“Cá lư chưng trứng? Nghe thật không tệ.” Ở phía sau Diệp Hướng Vãn bỗng truyền đến một câu như vậy.
Diệp Hướng Vãn quay đầu lại, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt.
Có một ông lão khất cái độ tuổi trung niên đang đứng ở phía sau, mặt mày
hồng hào, trong tay đang cầm một khúc xương bỏ vào miệng không ngừng
nhấm nháp, tựa hồ dư vị của mảnh xương kia là vô hạn vậy.
Đúng là chưa chào từ biệt Hồng Thất Công ngày trước.
“Nghĩa phụ.” Diệp Hướng Vãn vui mừng nên nước mắt lại chảy xuống.
“Lâu rồi không gặp, còn chưa làm thức ăn ngon cho lão khiếu hóa mà chỉ biết
chảy nước mắt, đúng là không có tiền đồ, không có tiền đồ.” Hồng Thất
Công cười nói, mắt nhìn chằm chằm giỏ thức ăn trên tay của Diệp Hướng
Vãn.
Diệp Hướng Vãn vội vàng lau nước mắt, nói:
“Nghĩa phụ, Vãn nhi gặp lại người nên rất vui mừng. Buổi tối con nấu cho người món cá lư chưng trứng có được không?”
Hồng Thất Công lắc
đầu nói: “Có sư phụ thì quên mất nghĩa phụ rồi, lại chuẩn bị làm đồ cho
Hoàng lão tà cho ta.” Mặc dù miệng của ông nói vậy nhưng mắt không thể
rời khỏi giỏ thức ăn, hiển nhiên không phải không hài lòng với món ăn,
chẳng qua là ngại thức ăn quá ít.
Diệp Hướng Vãn hiểu ý, mỉm cười nói: “Nghĩa phụ nói đi đâu vậy ạ? Bây giờ nghĩa phụ đi đến khách điếm
Đồng Phúc, phòng Nhất Hào chữ thiên nghỉ ngơi một lát, Vãn nhi đi mua
thêm chút nguyên liệu nấu ăn giúp nghĩa phụ tẩy trần nhé.”
Lúc này Hồng Thất Công mới vừa lòng, lắc mình mất dạng.
Diệp Hướng Vãn xách giỏ thức ăn đi trở lại khu chợ, chọn một khối thịt heo non mềm và mua thêm một con gà, mới trở về quán trọ.
Quả nhiên Hồng Thất Công ngồi trên ghế, nhìn Diệp Hướng Vãn lấy thức ăn từ
trong giỏ ra ngoài, hỏi: “Sao Hoàng lão tà lại thu con làm đồ đệ?”
Một bên Diệp Hướng Vãn chuẩn bị nguyên liệu, một bên kể lại cho Hồng Thất
Công nghe chuyện nàng gặp một bạch y nhân biết điều khiển rắn thế nào,
tại sao bái Thất quái làm sư phụ, làm sao để lấy được sự đồng ý của các
vị sư phụ khác, cuối cùng còn trở thành môn hạ của Hoàng Dược Sư.
Hồng Thất Công cười nói: “Hoàng lão tà này đúng là nhặt được tiện nghi,
nghĩa nữ tốt của ta thế nhưng hắn muốn nhận làm đệ tử thì nhận à.”
Diệp Hướng Vãn có chút lo lắng nói: “Nghĩa phụ, chẳng lẽ người không đồng ý với chuyện Vãn nhi đã làm sao?”
Hồng Thất Công lắc đầu chỉ cười không nói, nghĩ thầm: “Ha ha, Hoàng Lão Tà
luôn ép ta ở mọi nơi, tuy rằng ông ta tâm cao khí ngạo ngoài miệng không nói nhưng tâm tư lại luôn như vậy. Ta vừa thu được một nghĩa nữ có căn
cốt thanh kỳ* thì lập tức cướp mất rồi thu làm đồ đệ.” Người tập võ phải có thiên phú, trên thực tế rất khó kiếm được người có thiên phú cao tư
chất tốt đồng thời căn cốt cũng thuộc hàng thượng cấp. Mặc dù trước đây
Hồng Thất Công từng có suy nghĩ muốn dạy nàng quyền cước nhưng Diệp
Hướng Vãn không muốn học mà thôi.
