“Mới đây tìm được hoàng tử của cậu rồi sao?” – Thùy Vân đeo earphone hờ hững đáp.
“Ừ. Đúng là cực hạng luôn.” – giọng Kiều My phấn khích – “ Không hề kiêu ngạo nha, lại đẹp trai nữa, nói chuyện lại hài hước. “
“Ừ… nếu chỉ để khen thì thôi nha. Tôi học bài tiếp đây, năm cuối rồi.”
“Tất nhiên tớ gọi cậu là có chuyện rồi. Chỉ là tính nhờ cậu làm quân sư cho
tớ… Anh ta là bác sĩ, tớ là giáo viên chả có gì mà nói nhiều. Nếu là cậu thì chắc chắn tìm được cái mà nói rồi. Lịch làm việc của anh ta nữa, cứ kín mít. Chả lẽ ngày này tôi cũng chai mặt xuất hiện cũng hơi kỳ.”
Thùy Vân thở dài – “Nguyên tắc đầu tiên chinh phục người yêu: Tạo sự ngẫu
nhiên” – cô nói 1 cách dứt khoát – “Tìm hiểu sở thích, nơi thằng hoàng
tử của cậu hay lui tới và đến đó chạm mặt như sự tình cờ sẽ giảm mức độ
đề phòng của hắn với cậu xuống. Biết người biết ta trăm trận trăm
thắng.”
“Mà tớ có chuyện này…” – Kiều My cố bình tĩnh nói – “Hôm
nay chẳng là do hoảng quá, tớ nhận mặt bà con với 1 ông cụ ở bệnh viện
trước mặt anh ấy. Sợ khi ông ta hồi phục thì… lại thêm người nhà của ông ta nữa mà phát hiện thì…”
“Con ngu này” – Thùy Vân gắt lên, cô
bạn này của cô lúc nào cũng làm việc thiếu suy nghĩ như thế hoàn toàn
trái ngược cô mà nhưng không phải đó là lý do cô bị Kiều My này thu hút
hay sao?
“Xin lỗi, lúc đó anh ta hỏi tớ hoảng quá…”
“Haiz…” – Thùy Vân thở dài – “Giờ ngày mai cậu qua bệnh viện canh lúc ít người
nói 1 câu chuyện cảm động cho tôi với lão già đó đại loại là ông giống y như người ông đã khuất của cháu nên vâng vâng tự chém đi. Bên cạnh đó,
thái độ chân thành chăm sóc 1 chút. Cái này gọi là đánh chặn đầu. Còn
người nhà lão khi có ở đó thì cậu lánh, tuyệt đối không được để họ, cậu
và tên hoàng tử của cậu chạm mặt nhau ở đó làm bể mánh. Ok?”
“Ừm…”
“Còn về sau thì phải làm cho tên đó yêu cậu đến nỗi tha thứ cho cái lời nói
dối của cậu, cái này tôi bó tay không kiểm sóat được. Nhớ kỹ nguyên tắc: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Cậu khai thác hết mọi điểm
mạnh của mình cho tên đó thấy nghe chưa. Bye. Mà đừng có tới ba cái bar
biết gì đó, không tốt đâu.” – Thùy Vân lạnh lùng tắt máy.
“Chả biết con ngốc này có thực sự biết điểm mạnh của mình không nữa. Đó là thứ chỉ có Kiều My này có thôi.”
…
Hoàng Minh cả tháng nay cứ “vô tình” chạm mặt cô gái Kiều My kia. Lần nào
thấy cô ta anh cũng nén cười vì chưa bao giờ anh thấy 1 cô gái tấn công
anh nhiệt tình như thế. Ai đời lần nào vô tình chạm mặt, cô gái này cũng người ướt đẫm mồ hôi, có khi gót giày bị gãy nữa. Anh là 1 bác sĩ, nhìn bộ dạng, nhịp thở là biết ngay là cô gái “ngẫu nhiên” gặp anh đến mức
nào. Phối hợp diễn xuất đúng là quá khó mà. Dù sao cũng là 1 thú giải
trí ở cái bệnh viện nhàm chán này.
