Vài ngày sau, Hoàng Dược Sư theo chân Diệp Hướng Vãn lên đường đi về
phương Bắc, thuận tiện chỉ bảo những nơi khó hiểu mà nàng gặp phải khi
mới bắt đầu học võ.
Tuy rằng Diệp Hướng Vãn đã bái Giang Nam Thất Quái là sư phụ, nhưng hành động của bọn họ luôn luôn hiệp nghĩa ngay
thẳng, ghét ác như thù, khi nói chuyện hay làm việc đều để lộ ra tính
cách như thế. Bởi vậy, tuy bọn họ đối xử với nàng cực kì thân thiết và
hiền hậu, nhưng tính tình người hiện đại của nàng luôn bị kìm nén chưa
từng được biểu hiện.
Hoàng Dược Sư được xưng là “Đông Tà”, so với thất quái thì cách nói chuyện và hành sự của ông lại càng giống với
tính nết của Diệp Hướng Vãn. Ở chung với ông nhiều ngày nay, Diệp Hướng
Vãn không cần che giấu tính tình của mình, không cần phải suy nghĩ thật
kĩ trước khi nói chuyện, chỉ mới mấy ngày mà có cảm giác sung sướng hơn
cả mấy năm đã trải qua ở thế giới này.
Một ngày nọ,
hai người đi đến Bảo Ứng. Diệp Hướng Vãn đang muốn đi tìm quán trọ thì
bất ngờ nghe Hoàng Dược Sư nói: “Mấy ngày nay công phu của con có tiến
bộ rồi, mặc dù hơi nông cạn một chút, nhưng đại khái đã lĩnh hội được
những gì ta viết ra trên giấy, thêm một thời gian nữa chắc chắc sẽ học
được đến nơi đến chốn. Chúng ta nên chia tay ở nơi này thôi.”
Diệp Hướng Vãn giật mình một. Tuy nàng biết trong vòng vài ngày nữa thôi
Hoàng Dược Sư sẽ rời khỏi nhưng lại cảm thấy chút luyến tiếc, trong một
lúc cũng không biết nên nói gì để giữ ông lại.
Hoàng Dược Sư nhìn dáng vẻ lưỡng lự của nàng, cười cười nói: “Con không cần phải buồn. Sau này nếu con không muốn hành tẩu trong chốn giang hồ, có thể đi đến đảo
Đào Hoa gặp sư phụ.”
Trong đầu của Diệp Hướng Vãn xẹt qua một tia sáng, tựa như nghĩ đến điều gì, nhưng khi muốn nhớ lại thì đã không kịp nắm bắt nó nữa rồi.
“Về chuyện con không cần động thủ vẫn có thể thu phục người khác...” Hoàng Dược Sư nói đến đây thì ngừng lại.
Bỗng nhiên Diệp Hướng Vãn nhớ đến tên yêu nghiệt áo trắng và bầy rắn của hắn thì vội vàng la lên: “Sư phụ, nếu sau này người kia lại đuổi rắn ra hù
dọa đồ nhi thì làm sao đây?”
Hoàng Dược Sư chắp tay sau lưng cười nói: “Đồ đệ của Hoàng Lão Tà sao lại để cho người khác tùy tiện ức hiếp được?”
Diệp Hướng Vãn thấp giọng nói: “Con chỉ sợ sư phụ vừa rời khỏi, tên đó sẽ
thừa dịp người không ở đây mà động thủ. Tuy rằng con được sư phụ chỉ dạy nhưng chỉ vừa học được vài ngày, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm mất danh
tiếng của người. Người khác có thể dấy lên tin đồn nói ‘Đồ đệ của Hoàng
đảo chủ sao lại thiển cận thấp kém không ra gì như vậy’.”
Hoàng
Dược Sư thấy nàng có ý khích tướng nhưng không giận, ngược lại còn cười
nói: “Đầu óc này của con nếu chuyên tâm sử dụng vài phần để học võ, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu to lớn hơn ngày hôm nay rất nhiều.”
Diệp Hướng Vãn ngượng ngùng cười.
Hoàng Dược Sư nghĩ nghĩ rồi nói: “Vãn nhi, ngày trước ta ném cho con một phi tiêu, con còn giữ hay không?
Từ trong người Diệp Hướng Vãn lấy ra chiếc phi tiêu kia, nói: “Còn giữ.
