Lý Cảnh ôm lấy Thùy
Vân trong tay, chưa bao giờ anh thấy nhiều máu như thế còn cô gái này
tại sao lại cứ im lặng không nói gì cả…Hơi thở cô bắt đầu yếu dần rồi.
“Anh lái xe nhanh lên giùm tôi…” – anh hét lên ra lệnh cho tên đàn em của Lý Thanh. Thật sự Thùy Vân không thể chờ kịp xe cấp cứu được.
“Em làm ơn nói gì với anh đi Thùy Vân…”
“Bình thường không phải em hay chửi anh lắm sao?”
“Thùy Vân, bằng mọi cách em đừng ngủ, thức nói chuyện cùng anh đi …”
Lý Cảnh cố gọi tên cô thật nhiều lần, không thể để cô gái này ngủ được.
Nếu không phải vì tình yêu mù quáng của anh thì Thùy Vân đã không phải
cuốn vào hết rắc rối này đến rắc rối khác rồi… Nếu cô có mệnh hệ gì anh
sẽ ân hận cả đời…
“Anh thành thực xin lỗi em, Thùy Vân”
“Anh xin lỗi…”
Thùy Vân cố mở mắt nhìn gương mặt người đàn ông đang ôm chặt mình, đôi mắt
anh ta chực muốn khóc tự dưng làm cô có chút buồn cười. Cô không phải
dạng con gái mong manh yếu đuối như anh ta nghĩ, cô không muốn dùng chút sức lực cuối của mình chỉ để tâm sự nhăng nhít như ba cái phim truyền
hình hay tiểu thuyết mà định dưỡng sức tới bệnh viện mà anh ta cứ ồn ào
như thế thật quá khó mà… Công nhận bị bắn đau thật…
“Đừng ồn… “ – cô thều thào nói – “… cho em… nghỉ chút đi…”
“Em không sao chứ?” – Lý Cảnh cố gắng gượng cười hỏi nhưng không hiểu sao nước mắt lại không ngừng rơi thế này.
Thùy Vân mỉm cười lại – “Anh… làm ơn hỏi… câu nào thực tế… hơn được không?”. Làm gì có ai mà bị bắn lại không sao cơ chứ? Cô bị bắn tại sao lại phải trấn an một kẻ khỏe mạnh như anh ta chứ?
Đoạn cô lấy tay lau mặt Lý Cảnh nhẹ nhàng nói – “Em ghét người… ủy mị lắm…”
Anh mỉm cười lấy ngay tay quệt mặt như một đứa trẻ làm vết máu ở dính lên
mặt rồi gật đầu liên tục – “Anh hiểu…”. Tại sao khi đứng trước cô gái
này anh luôn quá mềm yếu như thế chứ? Thùy Vân không phải một cô gái
mong manh, yếu đuối như người khác… Nhất định cô sẽ không sao.
“Nhưng em nhớ đừng ngủ được không?” – Lý Cảnh nói tiếp.
Cô nhìn anh khẽ gật đầu.
Lý Cảnh đưa môi lên hôn lên trán cô rồi dịu dàng nói – “Ngoan lắm.”
Nhìn thấy biểu tình người đàn ông này như thế không hiểu sao cô lại thấy có chút ấm áp trong lòng, Thùy Vân nhắm mắt lại…
Lý Cảnh thấy cô gái đang nằm trong tay mình nhắm mắt lại, nhịp thở ngày
càng yếu đi thì càng cảm thấy kích động hơn. Chết tiệt, mọi thứ đang dần tệ hơn rồi, không phải đây là thứ mọi người gọi là hào quang phản chiếu sao?
“Em đừng có đùa anh chứ, Thùy Vân. Chúng ta đang nói chuyện mà…” – anh gào lên – “Tại sao lúc nào em cũng ngủ thế hả?”. Sau đó anh
quay lên hỏi tên đàn em của Lý Thanh – “Sắp tới chưa?”
“ Anh làm
ơn bình tĩnh đi “ - người đàn em lên tiếng, anh chưa bao giờ thấy người
này lại kích động, mất bình tĩnh như thế, không phải tên này lúc nào
cũng lạnh lùng và kiêu ngạo hay sao. Anh nói tiếp – “Chúng ta sắp tới
rồi, đại tỷ nhất định không sao đâu…”
…
Thùy Hân ngồi đợi ở trước phòng phẫu thuật, thỉnh thoảng lại quay qua nhìn Lý Cảnh thấy
người này cứ thất thần như thế. Ngay cả đôi tay dính máu cũng không đi
rửa chỉ biết ngồi im lặng từ khi cô đến tới giờ. Ban đầu cô định lên
tiếng chửi hắn tại sao cứ liên lụy em gái mình nhưng thấy biểu tình này
của người này cô biết có nói gì hắn cũng không biết… Tại sao Thùy Vân
không phải luôn chủ trương sống bình thường cuối cùng lại dính đến kẻ
mang lại bao phiền phức thế này chứ?
