Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 50: Chương 50: Phụ trương 1




“Phụt… thứ quái gì khó uống thế này.” – Kiều My phun ngụm rượu trong miệng ra.

Thùy Hân cầm ly Coca để lên miệng nhìn cô bạn thông cảm – “Tôi nói rồi, không biết uống thì đừng có mà cố quá. Mà biết ba cái này làm cái quái gì? Mấy thứ chất có cồn này làm loạn trí, không đụng tốt hơn.”

“Không được” – Kiều My đưa ly martini lên môi – “Đây là phong cách người giàu. Tớ phải tập thành 1 cô gái có thẩm vị.”

“Này!” – Thùy Vân nhìn cô bạn của mình nhăn mặt lắc đầu – “Tôi nói cậu bỏ tư tưởng đó ngay cho tôi đi. Gái thẩm vị gì chứ? Kiều My là Kiều My, họ là họ.”

Kiều My cố gắng nuốt ngụm rượu đắng chát vào miệng – “Tớ muốn câu đại gia thì phải thành 1 cô gái toàn năng. Mà người tớ định câu là hàng cực hạng nữa.”

“Đây là lý do cậu kéo tôi ra đây sao?”

Kiều My gật đầu – “Anh ấy là hoàng tử của tập đoàn Manhome, mới tốt nghiệp ngành Y ở Oxford về. Chưa thấy tin tức gì về người này cả mà nghe đồn là 1 chàng hoàng tử trong mơ của mọi cô gái. Cậu không thấy đại tiểu thư của Manhome Jasmine sao? Người phụ nữ vàng, thông minh, giỏi kinh doanh, 1 tay không nhờ gia đình mà mở được 1 công ty trang sức đứng đầu Việt Nam. Em trai chắc không kém cạnh, đúng là gia đình ở nước ngoài mà, con cài toàn thú dữ không như đám phá gia ở đây.”

“Thế là cậu éo biết mặt thằng đó à.”

Đánh nhau bằng niềm tin à chị hai. Ngay cả mặt mày còn không biết thì thua con mẹ nó rồi.

Kiều My lấy 1 bàn tay ôm mặt cố nuốt hết ngụm martini chết bầm trong miệng gật đầu – “Báo chí chưa săn được hình cậu quý tử này mà tin đồn hành lang người này hay đến quán bar này. Nếu phát hiện, tớ chỉ cần giả thời thượng đến mời anh ta ly rượu và cười duyên dáng làm quen. Không phải cậu nói tớ làm gì cũng phải nghiên cứu thị trường và tấn công sao?”

Thùy Vân nhìn cô bạn ngốc của mình lo lắng - “Khốn thật, không biết uống thì đừng cố quá chứ chị hai. Vào WC tý đi, nhìn cậu không ổn tý nào, mới có martini thôi chơi không được rồi cua trai gì nữa.”

“Ừ, tớ có cậu lo gì chứ?” – Kiều My mỉm cười hồn nhiên.



“Phụt” – nhân vật chính của mẩu đối thoại vừa rồi ngồi sau lưng 2 cô gái cố nén tiếng cười. Đúng là 2 cô gái thú vị mà cô gái Kiều My này buồn cười thật. Lần đầu tiên anh thấy 1 cô gái … nói sao nhỉ… thẳn thắng như thế, ngay cả chuyện xấu hổ như vậy cũng thốt được thì quả là đáng nể.

“Xin lỗi, tôi tới trễ.” – Lý Cảnh tới ngồi đối diện Hoàng Minh, nhìn anh thắc mắc – “Sao sắc mặt cậu hào hứng như thế hả?”

“À không, cậu đến trễ, nếu không có chuyện buồn cười để nghe lắm”

Lý Cảnh nhìn người bạn thân cười nhẹ - “Tính cậu luôn như thế, tìm thấy thứ gì đó chơi nữa rồi phải không?”

Hoàng Minh luôn như thế, ngay cả khi còn đi học chung ở Oxford, thằng này dù không nỗ lực gì cũng nằm trong top đứng đầu ở đó, tính cách quái đản cứ thấy buồn chán mà bày trò trêu chọc điều khiển mọi người. Anh còn nhớ từng hỏi Hoàng Minh tại sao không chọn học kinh doanh như chị gái hay em trai để sau này thừa kế tập đoàn Manhome mà tự dưng chọn 1 ngành lảng quẻ thế này, thằng này chỉ nói “Làm bác sĩ luôn phải căng đầu, khẩn trương với mạng sống con người đỡ buồn tẻ. Có deadline đàng hoàng mà mỗi giây đều phải quý trọng. Nghe có thách thức hơn mấy ngành khác”. Đúng là chỉ có Hoàng Minh.