Nhưng con cảm thấy rất kì lạ, sao sư phụ còn dùng phi tiêu? Đạn Chỉ Thần Công của người đã đạt đến trình độ tuyệt hảo, dù hòn đá nhỏ hay cây cỏ
nhỏ ở trong tay sư phụ cũng có năng lực đả thương người khác rồi.”
Hoàng Dược Sư cười cười, nói: “Vãn nhi, con có từng nghe qua một môn công phu?”
Diệp Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn Hoàng Dược Sư, thấy trên mặt ông thoáng buồn như chìm trong hồi ức.
Rõ ràng nàng không biết ông nói về môn võ công gì, chỉ nhìn vẻ mặt của ông tự nhiên lại thốt lên: “Cửu Âm Chân Kinh.”
Nếu nói trên đời này có môn công phu nào làm cho Hoàng Dược Sư có vẻ mặt
như thế, sợ rằng cũng chỉ có một môn duy nhất làm ái thê của ông khó
sanh rồi mất sớm, chính là “Cửu Âm Chân Kinh”.
Hoàng Dược Sư thở
dài: “Đúng là con cũng biết môn công phu này. Thuật chiêm tinh, quả
nhiên thật tuyệt... Con cũng biết lai lịch của nó chứ?”
Diệp
Hướng Vãn lại suy nghĩ một chút, mơ hồ nhớ đến việc Quách Tĩnh đi đến
đảo Đào Hoa thì gặp Chu Bá Thông, lúc đó Chu Bá Thông kể cho hắn nghe
câu chuyện về nguồn gốc của Cửu Âm Chân Kinh. Người viết ra Cửu Âm Chân
Kinh chính là... Hoàng Thường?
Diệp Hướng Vãn chần
chừ một chút, nói với vẻ không chắc chắn: “Con không biết được đầy đủ
lắm, chỉ biết là Hoàng Thường viết ra. Hình như người nhà của ông ta bị
kẻ thù liên thủ giết chết nên muốn báo thù, kết quả đợi ông ta nghĩ ra
biện pháp phá giải chiêu thức của kẻ thù thì phát hiện ra kẻ kia đã quá
già nên chết rồi.”
Hoàng Dược Sư gật đầu nói: “Đúng là như vậy,
phần lớn người đời đều biết Cửu Âm Chân Kinh là một loại công phu huyền
diệu, cho nên mới giành giật nó. Nhưng ngoại trừ hai quyển Cửu Âm Chân
Kinh thượng và hạ ra, Hoàng Thường còn cất giấu một quyển khác, cũng
không để cho bất kì ai biết.”
Diệp Hướng Vãn hơi ngẩn ra. Nàng
nhớ được lai lịch của Cửu Âm Chân Kinh là nhờ vào miệng của Chu Bá
Thông, ngoài Cửu Âm Chân Kinh ra ông ta cũng không đề cập tới chuyện
Hoàng Thường còn có một quyển sách khác, nàng cũng không biết tại sao
Hoàng Dược Sư lại nhắc đến chuyện này, nên tập trung tư tưởng lắng nghe.
Hoàng Dược Sư nói: “Chỉ có điều những thứ được ghi chép trong quyển sách kia
toàn là bàng môn tả đạo. Mấy năm trước ta có được quyển sách này, vội
vàng xem qua một trang, sau đó cũng không muốn xem tiếp nữa. Tuy rằng
sách này được miễn cưỡng xem như không động thủ vẫn khống chế được người khác, nhưng bản thân ta không thể nào xem trọng nó.”
Diệp Hướng Vãn kì quái nói: “Không biết quyển sách kia tên là gì? Viết về nội dung gì?”
Hoàng Dược Sư nói: “Nó gọi là Bát Bộ Độc Kinh, trong đó ghi lại phương pháp
chế tạo độc và sử dụng độc từ hữu hình đến vô hình rồi đến giai đoạn bố
trí, tổng cộng có tám tầng. Ta xem một trang trong đó xong thì chế được
Phụ Cốt Châm. Nhưng về độc mà nói, đả thương một ngàn địch thủ thì mình
cũng tổn hại tám trăm, ích lợi không nhiều, tốt nhất vẫn nên sử dụng
thật tốt bản lĩnh võ công của mình.”
