Thùy Vân hý hoáy vẽ, thi thoảng lại liếc mắt nhìn điện thoại. Hôm nay nó im lặng thật…
“Ha ha ha, có khi nào thằng đó nó nhắn tin riết chán bỏ con nhỏ này rồi
không?” – ông Kimura – đối tác của cô cười lớn – “Chắc là tìm con khác
rồi…”
“Nhắn tin suốt 2 năm trời cứ đúng 3 buổi là nhắn chỉ để hỏi ba cái tào lao “Em ăn gì chưa?” mà chị không thèm trả lời chắc anh ta
nản rồi” – trợ lý thứ nhất của Thùy Vân Meiko lên tiếng - “Cả Kodansha
ai cũng thắc mắc ngừơi đàn ông bí ẩn của chị là ai đó”
“Cuối cùng thì không chỉ có em ở đây là độc thân, Vân sensei đây cũng đã nhập hội…” – Akira trợ lý thứ hai của cô trêu chọc.
Cô gắt lên – “Các người đừng có tào lao… Anh ta mà quen con khác thì kệ mẹ anh ta chứ “. Lòng cô có chút không yên tâm, người này không biết có
chuyện gì bên Việt Nam không ? Anh ta về đó mở nhà hàng được cả năm yên
ổn rồi, không lẽ giờ lại bị kẻ thù thanh toán chết giữa đường hay bị tai nạn gì rồi. Chết tiệt thật, Lý Cảnh này bày trò mỗi ngày đều nhắn tin
cho cô làm cái quái gì thế này. Tự dưng cả ngày hôm nay không có thấy
thiếu thiếu.
“ Nếu lo thì đi đi. “ - Kenji trợ lý cuối cùng - thanh niên nghiêm túc nhất của team cô lên tiếng.
Thùy Vân im lặng.
“ Chuyến bay đêm giờ ít người đi lắm. “ - ông Kimura nói – “ Giờ lại
không phải mùa cao điểm, đặt còn kịp á. Giành bạn trai lại ngay đi… “
“ Nhưng… “ - cô nhìn đống bản thảo còn dang dở - “ … chúng ta còn có 3
ngày là tới deadline chương 90 của “ Necromancer “ và 10 ngày nữa là
chap 39 của “ Tiệm đồ cổ “… Giờ đi thật không được “
Ông Kimura
chép miệng – “ Hình như cháu gái bị hoang tưởng tầm quan trọng của bản
thân thì phải, “ Necromancer “ thành công là do ta đây hơn 70%... Cháu
chỉ có 30% thôi. Ta cũng là tác giả đó chỉ là không biết vẽ thôi… Mà
name thì ta dư sức làm, còn lại thảy cho đám này đi nét là xong… “
Meiko mỉm cười nói – “ Chị cứ đi đi, tụi em cầm cự được mà. Name của cả 2 cái chị đều hoàn thành sơ bộ rồi, còn lại cứ để tụi em lo. Có Kimura sensei ở đây coi chừng được mà. “
“ Cho chị 1 tuần, chị hứa sẽ về kịp… “ - Thùy Vân chạy vào phòng lấy hộ chiếu, giấy tờ và áo khoác nói – “ Cảm ơn mọi người. “
“ Nhớ về lẹ nha, ông già này chả giúp được gì nhiều đâu. “ - Akira lên tiếng.
Thùy Vân bật cười, cô lên bàn lấy điện thoại nhét vào túi rồi đi khỏi căn hộ của mình.
“ Này, cháu gái… “ - ông Kimura nói nhét mấy cái đĩa vào túi xách của cô – “ … đây là bí quyết giữ bạn trai. Giờ ta truyền cháu “
Cô móc ra thấy mấy cái đĩa phim đen liền phát cáu ném lại ông già đó. Không ngờ
thần tượng bấy lâu của cô thực chất chỉ là một già hentai không hơn
không kém, hèn chi bộ nào có ổng cộng tác cũng ecchi đầy.
“ Thôi, cháu đi. Đừng có làm lạng quạng làm H.W dẫn trước đó, giờ nó đang được làm anime rồi… “
Nói xong cô chạy biến đi ngay. Lòng không ngừng lo lắng về người tự dưng
không thèm nhắn tin cho mình, gọi thì anh ta không thèm bắt máy. Chết
tiệt thật.
