Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 82: Chương 82: chương 65




“Đơn từ chức này là…” – Lê Năm nhìn lá thư từ chức trên bàn của Hoàng Trí nhìn anh ngạc nhiên hỏi.

“Tôi từ chức” – anh thản nhiên đáp.

“Tôi không có ý phạt cậu chuyện tung tin ra ngoài là Thế Hòa có súng đâu.” – ông nói tiếp.

“Tôi éo care ông có để ý hay không.”

“Làm ơn đi, cậu là cảnh sát nên thận trọng lời nói. Cậu còn 1 kỳ thi thăng chức sắp tới, đừng có mà cư xử trẻ con như thế.”

Hoàng Trí đáp lại – “Tôi thấy làm ăn bám xã hội nó khỏe hơn, không cần nhức đầu chuyện của mấy người… Làm cảnh sát như ông đau não quá.”

“Cậu nên biết là tôi làm mọi chuyện chưa bao giờ vì lợi ích cá nhân mà vì trật tự xã hội này. Làm người bảo vệ người dân như chúng ta thật sự không hề đơn giản.”

Anh đưa mắt lên nhìn thẳng ông cười nhạt – “Tôi làm cảnh sát vì nó oai và tôi không có bao dung bác ái như ông đâu. Đối với tôi đây cũng chỉ là một cái nghề, làm tốt nhiệm vụ của mình và cuối tháng lãnh lương là xong. À nói mình là cảnh sát hình sự cua gái cũng dễ nhưng giờ tôi không quan tâm nữa.”

Lê Năm bật cười, ông nói tiếp – “Cậu giận tôi làm quá nhiệm vụ của mình và sai nguyên tắc nghề nghiệp sao?”

“Không” – anh bình thản nói – “Tôi không quan tâm ba cái nguyên tắc kia. Tôi không cần biết ông làm ba cái này là vì bảo vệ cái gì nhưng tôi không muốn bản thân có liên hệ cấu kết ông làm hại bạn bè của mình.”

“Cậu là bạn của Lý Cảnh đó?” – ông hỏi. Lê Năm biết người trẻ khi làm việc luôn công tư bất phân, ảnh hưởng tình cảm vào công việc nên từ đầu đã chuẩn bị tư tưởng cho đám hậu bối này trước khi thực hiện nhiệm vụ. Không ngờ thằng nhóc này lại dính đến nó.

“Ông nghĩ sao thế?” - Hoàng Trí nhăn mặt nói – “Thấy mặt thằng đó tôi bực chết mẹ luôn, tại mấy đứa như nó tôi mới F.A đó. Tôi éo phải gay.”

Lê Năm nhíu mày lại, ông nhớ lại cô gái khiến Lý Cảnh si mê đến thế hỏi – “Cậu là bạn của cô gái đó?”

“Có thể coi là thế.”

“ Cô ta cuối cùng là thần thánh phương nào ? “

“ Nó cũng chả tốt đẹp gì hơn ông đâu nhưng con nhỏ đó chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với tôi nên tôi cũng không muốn làm hại một người bạn như nó. Thôi từ biệt, đơn tôi đã nộp coi như xong “ - nói xong Hoàng Trí bỏ đi một nước không thèm quan tâm sếp mình.

“ Tôi cho cậu tạm thời nghỉ phép “ - Lê Năm thản nhiên nói.

Cuối cùng con bé đó là người như thế nào chứ ? Sao lại có thể quan hệ với một kẻ như Lý Cảnh lại làm bạn cùng một thằng cảnh sát như Hoàng Trí này… Quả là không đơn giản. Có lẽ mọi tính toán của ông sai lầm là do đã đánh giá quá thấp một đứa con gái tầm thường như thế…

“ Làm người không nên cố chấp quá… “

Lê Năm quay lại mỉm cười nói – “ Ông Kim đến đây từ khi nào thế ? “

“ Đủ để nghe cuộc đối thoại vừa rồi. Cậu nhóc đó có tương lai ! “ - ông Bàng tán dương.

“ Ông không còn là nhân viên tình báo như xưa, đừng có tự tiện đột nhập nghe lén người khác thế chứ ? “

“ Chà chà chà… thói quen nghề nghiệp… Trong đám hậu bối thì cậu là kẻ cố chấp nhất, đúng là đáng lo mà… “ - ông Bàng mỉm cười nói – “ Làm người quan trọng nhất là 2 chữ “ nắm “ và “ buông “, đừng cứ “ nắm “ mãi thế… “

Lê Năm cười nhạt – “ Người ta nhìn không nghĩ tôi là hậu bối của ông đâu… “

“ Ha ha ha, tôi có thể trẻ như thế này là do 2 chữ đó đó… Không bao giờ làm nặng đầu mình thì đầu óc tự dưng thư thái… “ - ông Bàng cười lớn – “ …tôi đã gần 80 còn sung thế này còn cậu mới 50 mà nhìn cứ như 60 ấy… “

“ Chuyện của tôi, tôi tự biết tính toán… “ - Lê Năm lạnh lùng nói.