Diệp Hướng Vãn
nghe Hoàng Dược Sư nói những lời này, rõ ràng là chuyện không có trong
nguyên tác. Nàng nhớ rõ trong truyện của Kim tiên sinh, đại khái người
dùng độc nổi danh nhất Xạ Điêu là phụ tử nhà Âu Dương, nhưng bọn họ cũng chỉ sử dụng rắn độc mà thôi. Trong tất cả các tiểu thuyết nói về khả
năng dùng độc giỏi nhất chỉ có môn phái của Dược Vương trong ‘Tuyết Sơn
Phi Hồ’, Ngũ Độc giáo trong ‘Bích Huyết Kiếm’ và phái Tiêu Diêu trong
‘Thiên Long’.
Không biết có phải do mình đến đây nên dẫn đến việc tình tiết trong nguyên tác bị thay đổi hay không?
Suy nghĩ này của Diệp Hướng Vãn chợt lóe lên, nói: “Tuy sư phụ cảm thấy vô
dụng, nhưng nếu đệ tử chỉ sử dụng nó để phòng thân thì sẽ không cần cố
chấp việc có sử dụng thủ đoạn hay không. Chỉ không biết phi tiêu kia và
quyển sách này có quan hệ gì?”
Hoàng Dược Sư lấy ra một quyển sách nhỏ, giao cho Diệp Hướng Vãn nói: “Con xem sẽ biết.”
Diệp Hướng Vãn mở trang thứ nhất ra, chỉ thấy trong trang giấy ghi một câu“Độc thuật muốn thành, tu lấy vân phiêu thứ chỉ, đồ huyết độc chi*”. Lại lật trang tiếp theo, chỉ thấy một trang giấy trống không.
(*Muốn học được độc thuật, phải lấy Vân Tiêu đâm vào, nhỏ máu thì chữ sẽ hiện lên).
Hoàng Dược Sư nói: “Phi tiêu kia gọi là Vân Tiêu thuộc về quyển sách này. Nếu chỉ có quyển sách mà không có Vân Tiêu trong tay thì sẽ không đọc được
nội dung trong đó.” Năm đó ông có được sách này, lại mất thêm vài năm
mới có thể tìm được Vân Tiêu. Nhưng khi xem qua một trang thì cảm thấy
cách sử dụng độc trong đó quá bỉ ổi, nên không xem nữa.
Nếu tiểu
đồ dệ này muốn học chút phương pháp phòng thân, tính tình của nàng và
mình khá hợp, suy nghĩ cũng không theo thế thường, lại người lương
thiện, dù có học độc thuật cũng sẽ không gây họa cho võ lâm.
Diệp Hướng Vãn kinh sợ nói: “Con dùng phi tiêu này làm gà, chắc không ảnh
hưởng gì chứ? Nếu trên tiêu này có độc thì chúng ta đều trúng độc hết
sao?”
Hoàng Dược Sư nhìn thấy nét mặt sợ hãi của Diệp Hướng Vãn,
cười nói: “Làm gì có khả năng đó? Vân Tiêu là vật tương đối đặc biệt,
không phải vàng không phải sắt, cũng không có độc tính gì.”
Diệp
Hướng Vãn nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Bọn họ đi chung một đường, nếu trên
phi tiêu có độc, hai người đã sớm trúng độc, hơn nữa Hoàng Dược Sư cũng
không thể nào đưa nàng một chiếc phi tiêu có độc để nấu cơm, nên khá an
tâm.
Hoàng Dược Sư thấy Diệp Hướng Vãn cất kỹ Vân
Tiêu và sách rồi, lúc này mới nói: “Con đã có thứ này hộ thân rồi,
thường ngày luyện tập nhiều một chút, vả lại tính của con linh hoạt lại
ranh ma quỷ quái, sau này nếu có người muốn làm khó con sợ rằng không dễ dàng gì.”
Diệp Hướng Vãn biết Hoàng Dược Sư đã quyết sẽ rời
khỏi, trong lòng hiểu rằng lần này mình không thể giữ ông ở lại nữa, có
chút buồn bã nói: “Sự phụ, để đồ nhi nấu thêm một bữa cơm cho người.”
Hoàng Dược Sư nhìn Diệp Hướng Vãn một hồi, thở dài nói: “Vãn nhi, mặc dù con
là một người thông minh, có lòng dạ rất tốt nhưng lại quá xem trọng tình cảm, sau này khi hành tẩu giang hồ thì nhớ lấy mọi chuyện nên cẩn
thận.” Ông luôn tự phụ, nghĩ rằng đệ tử của đảo Đào Hoa đương nhiên sẽ
khác với những người khác, khi bằng lòng hạ thái độ dặn dò Diệp Hướng
Vãn như vậy thì đã đến giới hạn rồi.