“Cho tôi 1 chai Whisky” – Lý Cảnh ra hiệu cho người phục vụ.

Hoàng Minh đưa tay gọi người phục vụ và thì thầm vào tai anh ta.

Lý Cảnh nhìn người bạn của mình tò mò - “Chuyện gì thế?”

Hoàng Minh nhún vai – “Không có gì đâu.”

“À, cậu đợi 1 chút. Tôi đi qua bên kia gặp 1 cô gái.” – Lý Cảnh nhìn chằm chằm vào 1 cô gái ăn mặc gợi cảm hướng 3 giờ.

Hoàng Minh châm chọc – “Có mục tiêu nữa hả? Thiệt tình. Đi đi”. Anh nhìn người bạn này của mình đi cua cô gái kia thì lắc đầu. Hồi ở Anh, Lý Cảnh này đâu có đa tình như thế mà chả biết sao về đây lại thay đổi 180 độ. Gia đình thằng đó phức tạp vãi. Anh đưa mắt nhìn vào WC nữ thấy 2 cô gái kia bước ra vội quay mặt đi.

“Đi về. Giờ có rượu riếc gì nữa.” – Thùy Vân gắt lên.

Kiều My lắc đầu, giơ ngón tay lên – “Cho tớ 1 lần nữa thôi.”

Thùy Vân thở dài - “Haiz, pó tay với cậu. Giờ chọn thứ gì lành lành nhẹ hơn cả martini đi”. Bất chợt cô thấy người phục vụ đưa 1 ly nước đến cho 2 người, cô hoài nghi nhìn anh ta – “Đây là…”

“Chúng tôi thật sơ suất mới không xem xét kỹ khách hàng mà để cô đây như thế. Ly Cinderella đây là để bồi thường cho cô đây. Đây là cocktail dùng nước trái cây sẽ không làm bạn cô khó chịu.” – anh ta nói 1 cách rành rọt.

Cinderella: cocktail hỗn hợp 3 loại trái cây.

Thùy Vân nghĩ thầm - “Đúng là bar chuyên nghiệp cho người giàu có khác. Khách hàng là thượng đế mà.”

“Cảm ơn.” – Kiều My nhận lấy ly cocktail để lên môi, cô không ngừng xuýt xoa – “Ngon thật đó, Thùy Vân, không như ly khốn nạn hồi nãy.”

Hoàng Minh ngồi sau lưng cố nén nụ cười. Cô gái này thật đúng là thú vị, coi như bồi thường cho cô vì bị anh làm đau tim vậy. Bởi thế người ta nói hoàn hảo quá cũng khổ, không chủ đích mà làm người ta đổ sập mặc dù chưa có lộ mặt nữa.

Thùy Vân lên tiếng - “Này Kiều My. Nếu cậu muốn cua thằng cha bí ẩn đó thì tôi biết nơi lành hơn đó.”

“Hả?”

“Hắn học ngành Y thì chắc làm ở hệ thống bệnh viện của Manhome. Mà nhị thiếu gia của Manhome chắc không bị đẩy hốc bò tó đâu mà làm trụ sở chính ở đây dù sao thằng cha đó cũng tốt nghiệp nước ngoài có khả năng thật sự nên không bị người ta dị nghị. Bên cạnh đó nếu sáng láng như cậu nói thì cứ me mấy bà y tá hay canteen nghe ngóng là được, nhiều chuyện là bản tính phụ nữ. Sau đó thả dây câu tên nhị thiếu gia kia. Ở đời không gì là không làm được…”

Hoàng Minh liếc nhìn cô gái đang nói thì lắc đầu nhẹ - “Cô gái này thật kiêu ngạo. Loại này mình chả ham hố nổi, quen để nó đè đầu à?” – anh lướt mắt nhìn người bạn thân của mình đến tự bao giờ đang ngồi xuống nhìn cô gái đó khinh thường.

Lý Cảnh liếc nhìn cô gái đang thao thao bất tuyệt cách cua Hoàng Minh thì cười nhạt trong lòng – “Loại đàn bà như thế đi đâu cũng có, cứ tìm cách câu đại gia mà không tự lượng sức. Khí chất tầm thường như thế mình còn không thèm huống gì tên Hoàng Minh này. Nhị thiếu gia của tập đoàn đa quốc gia Manhome, kẻ tính cách quái gở này không phải dạng dễ câu như thế.”