…
Ngân Trúc nhìn ông chủ của mình nằm bệt trên
giường sốt cứ lẩm bẩm gọi tên một cô gái tên Thùy Vân thì không khỏi
ngán ngẩm… Chết tiệt, anh ta sớm không sốt, muộn không sốt mà canh ngay
ngày có người của Cục kiểm tra tới, may mà không sao cả. Sáng nào anh ta cũng đi làm sớm thế mà hôm nay cái đùng nghỉ không thèm xuất hiện mà
gọi điện không ai bắt máy nên cô phải lết đến nhà Nhật Thiên này thấy
anh ta nằm chèm bẹp ở đây. Tới muộn là anh ta ngủm củ tỏi rồi.
Bất chợt cô nghe thấy tiếng điện thoại ông chủ mình vang lên, nhìn thì thấy tên là Thùy Vân kia, Ngân Trúc do dự giây lát rồi bắt máy trả lời – “ A lô… “
“ Anh ta sao rồi ? “ - cô gái đầu máy bên kia lên tiếng.
“ À… ý chị là anh Nhật Thiên ? “ - Ngân Trúc ngập ngừng – “ …anh ta đang sốt cao… “
“ À tôi không nhớ tên anh ta, anh ấy đang ở đâu ? “
“ Hả ? “ - cô buột miệng thốt lên, cái éo gì thế này. Quan hệ gì mà cô ta không nhớ tên thằng mà mình đang lo lắng gọi hỏi thăm sao ?
“ Anh ấy đang ở đâu ? “ - đầu máy bên kia lặp lại – “ Cho tôi địa chỉ ngay đi ! “
“ Chúng tôi đang ở… “ - Ngân Trúc đọc địa chỉ xong thì đầu bên kia tắt máy ngay không cho cô hỏi gì thêm.
“ Con mẹ này… “ - cô chửi thầm – “ Gọi điện cứ như đang ra lệnh ấy. Không để người ta phản ứng gì hết».
Sau đó cô quay qua nhìn ông chủ của mình thở dài. Khốn nạn thật, 9 tháng
trước Ngân Trúc đi phỏng vấn làm phụ bếp vừa thấy anh ta, biết anh ta
độc thân cô xác định mục tiêu ngay. Sau đó mới phát hiện anh ta bị tự kỷ cứ đúng giờ cầm điện thoại lên nhắn tin mà éo thấy tin nhắn đáp lại…
Thấy khó ăn quá nên cô bỏ cuộc, giờ anh ta thành ông chủ kiêm sư phụ của cô luôn. Tin tích cực là lương khá, không cần qua châu Âu học mà được
truyền dạy hết, anh ta đúng là sư phụ tốt. Cuộc sống của cô thực không
có gì đáng chê trách. Nếu cuộc đời cứ thế thì không có gì để phàn nàn.
“ Tinng… Toonggg… Tinggg… Tonggg “
Ngân Trúc mở cửa thì thấy một cô gái tầm 27, 28 tuổi đứng bên ngoài, cô ta thấy cô hỏi ngay – “Anh ta ở đâu?”
“Chị là Thùy Vân, người mới gọi ban nãy…”
Cô gái đối diện cô gật đầu.
“Anh ấy đang nằm bên trong… Đang sốt mê man…”
Thùy Vân không nói không rằng chạy vào trong ngay, cô ta lấy ghế ngồi cạnh
giường Nhật Thiên nhìn và đưa tay lên trán anh ta rồi ra lệnh – “Cô nấu
cháo cho anh ta đi. Tôi nấu sợ anh ta ăn xong vào bệnh viện luôn.”
“À tôi nấu rồi, khỏi đợi chị nhắc” – Ngân Trúc đáp.
“Cô đi được rồi, ở đây để tôi lo cho” – Thùy Vân nói.
Hình như bà già này nhằm mình là osin thì phải. Thôi, mình mệt quá, giờ
không có sức đôi co cô ta. Đi về ngủ sớm… Mà sao thấy bà Thùy Vân này
mình có linh cảm không lành sao ấy...
…
Nhật Thiên tỉnh
dậy thấy Thùy Vân ngồi đọc sách bên cạnh mình thì không khỏi kinh ngạc,
anh sốt có die luôn rồi không? Giờ không phải cô đang ở bên Nhật sao?
Anh đưa tay chạm vào tay cô.
“Thức rồi hả?” – cô bình thản hỏi.
“Là em thật sao?”