Diệp Hướng Vãn đáp ứng, sau khi thu xếp đi tìm quán trọ với Hoàng Dược Sư mới đi chợ mua thức ăn một mình.
Mắt thấy sắp phải biệt ly với sư phụ, cho nên lần này Diệp Hướng Vãn rất
chuyên tâm lựa chọn nguyên liệu nấu ăn. Cá lư phải chọn loại trung bình, nếu quá lớn thì thịt sẽ dai, nhỏ quá thì là loại sinh trưởng không đủ
ngày nên vị thịt sẽ nhạt nhẽo. Nhìn mấy con cá lư ở trong thùng liên tục bơi qua bơi lại, Diệp Hướng Vãn lựa chọn một lúc mới chọn được một con
có hình dáng tốt nhất: “Lấy nó đi.” Trả tiền xong thì xoay người đi mua
trứng gà.
Sau khi mua xong, Diệp Hướng Vãn xách giỏ thức ăn trở
về quán trọ. Đi đến nửa đường thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của một
cô nương trông thật quen mắt ở phía trước, trong lòng nàng hơi động nên
nhanh chóng chạy đến bên cạnh nàng ta.
Quả nhiên là Hoàng Dung.
Dường như Hoàng Dung không phát hiện ra Diệp Hướng Vãn ở gần đó, hai bàn tay
của nàng ôm một con búp bê bằng sứ mập phì, vẫn đang đi về phía trước.
Sao Hoàng Dung lại ở nơi này?
Trong lòng Diệp Hướng Vãn vui vẻ, nghĩ đến sự lo lắng của Hoàng Dược Sư nên muốn mở miệng gọi nàng.
Nào ngờ có một hòn đá nhỏ bay nhanh đến, thân thể của Diệp Hướng Vãn lập
tức cứng ngắc, miệng cũng không mở ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn
Hoàng Dung càng đi càng xa.
Thêm một cục đá bay đến, Diệp Hướng Vãn lập tức quay đầu lại.
Quả nhiên, ở một góc đường không xa, Hoàng Dược Sư mặc một thân thanh sam* đang đứng ở nơi đó.
(* thanh sam: áo màu xanh)
“Sư phụ...” Diệp Hướng Vãn chạy nhanh đến, muốn hỏi ông vì sao không muốn
gặp Hoàng Dung nhưng thấy sắc mặt ông ngưng trọng thì nói không nên lời.
Hoàng Dược Sư thở dài nói: “Vãn nhi, hiện giờ ta mới biết được thì ra con nói tinh lực của con chưa hồi phục nên không thể bói quẻ cũng chỉ là tìm cớ thoái thác, thật ra con cố ý trực tiếp dẫn ta đến Bảo Ứng để gặp Dung
nhi đúng không?
Diệp Hướng Vãn muốn phủ nhận nhưng lời nói đến
bên miệng thì nghẹn lại. Nàng nào biết chỉ tùy tiện chọn đại một hướng
đi mà cũng có thể gặp được Hoàng Dung?
Hoàng Dược Sư thấy Diệp
Hướng Vãn không đáp nên vỗ vỗ bả vai của nàng nói: “Ta đã thấy nàng bình an thì biết con không gạt ta. Ta còn có việc cần phải làm, bây giờ sẽ
trở về đảo Đào Hoa. Vãn nhi, con phải nhớ kĩ, mỗi ngày đều phải dốc lòng luyện tập võ công, không được lười biếng. Sau này sư phụ gặp lại con,
chắc
chắn sẽ khảo nghiệm công phu của con.” Đang nói thì xoay người nhẹ nhàng rời khỏi.
Ở phía sau Diệp Hướng Vãn chạy theo một đoạn, vài lần hét lên: “Sư phụ”,
Hoàng Dược Sư không hề quay đầu, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng
của ông đâu nữa.
Diệp Hướng Vãn đứng tại chỗ ngẩn
người, lẩm bẩm nói: “Sư phụ, người còn chưa ăn món cá lư chưng trứng của con làm nữa.” Hai hàng nước mắt trong veo tự nhiên rơi xuống trên gương mặt nàng.