Khi Đó Có Còn Yêu Em !

Chương 12: Chương 12: Quá khứ đau thương




12h đêm tại biệt thự Hoa hồng trắng.

Nó vẫn chưa ngủ.

Một mình đứng trong vườn hoa.

Lạnh lẽo và cô độc.

Nó từ từ lấy ra từ trong túi một chiếc violon đã xờn cũ.

Kéo từng nhịp, từng nhịp.

Nó nhắm hờ mắt, cảm nhận làn gió qua từng kẽ tóc.

Kéo dây đàn..

Nó cho phép bản thân mình bỏ ngoài vẻ bọc thường ngày và quay trở lại với con người thật của mình.

Một con người tràn đầy sự đau thương bất diệt.

Một con người cô độc và lạnh lẽo.

Một con người…

Không hề biết đến sự tồn tại của tiếng cười.

Kéo dây đàn…

Tôi cho phép mình nhớ lại những mảng kí ức đau thương ấy.

Những năm tháng xa vời….

Khi tôi còn là một đứa trẻ.

Tôi có một căn nhà tràn đầy yêu thương và hạnh phúc.

Tôi có một người mẹ xinh đẹp và hiền hậu.

Một người anh trai yêu thương em hết mực.

Và một người cha mà tôi đã từng cho rằng “ ông là số 1 trên thế giới, không ai sánh bằng ”

Nhưng cho đến một ngày, ông dẫn một người phụ nữ khác về.

Trên tay ông ẵm một bé gái và bảo đó là con ông, là em gái tôi.

Tất cả như sụp đổ, tôi đã phải chứng kiến ngày tận thế của cuộc đời.

Ba mẹ tôi cãi nhau.

Tiếng ông quát lớn:

“ Trịnh Lâm Uyên, từ giờ bà không còn là quý phu nhân của Trần gia nữa. Chính thức từ bây giờ, Thẩm Yên mới là vợ tôi, là phu nhân của tập đoàn Trần gia. ”

Bố tôi nói, tay nắm chặt người đàn bà kia.

Đoàng, trời đang nắng mà như có sét đánh giữa trời.

Mẹ tôi làm rơi cái tách xuống đất, bà không tin vào những gì mà mình vừa nghe.

Bà tắt nụ cười trên môi, nước mắt cứ thế lăn dài.

Bà hét lên, hất đổ cả bộ tách.

Bà lao đến, gỡ tay hai con người bỉ ổi kia.

Thẩm Yên hất tay mẹ tôi.

Bà ngã song soài trên đất, bà gạt nước mắt, tay chỉ thẳng vào người đàn bà kia.

“ Cô, đồ vong ơn bội nghĩa. Tôi đã cứu giúp cô lúc hoạn nạn mà giờ cô lại trả ơn tôi như thế này sao. Tần Thẩm Yên.”

Mẹ hét lên, sức lực của bà chỉ được tính bằng con số 0.

Anh hai lấy tay che mắt tôi.

………..

……..

Ngày hôm ấy, tôi còn nhớ rất rõ.

Anh hai tôi cũng đã khóc, anh ôm lấy tôi, từng giọt nước mắt lăn trên mái tóc dài.

Nước mắt của tôi và của anh hòa quyện vào với nhau, mặn chát.

Bất chợt, tôi bị kéo ra khỏi vòng tay của anh.

Ba nắm tay tôi, đau lắm.

Ông ném tôi vào lòng mẹ rồi cho người kéo mẹ con tôi ra cổng.

Tôi ôm lấy mẹ, khóc nấc lên.

Mẹ đã cầu xin ông, cho tôi ở lại.

Bà quỳ xuống, đầu gối thẫm máu.

Giọng nói bà yếu dần, yếu dần rồi mất hẳn.

Ông ta nhìn mẹ tôi, không chút luyến tiếc, thẳng lời đuổi đi.

Tôi bị kéo đi xồng xộc.

Tôi thấy anh trai tôi, anh vùng vẫy hét lên rồi bị người mang vào phòng.

Những giọt nước mắt cuối cùng, những câu nói cuối cùng mà tôi còn có thể nghe thấy chỉ là tiếng nấc xen lẫn trong giọng nói của anh…

…. nhỏ dần, nhỏ dần rồi lại biệt tăm.

“ Em gái, anh nhất định sẽ tìm lại em, sẽ tìm lại mẹ, chúng ta sẽ lại sống hạnh phúc, hãy chờ anh, hãy chờ anh, xin..h..ãy…chờ…aa..”

“ Em sẽ chờ, em sẽ chờ mà, nhất định sẽ tìm lại anh mà, anh hai…hức hức…”

“ Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi bảo là buông tôi ra ”_ tôi hét lên, vùng vẫy không ngừng, dây thanh quản tưởng chừng đã đứt.

Mắt tôi mở thẫn thờ, khóe mắt vẫn còn cay.

Buông lỏng hai tay, ngừng vùng vẫy.

Tôi bị chính bố tôi… đuổi khỏi nhà.

................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.