“ Cậu có biết ranh giới của sáng và tối thực sự rất gần nhau không ? “

“ … “

“ Già rồi nên đôi lúc tôi nghĩ lại chuyện cũ. Ngày xưa có một số thứ cứ cho là mình đúng, làm vì đại cuộc nhưng hôm nay nghĩ lại thực sự làm vì sự tự mãn bản thân hay đại cuộc thật ? Mà mấy chuyện đúng sai này đúng là khó nói lắm, thật không biết đâu mà lường… “ - ông Bàng thản nhiên nói.

“ Lâu quá chúng tôi chưa nghe ông dạy đời. “ - Lê Năm mỉm cười nói.

“ Cậu nhớ nguyên tắc đầu tiên tôi dạy các cậu không ? Không nên quá tuyệt tình mà luôn luôn chừa đường lui cho đối phương… Không ai biết con chó điên lên nó cắn bậy như thế nào đâu. “

“ Ra là ông tới nói giúp cho thằng nhóc Lý Cảnh đó. “

Ông Bàng mỉm cười nói – “ Không, mục đích của tôi như cậu cảnh sát trẻ kia… Tôi không muốn mất một người bạn. “

“ Cuối cùng cô gái đó là thần thánh phương nào ? “



“ Cậu cứ tự ý tìm đi. Tôi không biết mấy bản thảo đó cô ấy để đâu. “ - Lý Cảnh đưa Thành Đạt vào phòng Thùy Vân nói. Chết tiệt, tại sao trợ lý của cô lại là thằng nhóc này.

“ Ừ “

Thành Đạt tự nhiên mở tủ làm việc của cô tìm kiếm mấy bản name dang dở, bất chợt anh dừng lại ở một bản nháp dang dở không phải là của “ Tiệm đồ cổ “… Anh ngồi xuống đọc bản nháp đó rồi quay lên nhìn Lý Cảnh hỏi.

“ Cái này là của cô ấy ? “

“ À… ờ “ - Lý Cảnh đáp – “ Chắc là thế… “

Thành Đạt im lặng.

“ Có chuyện gì sao ? “ - Lý Cảnh hỏi.

“ À không có gì… “ - Thành Đạt lạnh nhạt trả lời.



“ Cậu giúp chị Thư làm xong hết thật rồi hả ? “ - Thùy Vân kinh ngạc nhìn đối thủ của mình. Không phải lúc cô về là còn 52 trang sao ? Chưa hết hai tuần mà 2 người hoàn thành xong cả rồi…

“ À tụi tôi làm 4 ngày là xong hết rồi “ - Thành Đạt đáp. Thật sự deadline hàng tuần 20 trang chất lượng Nhật Bản của Shueisha anh phải làm nó áp lực gấp mấy lần cái này nên chuyện này không khó khăn gì.

“ Cậu phải người không ? Đệch, tôi mất 2 tuần không ngủ mà chỉ làm phụ bả được có 67 trang còn cậu mất có 4 ngày… Khốn nạn thật “

“ Ờ… “

“ Còn chuyện Shueisha ? “ - Thùy Vân hỏi.

“ Tôi đang chỉnh sửa lại… định làm xong cuối tháng gửi lại cho họ “ - Thành Đạt lấy trong balo ra mấy xấp bản thảo đưa cô nói – “ Cậu muốn xem thử không ? Từ chap 1 đến giờ đó. “

“ Cậu đưa đối thủ xem có sao không ? Chúng ta đang làm cho 2 nhà xuất bản đối đầu đó. “

Thành Đạt bật cười – “ Cậu còn nhờ tôi làm trợ lý được mà sao tôi ngại mấy cái này chứ ? Mà tôi là shounen còn cậu là seinen thì đối đầu nhau cái gì. “

Lý Cảnh chỉ im lặng ngồi nhìn bạn gái mình bàn luận cùng đối thủ của mình, thật sự anh cũng không biết nói gì cả vì nghề nghiệp 2 bên khác nhau. Ít nhất giờ thấy gương mặt Thùy Vân hồng hào lại anh cảm thấy yên tâm hơn rồi, mọi chuyện còn lại đành phải đợi cô bình phục lại. Giờ anh không yên tâm để cô ở lại một mình.

