“Thùy Vân, em có thể
cùng anh qua châu Âu được không?” – Lý Cảnh nhìn cô gái đang ăn uống
ngon lành trước mặt mình hỏi. Cuối cùng cô cũng khỏe và xuất viện rồi.
“Hả?”
“Anh muốn đi học nấu ăn thêm và mở một nhà hàng…”
“Ừ…”
“Chúng ta qua Pháp đi được không? Anh sẽ vừa học vừa chăm sóc em, ở đó em cũng học nghệ thuật được mà” – Lý Cảnh dịu dàng nói – “… cuộc sống bên đó
khá tốt, em thấy được không?”
“Em không biết tiếng Pháp” – cô nói – “…với em sợ khủng bố lắm…”
Lý Cảnh bật cười – “Em nói tiếng Anh được mà, anh sẽ chọn nơi phù hợp cho 2 tụi mình được không? Nhất định sẽ không có khủng bố đâu…”
“Để em từ từ suy nghĩ, giờ em còn mệt quá…” – Thùy Vân nhìn gượng mặt hào hứng của người đàn ông ngồi đối diện mình thản nhiên đáp.
“Ừ em mới
bình phục, anh không nên cứ bàn mọi chuyện sớm như thế.” – Lý Cảnh nở nụ cười trẻ con. Giờ mọi thứ anh đã an bài xong, không còn ai đe dọa hai
người được nữa… Anh có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình rồi.
…
“Bản thảo “Necromancer” của em được nhận sao?” – Thùy Vân không giấu được nụ cười vui mừng dù cô khá tự tin với kịch bản này nhưng nghe tận tai thì
vẫn hạnh phúc hơn.
“Ừ nhưng họ nói khả năng của em hiện nay chưa
đủ để theo một series nặng ký như thế. Bên cạnh đó em chỉ là newbie chưa thể theo cùng lúc 2 series.” – Tiến Khoa lên tiếng.
“Ý anh là sao?”
“Có một người muốn hợp tác với em, người này đã thuyết phục ban biên tập
bên đó nhận dự án này…” – anh mở cặp ra lấy một cuốn truyện ra.
Thùy Vân nhìn cuốn truyện mở to mắt kinh ngạc nhìn sư phụ mình – “Anh đừng đùa chứ? Ông ta… “
“Khả năng của em thật sự không theo nổi “Necromancer” đâu, khả năng viết
kịch bản, tình tiết chưa đủ mạnh mà khả năng vẽ chưa bằng Thành Đạt… Hợp tác ông ta là con đường tốt nhất. Kịch bản loại này là thế mạnh của ông ta, bên cạnh đó ở bên người này em có thể học hỏi được nhiều thứ…”
“Ở bên người này… ý anh là em qua Nhật?”
Tiến Khoa gật đầu – “Bên đó họ sẽ tạo điều kiện cho em nơi ăn ở, người hợp
tác và cả dàn staff trợ lý chuyên nghiệp. Chuyện xuất bản này nếu cứ ở 2 nơi thì họ khó kiểm soát lắm nên đây là yêu cầu của họ.”
Thùy Vân im lặng.
“Đây là cơ hội không phải ai cũng có đâu, em có một tiền bối giỏi như ông ấy chỉ dạy lại có 1 dàn trợ lý chuyên nghiệp. Là tác giả của một nhà xuất
bản lớn như Kodansha là chuyện không phải ai cũng có được đâu…”
“Nhưng còn chuyện hợp đồng em với công ty anh? Nếu thế em không thể gửi “Tiệm đồ cổ” song song cho anh luôn được…”
Tiến Khoa bật cười – “Hình như em quá đề cao vị trí của mình ở công ty anh
quá nhỉ? Anh còn thằng nhóc Thành Đạt là át chủ bài mà, may mà nó không
biết tiếng Nhật; nếu không có khi bị Shueisha bóc đi luôn rồi. Còn con
Thư, nó giỏi hơn cả 2 đứa mà do nó ghét bị deadline nên mới không bị
xuất khẩu thôi. Mấy đứa khác nữa chi?”
“Cảm ơn anh” – cô mỉm cười gượng gạo nói – “Thật là em không có lý do từ chối rồi…”
Anh thở dài khi thấy gương mặt miễn cưỡng này của đệ tử mình – “Em cứ suy
nghĩ, anh biết em là con gái còn một số người em phải bận tâm đến… Anh
không ép…”
Thùy Vân im lặng 1 hồi rồi quay lên nhìn thẳng vào mắt sư phụ mình nói – “Anh nói họ là em đồng ý…”
…
Cả chiều hôm nay, Lý Cảnh cứ thấy bạn gái im lặng nhìn mình. Thỉnh thoảng
cô còn tấn công ôm chầm lấy anh như bây giờ nữa… Bị bắn ở ngực chẳng lẽ
có ảnh hưởng đến tim thật sao?
“Em sao thế?” – anh dịu dàng hôn lên môi cô nói – “Muốn lấy anh tới mức này rồi sao?”
Thùy Vân tiếp nhận nụ hôn của người đàn ông này sau đó bình thản nói – “Chúng ta có thể chia tay nhau được không?”