Hoàng Minh nghe cô gái kia nói chuyện thì khóe miệng cong lên, dù gì anh cũng đang chán muốn giải trí thôi thì tương kế tựu kế chơi cùng 2 cô gái này.



Nhìn thấy cô gái Kiều My ngồi ở ghế đá sân bệnh viện Manhome thì Hoàng Minh cố nén nụ cười. Cô gái này ngày nào cũng đảo quanh đây, đi nghe ngóng tình hình mà làm gì có tin cho cô ta moi. Gia đình anh ở nước ngoài có truyền thống, không chơi trội, con cái trong nhà phải nỗ lực để giành được mọi thứ, tin tức bưng hết không lọt ra ngoài để có sự bình đẳng khi bước ra xã hội không được ưu tiên. Chứ không phải như cách giáo dục của châu Á cứ con ông cháu cha.

“Này cô có sao không?” – anh mỉm cười thân thiện ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhìn cái áo blouse trắng, Kiều My mỉm cười – “Không sao, mà anh là bác sĩ ở đây hả?”. Người này đúng là có khí chất thật.

Hoàng Minh gật đầu.

“May quá, anh là bác sĩ chắc biết hết tin tức ở đây đúng không?” – cô reo lên – “Anh giúp tôi một chuyện được không?”

“Phụt, cô gái này quá thẳn thắng mà. Ai lại nhờ người ta ngay lần đầu gặp chứ?” – anh cố nén nụ cười lại – “Thôi thì chơi cùng cô ta luôn.”

“Tất nhiên là được.” – anh mỉm cười ma giáo –“Tôi còn là con của người sáng lập bệnh viện này mà nên biết không ít chuyện”. Lật bài thì tính thách thức cao hơn.

Sao may quá vậy trời. Tìm bỏ mẹ mà không thấy giờ tự dưng xuất hiện. Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mặt mà. Đúng là hàng cực hạng mà. Giàu, đẹp trai, tài giỏi.

“À, không có chuyện gì đâu.” – Kiều My mỉm cười thân thiện – “Mà anh tên gì nhỉ?”

“Hoàng Minh. Còn cô đây là…”

“Là Kiều My. 22 tuổi. Tôi là sinh viên năm tư của đại học sư phạm. Quê quán thành phố HCM”

Cô gái này hài thật, có ai hỏi lý lịch đâu mà xả ra hết thế chứ. Tai sao cứ gặp cô nàng này là mình nhịn cười không được chứ?

Hoàng Minh hỏi – “Cô đến đây khám bệnh sao?”

“À không… tôi thăm người thân ở đây.” – Kiều My ứng biến.

Hoàng Minh phối hợp - “Ồ, người thân cô ở khoa nào? Có thể tôi biết đó.”

Ai mà biết ở khoa nào. Bước đầu mà ấn tượng xấu thì chết. Để tìm cách… Thùy Vân hay nói sao ta? Có 1 số thứ chỉ cần biết lợi dụng là có thể xài được tất.

Kiều My nhìn thấy 1 ông lão đang ngồi phơi nắng trên xe lăn, cô đưa tay chỉ ông ta – “Là ông tôi đó. Thật sự bệnh ông ấy không quá nặng nhưng…” – cô tỏ ra xúc động.

“À để tôi tới chào ông ấy 1 tiếng.”

Cha nội này, chào ông già đó là bể mánh. Không gì là không làm được. Không được, quả trứng vàng này không thể để mất.

“Tôi đi cùng anh.”

Kiều My nhanh chân đến bên ông hờ của mình, ngồi xuống dưới chân ông mỉm cười ngọt ngào – “Ông sao rồi? Cảm thấy khỏe hơn chưa?”

Người đàn ông nhìn cô ánh mắt kinh ngạc, miệng ú ớ…

May quá, ông già này không nói chuyện được.

“Đây là anh Minh, bác sĩ ở đây.” – cô đưa tay chỉ Hoàng Minh.

“ Đây là ông của tôi. Ông ấy bệnh cả tháng chưa hết, thật đáng lo mà.” - cô cười gượng gạo.

Hoàng Minh cực kỳ muốn cười nhưng cố nén phối hợp tung hứng – “ Thật tiếc quá, tôi không phụ trách người này. Mà có gì để tôi kêu đồng nghiệp chú ý theo dõi ông ta cho cô. “

May quá !

Người ông hờ của Kiều My chỉ biết ú ớ. Ông hết kinh ngạc do cô gái xa lạ nhận bà con thì lại kinh ngạc do bác sĩ phẫu thuật chính của mình giả như không biết mình. Hai người này làm cái trò gì thế chứ ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.