“ Này, Lý Cảnh “ - Thùy Vân hỏi – “ Anh có thể sắp xếp cho em về sớm được không ? “

“ Không được. Em còn yếu lắm, phải để bác sĩ ở đây thường xuyên kiểm tra “ - anh nghiêm giọng nói – “ Giờ tạm thời em cứ nghỉ ngơi đi, không được làm quá sức. “

“ Hai bản thảo của tụi em đều cần hoàn thành gấp, không thể chần chờ… “ - Thùy Vân nhẹ giọng nói – “ Em mới được ký hợp đồng, thực sự không thể cứ yên tâm nằm đây được. “

Lý Cảnh ngồi xuống bên giường cô, dịu dàng nói – “ Xin lỗi, chuyện này anh không chiều em được… “. Nếu không phải lần trước anh mềm lòng để cô ở bên cạnh mình thì cô đã không nằm đây nên tuyệt đối anh không thể để sai lầm lặp lại một lần nữa. Sau đó Lý Cảnh quay qua Thành Đạt nói – “ Cậu cũng làm cho bên Nhật mà đúng không ? Chuyện này cậu có thể giúp cô ấy được chứ ? Giờ Thùy Vân tuyệt đối không được làm gì cả. “

“ Được. “ - Thành Đạt đáp, dù gì bản thảo của cô sơ bộ đã xong nét chính còn đi nét và chỉnh sửa background là được.

“ Được rồi, có gì tôi sẽ sắp xếp cho cậu “ - Lý Cảnh lạnh lùng nói, chuyện anh để thằng nhóc này ở đây với cô là quá nhượng bộ rồi. Sau đó anh quay sang Thùy Vân hỏi – “ Em yên tâm chưa ? “

“ Nhưng em không muốn ở đây… đầy mùi thuốc sát trùng… “

“ Nghe lời anh đi, anh đã cố tình chuyển em từ bệnh viện công kia sang hệ thống Manhome, nơi này là đỡ lắm rồi. Nếu họ không cho em xuất viện chắc hẳn là có lý do… “ - anh hôn lên trán cô dịu dàng nói – “ Ngoan đi… Em nên nghỉ ngơi nhiều mới mau bình phục…”

Thùy Vân không nói gì chỉ im lặng bất mãn nằm xuống, nếu không nghe lời người này chắc chắn anh ta cứ lải nhải không tha cho cô.

Thành Đạt nhìn thái độ của Lý Cảnh với Thùy Vân rồi lại thấy thái độ không vui của cô thì bật cười. Không ngờ lại có ngày cô gái này nghe lời một người đàn ông, anh ta đúng là có bản lĩnh không hề nhỏ… Ít nhất anh không cần phải lo lắng cho cô nữa, nếu sau này cô có khóc thì chắc chắn tính cách người này thì anh ta sẽ chạy tới ôm lấy cô an ủi cô ngay chứ không bao giờ chỉ biết im lặng như anh… Đôi khi chính vì quá hiểu nhau mới không bao giờ có thể yêu nhau được. Anh bằng lòng một mối quan hệ không bao giờ bị phá vỡ đó.



“ Này, Thùy Vân… “ - Thành Đạt lên tiếng khi thấy cô cứ chăm chú nhìn bản thảo H.W của mình “ Cậu chỉ định làm “ Tiệm đồ cổ “ ? “

“ Hả ? “ - cô ngẩn lên nhìn anh tỏ ý không hiểu.

Thành Đạt lấy trong túi ra một bản name nháp dang dở, thản nhiên nói –” Thật sự nó rất hay và hợp phong cách của cậu… “

“ À, là cái đó sao ? Tôi nghĩ ra khi phụ chị Thư đó. “

“ Nếu cậu muốn hoàn thành thì chúng ta làm 1 bản nộp cho sư phụ gửi qua Kodansha. Nhất định shounen “ Necromancer “ này sẽ được chọn… “

“ Cậu tự tin thật nhỉ ? “

“ Người chiêu hồn thật sự không có nhiều người khai thác nhưng nó có một nguồn sáng tạo cực kỳ nhiều mà đặc biệt bộ này cậu lại kết hợp chiêu hồn mấy nhà khoa học và sử dụng các lý thuyết của họ để khai triển chiến đấu… Cậu kết hợp đánh nhau thông thường của One Piece với đấu trí của Liar Game rất hay… Không có mấy tác phẩm làm được điều này như Hunter x Hunter đâu. “ - anh phân tích.

“ Cậu đánh giá tôi cao thật… “ - cô mỉm cười nói.

“ Nếu đã đến lúc cậu vượt qua tôi thì chính là khi cậu thực hiện “ Necromancer “ này. “

“ Tôi chưa đủ khả năng thực hiện nó… “

“ Có phải vì người đàn ông đó mà cậu do dự ? “ - Thành Đạt hỏi.

Thùy Vân im lặng, người này luôn quá hiểu cô… Đây là chuyện khiến cô băn khoăn bấy lâu nay, nếu cô chọn theo dự án này cùng “ Tiệm đồ cổ “ chắc chắn không thể dành nhiều thời gian cho Lý Cảnh.

“ Tùy cậu thôi, chỉ là tôi không muốn cậu chưa làm mà bỏ cuộc. “

Cô mỉm cười nói – “ Sau khi chúng ta hoàn thành 2 chương kế tiếp “ H.W “ và chương 5 của “ Tiệm đồ cổ “ thì đành nhờ cậu phụ tôi thực hiện chap 1 của “ Necromancer “ vậy. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.