(*căn cốt thanh kỳ: nền móng trong sạch)
Có điều cách đối nhân xử thế của ông vẫn luôn rộng lượng, mặc dù hiểu được lòng riêng của Hoàng lão tà nhưng cũng không để bụng.
Diệp Hướng Vãn thấy Hồng Thất Công không phản đối, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Công bằng mà nói, nàng luôn khâm phục Hồng Thất Công, sự sùng bái này có
được là do nàng đọc truyện “Xạ Điêu”. Sau khi nàng đến nơi này lại vừa
khéo có cơ duyên bái Hồng Thất Công làm nghĩa phụ, nàng luôn cảm thấy
bản thân mình thật may mắn. Từ khi ở bên cạnh Hoàng Dược Sư đến nay, ông không bị trói buộc bởi lễ giáo, tính tình cũng khá hợp với nàng. Bởi
vậy nếu Hồng Thất Công không đồng ý việc này, đương nhiên nàng sẽ rất
khó xử khi bị kẹp ở giữa hai người.
Trong một lúc Diệp Hướng Vãn đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thỏa đáng, một lòng tiến vào phòng bếp, bắt đầu nấu nướng.
Ở bên ngoài Hồng Thất Công ngồi một hồi thì thấy Diệp Hướng Vãn đi ra,
cười nói: “Nghĩa phụ, trong khoảng thời gian này người đã đi những đâu
ăn được món ngon gì rồi?”
Hồng Thất Công bĩu môi nói: “Khoảng
thời gian trước ở một địa phương nhỏ gọi là trấn Khương Miếu, gặp phải
một tiểu cô nương cỡ tuổi con, tính tình cũng tinh quái như thế, ăn chực nàng ta trong một khoảng thời gian dài.”
Diệp Hướng Vãn lơ đãng
nói: “Chắc Thất công đã tặng thứ tốt cho nàng rồi?” Tính của Hồng Thất
Công không thích thiếu nợ người khác, khi nàng ở Ngưu gia thôn đã nhận
ra điều đó.
Hồng Thất Công nói: “Trù nghệ của nàng ta rất tốt,
lão khiếu hóa nhất thời thèm ăn nên đem toàn bộ Giáng Long Thập Bát
Chưởng dạy cho tình nhân của nàng.”
Thân thể Diệp Hướng Vãn khẽ ngừng lại.
Nghĩa phụ đang nói về Quách Tĩnh và Hoàng Dung?
“Là nữ nhi của sư phụ con?” Diệp Hướng Vãn thử dò xét hỏi.
Hồng Thất Công gật đầu nói: “Đúng vậy, mặc dù tay nghề của tiểu cô nương kia rất tốt nhưng tâm tư của nàng cũng phức tạp như Hoàng lão tà, từ chỗ ta đổi được không ít công phu cho tiểu tình nhân của nàng.”
Diệp
Hướng Vãn nhớ tới trong tiểu thuyết quả thật có một đoạn như thế, nghĩ
đến Hồng Thất Công dạy Hàng Long Thập Bát Chưởng cho Quách Tĩnh, không
khỏi phụt cười.
Hồng Thất Công nói: “Sau đó lão khiếu hóa nghĩ
thật quá sức nguy hiểm, nếu tiếp tục theo chân bọn họ thì bọn họ sẽ
khoét sạch công phu trên người lão khiếu hóa, trình độ gian xảo của tiểu cô nương kia không thua gì Hoàng lão tà cả. Vì vậy tìm một cơ hội rời
đi.” Tuy ông nói như vậy, biểu cảm trên mặt lại nén cười, hiển nhiên
thật hài lòng với Quách Tĩnh Hoàng Dung.
“Vì sao nghĩa phụ lại đến nơi này?” Diệp Hướng Vãn hỏi.
Hồng Thất Công nói: “Lão khiếu hóa chỉ đi ngang qua, trong lúc vô tình nghe
nói nơi này có hái hoa tặc đã bắt đi mấy đại cô nương, nên dừng lại xem
một chút.”
“Hái hoa tặc?” Diệp Hướng Vãn nhíu chân mày lại.