“Đừng nói mới 2 năm quên mẹ mặt tôi rồi chứ? À con bồ nhí của anh cũng đáng
yêu thật, nấu ăn cũng ngon lắm, tôi ăn cả 1 tô cháo của nó luôn. “
Nhật Thiên nhíu mày lại nhìn cô tỏ ý không hiểu.
“Cô ta ở đây cả hôm qua chăm sóc anh. Không quá đẹp nhưng đáng yêu đó lại mới 20, 21 xanh tươi mơn mởn.”
“Ý em là Ngân Trúc, cô ấy là đệ tử của anh. Đừng có hiểu lầm”
“Tôi éo quan tâm.”
“Em ghen hả?” – Nhật Thiên bật cười hỏi.
“Sao tôi phải ghen chứ? Chúng ta đang chia tay mà…”
Nhật Thiên dịu dàng nhìn cô hỏi – “Sao em về đây? Có chuyện gì hả?”
Thùy Vân nóng máu gắt lên – “Đệch, anh thấy tôi ở đây mà hỏi câu đó hả? Ngày nào cũng nhắn tin tự dưng cái đùng không nhắn sao tôi không lo chứ? Tôi phải tức tốc từ Nhật bỏ cả công chuyện thăm anh đó.”
“Em chưa bao giờ nhắn lại cho anh.”
“Anh thấy cái nút “Seen” làm gì hả? Chả lẽ tôi nhắn lại “Em đã xem rồi” sao? Thật là tào lao hay hỏi anh ăn gì, ăn gì chưa? Anh có ăn hay không thì
kệ mẹ anh chứ? Nếu tôi không quan tâm anh chả bao giờ cứ đúng giờ là xem tin nhắn đâu.” – cô nói.
Nhật Thiên bật cười – “Suy nghĩ của em không bao giờ giống con gái bình thường cả… Anh thực sự rất nhớ em…”
“Anh đói không? Em lấy cháo…”
Nhật Thiên gật đầu – “Ăn đồ của Ngân Trúc cho an toàn… Anh sợ ăn cháo em nấu xong nhập viện luôn thì khổ.”
…
Thùy Vân nhìn Nhật Thiên khỏe lại nhanh lại tối ngày cứ kéo cô đi chơi thì
không khỏi thắc mắc, cuối cùng anh ta làm cái quái gì mà có nhiều thời
gian như thế chứ? Mà anh ta đang sốt hừng hực sao tự dưng khỏe nhanh
thế.
“Em sao vậy? Không thích xem phim này hả?” – Nhật Thiên nắm
tay cô hỏi. Anh thực sự rất nhớ cô, bao nhiêu lần anh định bay qua Nhật
nhưng nhớ lời hẹn ước của 2 người đành phải kiềm chế mà giờ nhìn cô ốm
hơn xưa rồi… Anh hoàn toàn không muốn Thùy Vân về Nhật lại chút nào.
“Em đang xem có phải anh giả bệnh không? Sao khỏe lẹ thế?” – cô bình thản hỏi.
Nhật Thiên bật cười – “Anh không muốn phí mấy ngày em ở đây nên phải hết
bệnh nhanh. Em chỉ còn ở lại 4 ngày thôi mà đúng không?”
“Thế mới ngoan đó” – cô đáp – “Anh nên nhớ cho em 1 điều: Đừng bao giờ yêu ai
hơn bản thân mình hết, nếu anh không biết bảo vệ sức khỏe của mình thì
sao có sức yêu vào bảo vệ cho em được chứ?”
Anh ôm lấy cô mỉm cười – “Ừ, anh nhớ rồi. Không ai như em cả, kêu bạn trai đừng đặt mình đứng thứ nhất.”
“Em nói không đúng sao?”
“Ừ, Thùy Vân của anh lúc nào cũng đúng hết.”
“Sáng mai em muốn qua nhà hàng của anh được không?” – cô quay lên hỏi.
“Tất nhiên là được. Sao vậy?”
“À, không có gì… Em chỉ muốn xem sau 2 năm anh làm ăn được gì thôi.”
“Tất nhiên là không phải nhà hàng lớn như của người ta rồi. Không phải em đã dặn anh làm người bình thường, không dính vào rắc rối sao?”
“Ngoan đó…” – cô mỉm cười nói.
…
Nhật Thiên nhìn thấy Thùy Vân mỗi ngày đều nhận sự chăm sóc của mình như xưa thì không khỏi hạnh phúc… Cô không hề thay đổi gì nhiều cả.