“Em gái tôi nhất định không sao đâu. Cậu đừng lo.” – cô cố trấn an người đàn ông ngồi bên cạnh.
Lý Cảnh chỉ ngồi im lặng không nói gì, ánh mắt anh không chút sinh khí.
Thùy Hân thở dài ngán ngẫm.
“Tiinggg…”
Tiếng phòng phẫu thuật reng lên, Thùy Hân vội chạy ngay đến trước cửa chờ bác sĩ bước ra hỏi ngay kết quả. Người bác sĩ mỉm cười với cô gật đầu –
“Bệnh nhân đã qua thời kỳ nguy hiểm.”
Cô nghe xong không giấu được tiếng thở phào nhẹ nhõm vội quay qua nói với Lý Cảnh ngay – “Cậu thấy không, em tôi không sao cả.”
Đáp lại cô vẫn là sự im lặng, người này cứ ngồi yên bất động như thế.
Một lúc sau Thùy Vân được đưa ra, nhìn thấy gương mặt xanh xao của con bé
có một chút hồng hào Thùy Hân cảm thấy yên tâm phần nào, cô liếc qua
thấy Lý Cảnh đứng cạnh mình bao giờ nhìn gương mặt em gái cô nở nụ cười
dịu dàng nói – “Em không sao thật rồi…”
Sau đó anh lặng lẽ bỏ đi không nói gì cả.
…
Nhìn dòng máu trên tay bị nước rửa trôi, Lý Cảnh bật cười.
Ngay khi ngồi chờ ở trước phòng phẫu thuật, anh đã cố liên kết mọi chuyện và nhận thấy được kẻ đứng sau mọi chuyện. Thế Hòa là một thằng điên, anh
không trách nhưng kẻ dám lợi dụng hắn để giết anh thật không thể tha thứ được… Một người có đủ quyền lực để cho hắn vượt ngục và không để lực
lượng cảnh sát bắt được hắn ngay từ đầu chỉ có một người.
Ông ta dám làm Thùy Vân ra nông nổi này, ông già đó thật không biết đang đụng vào ai đâu…
…
Lê Năm vừa bước vào nhà đã thấy Lý Cảnh ngồi chờ mình ở phòng khách. Ngay
khi Thế Hòa bị bắt ông đã chuẩn bị tinh thần đối mặt kẻ này, hắn là
người thông minh chắc chắn đoán được mọi chuyện là do ông. Chỉ trách ông không chọn đúng người hành động, cứ nghĩ Thế Hòa kia là một kẻ đã mất
tất cả bị dồn đến đường cùng chắc chắn không buông tha cho kẻ này thế mà lại quên đi tâm lý con người không bao giờ đoán được… Hắn không giết đi Lý Cảnh mà chọn một đối tượng khác…
Thật không ngờ kế hoạch hoàn hảo của ông bị phá hủy bởi một đứa con gái. Đúng là mỉa mai thật…
“Đột nhập tư gia bất hợp pháp là tội nặng lắm… Nhất là nhà người làm cảnh sát như tôi” – ông mỉm cười nói.
“Ông đừng có giỡn với tôi.” – Lý Cảnh gằn giọng nói.
“Tôi không phải là người có khiếu hài hước” – ông bình thản đáp lại.
“Tôi nói là tôi không giành bất kỳ điều gì rồi mà, tôi an phận rút lui”
“Tâm lý con người là một thứ rất khó kiểm soát. Hôm nay là một Thế Hòa điên, hắn không giết kẻ đã hại anh em mình chết mà chọn một cô gái vô tội,
người mà cậu yêu. Có gì dám chắc ngày mai cậu không đổi ý?”
“Ông biết cô ấy vô tội?” – anh lạnh lùng hỏi.
“Chuyện này là do tôi đáng trách “ - ông mỉm cười nói – “ …không tính đến người dân vô tội…”
Lý Cảnh đáp lại – “Một tên Thế Hòa điên ông còn không kiểm soát được thì
ông không biết khi tôi điên lên sẽ như thế nào đâu. Nếu hôm nay cô ấy
chết, ông đừng nghĩ có thể sống yên ổn đến giờ này.”
“Cậu đừng lo, từ ngày làm cảnh sát thì tôi sẵn sàng chết bất kỳ lúc nào” – Lê Năm thản nhiên nói.