Lý Cảnh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô – “Em đang nói đùa hả?”
Cô lắc đầu – “Chúng ta chia tay nhau được không?”
“Cho anh lý do” – anh lạnh lùng nói. Không phải anh đã dọn dẹp thứ ngán đường cuộc sống của 2 người rồi sao?
“Hôm nay em nhận được một lời đề nghị hợp tác bên Nhật, điều kiện là qua đó làm việc.”
Lý Cảnh cười nhạt – “Em chọn bỏ anh?”. Anh biết là từ đầu đến cuối tình
cảm hai người vốn dĩ đã không công bằng, Thùy Vân chưa bao giờ yêu anh
như tình yêu anh dành cho cô. Khôi hài thật, cô ta đá anh ngay lúc này…
“Thực sự anh chúc mừng em.” – Lý Cảnh nói tiếp.
Cô nhìn lên người đàn ông trước mặt nói không do dự - “Không, em chọn anh. Em yêu anh chính vì thế em càng phải đi.”
Anh im lặng nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô nói 3 từ “em yêu anh” với anh…
“Anh từng nhớ em đã nói khi xưa không? Nếu em bỏ anh thì chắc chắn sau này
em sẽ rất hối hận nhưng nếu em từ bỏ chính mình, từ bỏ ước mơ bản thân
thì em sẽ hối hận ngay từ bây giờ…”
Lý Cảnh gật đầu nhìn cô.
“Em không muốn đánh mất bản thân, em muốn yêu anh bằng tất cả trái tim
mình… Em không phải là một cô gái cao thượng, em sợ khi em bỏ đi cơ hội
lần này thì sau đó em sẽ cứ mãi day dứt và cứ tự hỏi “Liệu mình chọn
người đàn ông này thay vì nó là có đúng không?” nên em chọn có thể an
tâm mà yêu anh sau này…” – cô mỉm cười đưa tay lên mặt người đàn ông
trước mặt nói tiếp – “…Với lại giờ anh được tự do, không còn ràng buộc
gì nữa. Sau 29 năm qua cứ sống cho người khác thì giờ anh nên có một
cuộc sống của chính mình, không nên cứ bận tâm lo lắng cho em nữa… Em
không muốn làm một gánh nặng cho anh. Đôi khi quan tâm đến đối phương là giúp họ nhẹ đầu hơn mà làm điều mình thích…”
Lý Cảnh đưa tay nắm lấy tay cô đang sờ mặt mình mỉm cười nói – “Em luôn khiến anh thành một thằng ngốc. Anh lớn tuổi hơn em, yêu nhiều hơn em mà tại sao đứng trước em luôn trở thành một thằng bé thế này…”
“Anh có thể cho 2 ta một thời gian không?” – cô mỉm cười dịu dàng nói.
“Bao lâu?”
“5 năm.”
“1 năm.”
“Cái gì? Anh trả giá gì mà kinh thế?” – Thùy Vân cáu gắt lên – “Em cố đóng thục nữ mà anh cứ chọc em điên là sao hả?”
Lý Cảnh bật cười – “5 năm quá dài, 1 năm là được rồi.”
“1 năm anh làm được cái quái gì hả?”
“Em đừng coi thường bạn trai mình chứ?”
“Thôi, em không phải con nhà người ta, 1 năm em chưa làm được thành tích gì đâu. Cho anh 4 năm được không?”
“3 năm chắc giá, không nói nữa.” – Lý Cảnh đẩy Thùy Vân xuống ghế sofa hôn cô – “Anh hứa sẽ thường xuyên qua thăm em…”
“Em muốn 3 năm này chúng ta đừng gặp mặt nhau luôn cho lãng mạn được không? Sau đó em hứa sẽ làm một bà xã ngoan của anh, yêu thương anh hết lòng.”
“Anh không thấy nó lãng mạn chỗ nào cả…” – Lý Cảnh gắt lên – “Đây là đại lộ
tình yêu sao? Ai biết ở bên Nhật em có gặp thằng nào trúng tiếng sét ái
tình chứ?”
“Em thấy coi Bakuman nó lãng mạn lắm, mà anh thấy đó.
Tác giả tụi em tự kỷ lắm làm quái gì đi ra ngoài gặp ai nhiều chứ? Nếu
có thì là thằng cha cộng tác cùng em hơn 50 đó…” – sau đó cô đẩy ngược
anh xuống và chồm lên ngươi anh đưa lưỡi tấn công miệng anh.
Lý
Cảnh bất ngờ trước hành động của cô gái này, không ngờ cô ta hôm nay bạo gan đến thế. Anh đáp trả lại quyết liệt, nếu được thì hôm nay tiến đến Z luôn, coi như kỷ niệm trước khi chia tay. Anh đưa tay lần mò vào áo cô.
Thùy Vân buông anh ra mỉm cười ranh ma – “Phần còn lại 3 năm sau tính tiếp” - rồi lẳng lặng đi vào phòng.
Lý Cảnh ngẩn người nhìn cô rít lên – “Chết tiệt, em đúng là con bạn gái khốn nạn mà… Làm anh hưng phấn lên rồi trốn thể hả?”