“Tối mai em về rồi “ - cô lên tiếng – “ Nhớ đừng có bị bệnh nữa nha, 1 năm
sau gặp lại… Mà em éo hiểu nổi. Tuần nào em cũng bị dí deadline lại thêm khí hậu kinh khủng bên đó mà không bị bệnh sao anh bị bệnh bên đây được hả? Chưa kẻ rủi ro sóng thần, động đất,… mà em còn nhăn răng đây nè. Bị bệnh thì anh chưa có tư cách đâu.”
Nhật Thiên mỉm cười nói – “Anh nhớ rồi.”
“Tối nay em ngủ cùng anh được không?” – Thùy Vân thản nhiên hỏi – “Tất nhiên không ABCXYZ đâu à nha. Cái đó là hẹn 1 năm sau.”
“Tất nhiên là được…” – Nhật Thiên đưa tay bế cô vào phòng mình nói – “Không
BCXYZ nhưng A thì anh vẫn làm…”. Sau đó anh đưa môi lên hôn cô, Thùy Vân mấy hôm nay không cho anh động tới do sợ anh lây bệnh làm ảnh hưởng
công việc của cô nên chỉ dám nhìn. Đúng là cô vẫn khốn nạn như ngày nào
mà. Mặc áo của anh đi vòng vòng nhà câu anh mà đụng thì không cho… Từ
khi nào anh mất hết phong độ chỉ cần nhìn cô như thế là hưng phấn rồi…
Chết tiệt!
“Tên thì đổi sao bản tính không xấu hổ của anh không đổi chút nào thế hả?”
“Mà em vẫn yêu anh đấy thôi” – Nhật Thiên mỉm cười ranh ma với cô rồi tấn
công Thùy Vân tiếp, giờ coi như đền bù cho 2 năm luôn – “Mà em có nhớ
anh không?”
“Mỗi tuần 30 phút…”
“Cái gì mà ít thế hả? Nhớ người yêu mà em còn keo nữa hả?”
“Chết tiệt, thời gian ngủ tôi còn éo có nói chi làm ba cái tào lao này hả anh hai. Tôi cho anh gần 5 phút mỗi ngày là quá nhiều rồi. Mà chúng ta chia tay rồi nha…”
Nhật Thiên lấy tay ôm lấy cô dịu dàng nói – “Thôi vậy cũng được. Em về trễ quá coi chừng anh bị người khác lấy mất đó”.
“Đừng lo, bí quyết cua trai của em nhiều lắm. Một năm sau anh không thoát khỏi tay em đâu” – cô rút người vào anh nhắm mắt ngủ.
…
“Cho tôi gặp ông chủ của cô” – Thùy Vân mỉm cười đưa danh thiếp cho nhân viên phục vụ hỏi – “Tôi có chuyện cần gặp anh ta.”
“Em gặp tôi có chuyện gì?”- Nhật Thiên mỉm cười bước đến bên cạnh cô. Cuối cùng thời hạn 3 năm chết tiệt đã qua đi.
“Tôi có 1 dự án truyện tranh ẩm thực cần hợp tác” – cô quay lại mỉm cười nói – “Nghe nói anh đây là 1 đầu bếp có tiếng ở đây.”
“Không bao giờ mà em tìm tôi mà không có mục đích hả?”
“Anh biết cua trai nguyên tắc đầu tiên là tạo sự ngẫu nhiên không? Tình cũ
không rủ cũng tới kết hợp cùng các lý do để thường xuyên gặp mặt nhau
thì mới hợp tình hợp lý, làm đối phương mất tinh thần cảnh giác…” – Thùy Vân đáp lại – “Em đã nói là anh không thoát khỏi tay em đâu.”
Nhật Thiên bật cười – “Nếu em có tham vọng thế thì anh đang tìm một cô gái
an phận làm bà xã của mình… Em xem đáp ứng được không?”
“Cho em mô tả chi tiết công việc!”
“Cho anh chăm sóc em, cho anh làm từ A đến Z, không được tối ngày bỏ rơi chồng mình và an phận sinh cho anh 1 đứa.”
“Nghe nặng nề quá nhỉ nhất là đoạn 2 và 4 đó. Em ghét đau lắm” – cô nhìn anh nói.
“Anh lấy em về không phải để làm osin cho em.”
“Không phải anh là 1 thằng M hay sao? Em là 1 con S cực kỳ hợp nhau rồi… “ -
cô tiến đến bên cạnh Nhật Thiên đưa môi lên hôn anh mỉm cười nói.
End