Thật sự là Hoàng Minh anh ngay từ đầu không muốn làm ở cái bệnh viện Manhome này. Đây là bệnh viện cho người có điều kiện mà họ thì mới có tý xíu là lao vào khám bệnh nên đa
phần các loại bệnh, các ca phẫu thuật anh đối mặt đều thiếu tính thách
thức nhưng bà chị anh nói đúng; tính cách ngạo mạn của anh mà vào mấy
bệnh viện công lập thì có ngày chết sớm vì bị chúng nó hội đồng mần thịt mất bằng như chơi.
Hoàng Minh thở dài - “Haiz… chán quá đi! Biết thế ở mẹ nó bên Anh rồi.”
Anh dừng chân rẽ qua phòng bệnh người ông hờ của cô gái Kiều My kia. Bất
giác nhìn thấy cô gái này đang ngồi gọt trái cây cho ông ta, anh nhìn
lại đồng hồ trên tay. Gần 9h tối sắp hết giờ thăm bệnh rồi cô gái này
còn ngồi ở đây làm quái gì nữa. Đóng phim gì mà nhiệt tình vãi thế này.
Người nhà lão ném lão vào đây cùng 1 đống tiền viện phí mà chả mấy khi
đến thăm nữa.
“Này, ông biết không? Hôm nay ở trường cháu có
chuyện vui lắm… “ – Kiều My hồn nhiên kể, chả biết từ bao giờ cô lại có
thói quen nói chuyện cùng người ông hờ này của mình. Thùy Vân chả bao
giờ chịu nghe cô kể mấy chuyện này cả cứ nói cô thật nhiều chuyện và tào lao làm mất thời gian của nó.
Hoàng Minh nhìn mặt người đàn ông
nghe cô nói chăm chú mà không nói gì, chỉ biết cười cười gật gật đầu thì anh không thể nào không ôm mặt mà cười được. Cô gái này phim giả tình
thật thiệt sao?
“Tối nay, ông có đói thì ăn đi ha, cháu gọt hết rồi đó. Ngày mai hết tiết, cháu quay lại nói chuyện tiếp hen.” – Kiều
My cười vô tư – “Ông không nói chuyện được chả biết có phải xui cho ông
không nữa, tối ngày nghe cháu nói nhảm.”
Sặc, chết tiệt thật. Cô gái này buồn cười quá đi mất.
“Thưa cô, hết giờ thăm bệnh.” – một cô y tá bước tới chỗ 2 ông cháu hờ này nói.
Kiều My gật đầu – “Tôi biết rồi”. Đoạn cô quay lại kéo chăn cho người ông 1 tháng này của mình – “Ông ngủ ngon nha.”
Người đàn ông già gật đầu mỉm cười nhắm mắt lại. Cô bước khỏi phòng bệnh thì
bất ngờ thấy hoàng tử của mình tay đang để trong túi chiếc áo blouse
trắng nghiêng đầu mỉm cười.
“Xuống canteen uống chút gì không?
Chết tiệt, có cần phải đẹp trai thế này không chứ? Mà mình thề là chuyện này không hề sắp xếp à mà là trùng hợp thiệt. Chết bà, nãy anh ta có nghe
được gì không chứ?
“Tất nhiên là được.” – cô mỉm cười. Cơ hội trời cho, không nắm bắt là ngu.
Kiều My bước đi theo sau Hoàng Minh. Lúc đầu quả thật cô định câu anh ta do
gia thế mà tiếp xúc cả tháng này thì sự thật là có cảm tình với con
người này. Anh ta có gì đó khá gần gũi giống như bạn thân cô mà không
hoàn toàn hẳn là thế.
Nhìn cô gái này cứ ngồi ngó nghiêng lung tung, Hoàng Minh thật cảm thấy có chút đáng yêu.
“Cô uống gì không?”
Kiều My lên tiếng - “Latte mà hôm nay anh đừng uống espresso nữa. Không tốt đâu”.