“Đúng vậy.” Hồng Thất Công nói, “Nào biết vừa mới chuẩn bị nghỉ chân một lát
thì thấy tiểu nha đầu nhà ngươi đang gọi Hoàng lão tà là ‘sư phụ’, lại
còn muốn làm đồ ăn cho ông ta.”
Diệp Hướng Vãn cười hì hì, nói:
“Nghĩa phụ, trước đó Quách Tĩnh là đệ tử của bảy vị sư phụ, con còn phải gọi hắn một tiếng sư huynh nữa kìa.”
Hồng Thất Công lắc đầu nói: “Thái độ làm người của tiểu tử kia đôn hậu thành thật, hành sự ngay
thẳng, khung xương thân thể cũng chắc, đáng tiếc tư chất không cao.”
Diệp Hướng Vãn nói: “Đạo học võ chính là ‘Cần cù bù thông minh’, quan trọng
hơn cả thiên phú, chăm học khổ luyện lại càng trọng yếu hơn. Con thấy
Quách sư huynh bằng lòng học từ thấp lên cao, chịu được khổ cực, sau này sẽ đạt được thành tựu không thể đo đếm được.”
Hồng Thất Công cười nói: “Tiểu nha đầu con vì bái Hoàng lão tà vi sư nên nói lời ngon ngọt với nghĩa phụ?”
Diệp Hướng Vãn cũng cười nói: “Hoàng đảo chủ là sư phụ của con, người lại là nghĩa phụ của con, sư phụ hay nghĩa phụ đều là kỳ nhân trên đời, sau
này con hành tẩu giang hồ vừa gặp phải phiền phức sẽ lập tức đem thân
phận của hai người ra oai, nhất định có thể hù dọa đám người xấu này.”
Tuy Hồng Thất Công biết nàng cố tình khen tặng nhưng nghe xong lại rất
thoải mái, cười nói: “Một khoảng thời gian không gặp tiểu nha đầu nhà
ngươi, ngược lại miệng lại nói nhiều hơn rồi.”
Hai người nói đùa một chốc, Diệp Hướng Vãn cảm giác gà đã ướp đủ thời gian nên đứng dậy đi đến phòng bếp.
Câu chuyện phiếm của bọn họ cũng đành dừng lại.
Lại qua nửa canh giờ, Diệp Hướng Vãn bưng khay đi ra, ngoại trừ hai chén cơm tẻ còn có một đĩa cá lư chưng trứng trên đó.
Hồng Thất Công quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thịt cá mỹ vị đắp lên trên trứng
gà tươi non, trên mình cá rãi đủ thứ gia vị khác nhau. Tuy rằng cá lư bị trải qua quá trình nấu nướng nhưng vẫn chưa biến hình, thoạt nhìn từ xa giống như đang nằm trên bánh trứng gà phụ trợ thêm mùi vị của cá, khiến người ta thật thèm ăn.
Diệp Hướng Vãn vừa đặt khay lên bàn, Hồng Thất Công đã cầm đôi đũa đưa qua, gấp một miếng thịt bụng cá để vào
miệng nhai. Thịt cá có công hiệu tẩm bổ tỳ vị, Diệp Hướng Vãn cố ý chọn
cho sư phụ ăn, tuy nhiên cuối cùng lại rơi vào bụng của Hồng Thất Công.
Ông luôn thích ăn ngon, bây giờ tẩm bổ dạ dày một chút cũng hết sức phù
hợp.
Hồng Thất Công cảm thấy cá lư này thơm ngon non mịn, kết hợp với trứng gà hấp, hai loại thức ăn trơn mềm khác nhau ở trong miệng làm nổi bật lẫn nhau, để lại một cảm giác hết sức khoan khoái trong khoang
bụng, không khỏi nói: “Ngon, ăn thật ngon. Vãn nhi, tài nấu nướng của
con càng ngày càng tốt, không biết tương lai ai có phúc khí lấy con
đây.” Vừa nói vừa tiếp tục gắp một đũa lớn cá lư cho vào miệng.
Diệp Hướng Vãn sửng sốt vì một lời nói vô tâm của Hồng Thất Công.
Mặc dù chuyện kiếp trước nàng đã xem như mây khói nhưng tâm bị tổn thương
không thể chuyển biến tốt đẹp trong ngày một ngày hai được, Hồng Thất
Công, Giang Nam thất quái hay Hoàng Dược Sư có thể lấy thân phận trưởng
bối hòa hợp ở chung một chỗ với nàng, nhưng với tình yêu thì nàng cự
tuyệt không cần suy nghĩ, có thể nói là cố tình lảng tránh nữa.
