi khỏi môi cô nói – “Phải nói là em hôn quá tệ…” – sau đó anh mỉm cười nói – “Chắc chúng ta phải luyện tập cùng nhau nhiều hơn”. Nói xong anh đưa môi lên môi cô tấn công tiếp. Với một thằng đàn ông như anh thì cái này là quá lành mạnh, trong sáng rồi. Thùy Vân mấy thứ này quá tồi mà, chắc chắn anh phải đào tạo hết lại từ đầu mới được.

“Chết tiệt, sao tên này nói mấy thứ này mặt mày tỉnh tơ thế này” – cô nghĩ thầm. Thùy Vân cố đẩy Lý Cảnh ra nhưng vô phương, cô mới học lớp căn bản aikido, anh ta là đai đen karate. Nhu đúng là chế cương nhưng level xa nhau quá đành bó tay. Mà tên này nói luyện tập cái éo gì toàn là tấn công không…

Lý Cảnh thấy cô không chống đối nữa thì cười thầm, đưa lữơi đưa đẩy dịu dàng hơn rồi nhẹ nhàng buông cô ra, mỉm cười nói – “Coi như em hoàn thành được nửa bài 1 rồi!”

“Chết tiệt” – Thùy Vân đẩy mạnh anh ra lên tiếng – “Nửa bài 1 cái éo gì chứ?”. Ở bên tên này đúng là quá nguy hiểm mà. Cô vội cầm lấy cuốn sketchbook đứng lên đi ngay.

Anh bật cười rồi đứng lên ôm chặt lấy cô, ôn nhu nói – “Đằng nào chúng ta chả làm mấy thứ này…Giờ là thực hành trước thôi mà. Anh còn phải đào tạo em nhiều lắm…”

“Hả?”

“Anh sẽ cố gắng đào tạo em từ A đến Z các bước. Mấy khoản này em hơi chậm tiêu quá!”

Thùy Vân ngẩn lên mở to mắt nhìn Lý Cảnh, tên này hình như là tự nhiên quá đà thì phải. Cô cố đẩy anh ra nhưng không được đành phải để yên.

“Anh không muốn là Thành Đạt thứ hai của em đâu. Cái gì cần thì phải làm, không chiều em được… Yêu cầu anh thấp lắm, không cần làm tri kỷ mà làm đàn ông của em là được rồi.”

“Chết tiệt, sao anh nói ba cái này không ngượng hả anh hai?” – cô gắt lên. Dạo này Lý Cảnh không làm gì cô nên cô quên hắn cũng là đàn ông mà đàn ông có đầy kinh nghiệm tình trường như hắn thì càng nguy hiểm hơn. Cực kỳ dư sinh lý nên phải cẩn thận mới được. Hôm nay là hôn không biết ngày mai là cái quái gì.

Lý Cảnh buông Thùy Vân ra rồi nhẹ nhàng quấn lại cái khăn choàng trên cổ cô mỉm cười nói “Thôi sắp tối rồi. Chúng ta về thôi!”. Hôm nay coi như anh trả được thù lần trước rồi.



Lý Nam Thành ngồi trong phòng nhớ lại lời Lý Thanh nói thì bật cười. Là người trong gia đình tại sao không tin nhau chứ. Nếu Lý Thanh tin em trai nó thì không lý nào ông là cha mà không tin tưởng con mình. Đôi khi làm người muốn có quả thì phải chủ động trồng cây…

Ông cầm điện thoại lên gọi điện cho người con út của mình. Ông không muốn cứ đứng yên như thế này nữa nên sẽ là người chủ động bước lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.