Hoàng Minh nhìn cô cười gian manh – “Cho tôi một lý do mà sao cô biết tôi hay uống espresso chứ?”
“Bình thường tôi cứ thấy anh cầm ly espresso uống mà anh là bác sĩ mà dù tôi
biết mấy người hay trực 36 giờ hay 48 giờ gì đấy cần caffeine nhưng cũng nên biết giữ gìn sức khỏe chứ? Latte có sữa thì giúp ấm bụng và giúp
anh có sức làm việc hơn.”
“Phụt… cô mắc cười thiệt đó.” – Hoàng Minh không nén được mà cười – “Tôi có cảm giác cô cứ như mẹ tôi.”
Chết bà nó, bệnh nghề nghiệp. Lớp dinh dưỡng trẻ con đúng là hại mình mà. Mới đây lên chức “mẹ” anh ta rồi.
“Tôi…” – Kiều My lắp bắp.
“Cho tôi 2 ly Latte.” – Hoàng Minh gọi nhân viên phục vụ nói. Thỉnh thoảng anh nên thay đổi 1 chút cho đỡ nhàm.
Kiều My nhìn hành động này của hoàng tử thì không khỏi cười trong lòng. Ít ra anh ta nghe lọt tai lời nói của cô.
“Anh bỏ vị trí không trực không sao chứ?”
Hoàng Minh cười nhạt – “Cô nghĩ cái bệnh viện này có giống quái gì nguy hiểm
chứ? Toàn mấy người nhà giàu. Hỉ mũi cái cũng xét nghiệm, hắt xì cái
cũng đòi X-quang, chả có gì mà làm nhiều cả. Nói thiệt chúng tôi có mặt ở đây để làm nền cho cái đống cơ sở vật chất ở đây thôi.”
Kiều My ngẩn người nhìn anh. Đúng là người này có gì đó giống Thùy Vân bạn cô thật.
“ Tôi lại nghĩ bác sĩ mấy anh ở đây rất quan trọng đó chứ ? “ - cô bình thản nói.
“Hả?” – Hoàng Minh nhìn cô gái này khó hiểu. Cô ta nịnh anh đến phát điên à.
Kiều My nở nụ cười hồn nhiên – “Chính vì có mấy anh nên người ta mới đến đây đó chứ? Cái cảm giác họ muốn chính là cảm giác an tâm khi được các anh
chăm sóc ân cần. Không phải cảm giác trong lòng này mới thật sự là quan
trọng nhất hay sao? Máy móc không thể nào đem lại được đâu. Dù việc thấy bác sĩ mấy anh đối đầu thách thức như trong phim cũng ngầu thật đó
nhưng chăm sóc tinh thần mỗi bệnh nhân hiện giờ cũng là 1 thách thức mà, đúng không?”
Anh ngẩn người nhịn nụ cười và lời nói của cô gái
này. Đúng là trước nay Hoàng Minh luôn thấy cuộc sống ở đây buồn tẻ
không thú vị nên chưa bao giờ nhận ra sự thách thức đơn thuần mà cô ta
nói.
Hoàng Minh mỉm cười – “Ừ, cô nói đúng.”
Có lẽ anh nên để cô gái này chinh phục mình tiếp, dù sao Hoàng Minh anh cũng không ghét cảm giác ở bên cô.
…
Thùy Vân ném cuốn sách xuống, nhìn lại tin nhắn báo cáo tình hình của Kiều
My. Gì mà tiếp theo là bước cải tổ hình ảnh, làm cô gái toàn năng…
“Haiz, cậu không biết chính bản tính dở hơi ấm áp thái quá của cậu mới là điểm thu hút nhất của cậu hay sao? Ngu quá đi.”
Cô mà phân tích, khen quá người bạn này trước mặt Kiều My thì thấy mình có cảm giác như 1 đứa lesbian cuồng bạn thân nên thôi, để cô gái này tự
nhận ra đi. Mà chỉ cần thằng đàn ông nào tiếp xúc lâu 1 chút với Kiều My sẽ thấy bản chất nữ chính thần thánh của cô ngốc này tự động đổ ngay.