Hiện tại Hồng Thất Công lơ đãng nói như vậy khiến nàng cảm thấy nhói đau.
Diệp Hướng Vãn cúi đầu nhìn chén cơm tẻ, chợt cảm thấy mất hết khẩu vị.
Một lúc sau nàng nhỏ giọng nói: “Vãn nhi chỉ muốn nấu ăn cho nghĩa phụ, lúc rảnh rỗi sẽ luyện công một chút. Còn những chuyện khác, cho tới bây giờ Vãn nhi chưa từng nghĩ đến.”
Cho tới bây giờ Vãn nhi cũng chưa từng nghĩ đến, hơn nữa về sau lại càng không muốn nghĩ.
Cái cảm giác phản bội đau đớn thấu xương đó, cái tư vị lạnh lẽo từ đỉnh đầu lan đến lòng bàn chân đó, thưởng thức một lần đã đủ lắm rồi.
Hồng Thất Công không biết tâm sự của Diệp Hướng Vãn, nàng cúi đầu nên không
thấy rõ biểu cảm trên mặt, ông chỉ cho rằng tiểu cô nương đang xấu hổ
nên không thèm để ý nói: “Cô nương trưởng thành cuối cùng cũng phải lập
gia đình thôi, nào có chuyện không lấy nhỉ? Chỉ là vị hôn phu của con
vạn lần không thể có bộ dạng tham ăn giống lão khiếu hóa này đâu, khi
nào con có người trong lòng thì mau dẫn đến cho Thất công xem một chút.”
Diệp Hướng Vãn chợt ngẩng đầu, vội la lên: “Nghĩa phụ, con nói thật đó. Sau này con theo giúp người là được rồi.”
Hồng Thất Công cười ha hả, nói: “Nghĩa phụ cũng không vội để con lập gia
đình, con gấp gì chứ. Con lập gia đình muộn thì có thể làm thêm mấy bữa
ăn ngon cho nghĩa phụ, nghĩa phụ cũng rất vui mừng mà.” Vừa trả lời vừa
chuyển sang đề tài khác, “Không phải trước đó con có mua gà à? Sao không thấy bưng lên?”
Diệp Hướng Vãn thấy Hồng Thất Công không nói
chuyện hôn nhân đại sự của nàng nữa, âm thầm thở phào một hơi nói: “À,
con mới dùng nguyên liệu ướp gà, định làm gà nướng cho nghĩa phụ ăn
khuya.”
Hồng Thất Công gật đầu nói: “Tốt, rất tốt. Đúng là đứa nhỏ hiếu thuận.”
Diệp Hướng Vãn đem cơm và vào miệng, không cảm thấy ngon miệng nữa.
Ác mồm ác miệng mà nói, nàng nên cảm thấy may mắn vì cha mẹ của thân xác
này đã mất sớm? Ít ra nàng nhập vào thân thể này cũng không bị cha mẹ
đem chuyện chung thân đại sự làm cho khó xử.
Bây giờ nàng thật không muốn cùng bất cứ nam nhân nào đề cập hay dính dấp đến chuyện tình cảm nữa.
Chỉ trong chốc lát, hai người ăn cơm xong. Hồng Thất Công cảm thấy thức ăn
rất hợp khẩu vị, ước gì ăn được luôn cả xương đầu cá này, mặc dù trong
đĩa đã trống trơn nhưng ánh mắt ông vẫn nhìn chằm chằm vào nó. Cho đến
khi Diệp Hướng Vãn thu bát đũa lại nói giúp ông đi nướng gà, lúc này ông mới yên bụng.
Diệp Hướng Vãn đem chén đũa rửa sạch
trong phòng bếp, lại một mình bận rộn thật lâu bên trong. Bên ngoài Hồng Thất Công nghe âm thanh băm thức ăn trong bếp, trong lòng biết nàng
đang làm gà nướng mà nàng đã nói qua. Mặc dù vừa mới ăn no cũng không
nhịn được trong bụng dâng lên chút cảm giác nhồn nhột.