Anh gằn giọng nói – “Không phải là cái mạng ông mà là tất cả mọi thứ ở đây, thứ mà ông đang bảo vệ. Tôi có thể làm cho mọi thứ đến thế cục ngày hôm nay ông không nghĩ tôi có thể thay đổi hoàn toàn sao?”
“Nếu thế thì tôi phải tự tay giết cậu.” – Lê Năm cầm cây súng lên mỉm cười nói.
Lý Cảnh tiến đến gần ông cười nhạt – “Chỉ cần tôi chết thì toàn bộ bản
danh sách sẽ bị tung lên báo chí ngay sáng ngày mai. Ông nghĩ cuối cùng
cái xã hội này sẽ như thế nào? Chỉ hai từ “hỗn loạn”. Tôi chưa bao giờ
làm việc mà thiếu cân nhắc cả.”
Ánh mắt Lê Năm dao động.
“Tôi không quan tâm cái xã hội hay trật tự mà ông nói. Thứ duy nhất tôi muốn chỉ là cuộc sống bình yên cùng cô gái mình yêu thôi… Nếu ông còn dám
phá chúng tôi thì không biết lúc đó tôi có thể kiểm soát máu điên của
mình được không” – anh lướt qua Lê Năm thì thầm vào tai ông ta – “Ông
đừng có giỡn với tôi, tôi cũng không phải là người biết đùa đâu.”
Lý Cảnh lạnh lùng bước đi bất chấp ánh nhìn và khẩu súng của người đàn ông sau lưng. Nếu không phải vì hứa với Thùy Vân là không bao giờ làm
chuyện phạm pháp, không dính đến rắc rối và sẽ làm một người chồng bình
thường bên cô thì anh đã giết ông già này rồi.
“Chuyện anh hứa với em nhất định làm được.”
…
Thùy Vân mở mắt ra thì thấy Lý Cảnh đang ngồi bên cạnh mình.
“Em tỉnh rồi sao?” – anh dịu dàng hỏi.
Cô gật đầu.
“Tạm thời em cử động chưa được, cứ nghỉ ngơi đi.”
Cô bình thản hỏi – “Em bất tỉnh bao lâu rồi?”
“Năm ngày.” – anh đáp.
“Lúc em bất tỉnh, anh biết em nhớ gì không?” – cô dịu dàng nói.
Lý Cảnh lắc đầu.
“Deadline, em phải nộp trước 2 tháng cho bên Kodansha…”
Anh bật cười, đúng là Thùy Vân mà.
“Khi nào em có thể cử động bình thường?” – cô hỏi.
“Chắc khoảng 1,5 tháng.”
“Anh có thể lấy điện thoại em gọi cho sư phụ không? Nói anh ấy tìm ngay cho
em một trợ lý, bản name chap 5 em đã hoàn thành sơ bộ, chỉ còn đi nét và background.”
Lý Cảnh mỉm cười ôn nhu nói – “Ừ, để anh lo.”
“À, sao hôm nay anh nói ít thế hả?”
“Anh muốn nghe em nói nhiều hơn thôi.”
“Mà này, lúc em bị bắn anh làm gì như thằng điên thế hả?” – Thùy Vân hỏi –
“… làm gì mà khi ấy nói nhiều quá, cứ bắt em phải trả lời… Thật sự mà
nói thì em không muốn chết vì cứ lải nhải tâm sự tào lao mà chừa hơi để
đến bệnh viện đó chứ. Em cứ lắc đầu và gật đầu mà anh chả hiểu gì cả, cứ làm nghiêm trọng hóa sự việc.”
Lý Cảnh mỉm cười nói – “Anh xin lỗi.”
“Có bao nhiêu kẻ thù của anh vượt ngục thế hả? Cuộc đời em sao loạn đủ loại thể loại phim thế này chứ?”
“Mọi chuyện kết thúc rồi.”
“Hết bị người thân anh bắt cóc giờ tới kẻ thù. Giang hồ các người không có
khái niệm tìm đúng người mà xử lý sao? Cứ như Nga, Mỹ tối ngày nhè cổ
Ukraine, Syria ra dằn mặt nhau. Nước nhỏ đúng là số nhọ mà…”
Lý Cảnh bật cười, đúng là chỉ Thùy Vân này mới có khả năng lấy tình hình chính trị thế giới hợp nhất hóa chuyện này.
“Em đừng lo, không còn ai làm hại chúng ta được nữa đâu…” – anh dịu dàng hôn lên trán cô – “… mọi chuyện anh xử lý hết rồi.”
“Em ngủ tiếp nha.” – Thùy Vân nói.
“Ừ, ngủ đi.”