Edit: Lune
Bầu không khí trong máy bay hơi ngưng trệ.
Quản gia ngồi bên ngoài nhìn chằm chằm xuống đất.
Thi Nghi nhìn con trai rồi lại nhìn Bách Tâm Vũ, trong mắt lộ vẻ hứng thú, tựa như đang xem kịch.
Tuy là lần đầu tiên Lê Lan đi máy bay riêng, nội thất bên trong khác hẳn với máy bay công cộng nhưng cô cũng không có tâm trí nào để xem xét tỉ mỉ.
Trên lý thuyết thì người đại diện thường không thích dẫn những nhóm có thời gian hạn định thế này.
Một mặt, các thành viên trong nhóm đến từ các công ty khác nhau nên rất khó quản lý ổn thỏa.
Mặt khác, thời gian hạn hẹp, khó bồi dưỡng.
Tuy nhiên, vẫn có không ít người đại diện chọn dẫn, bao gồm cả những người vừa có năng lực lại vừa có nguồn lực tốt, vì biết đâu mình lại đào được hạt giống tốt rồi sau này thành cây rụng tiền.
Bách Tâm Vũ chính là hạt giống tốt mà cô coi trọng.
Cô luôn dành cho hắn những cơ hội tốt nhất, truyền đạt ý tứ của mình cho Bách Tâm Vũ một cách khéo léo.
Vậy mà Bách Tâm Vũ lại muốn đến công ty của Cố Cẩm Miên?
Bách Tâm Vũ trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Sao cậu không muốn ký hợp đồng với tôi?”
Cố Cẩm Miên: “Không có tiền.”
Bách Tâm Vũ khác với Đỗ Bạch An, công ty hắn ký hợp đồng không những là một công ty giải trí có thực lực lâu đời, mà khi vừa vào công ty hắn đã được ông chủ coi trọng, xem như hạt giống trọng điểm mà bồi dưỡng.
Ồ, đúng là đãi ngộ của nam chính có khác.
Người nghèo khổ đáng thương như Ân Mạc Thù cùng Đỗ Bạch An làm sao có thể so sánh được.
Cho nên cậu đào không nổi.
Cũng không muốn đào.
Mấy chữ “không có tiền” đã làm Bách Tâm Vũ bị tổn thương sâu sắc.
Hắn không dám tin nói: “Thậm chí cậu còn không muốn bịa ra một cái cớ đàng hoàng để lừa tôi nữa hả?”
Cố Cẩm Miên: “... Thực ra, ngay cả ý nghĩ tìm lý do để lừa cậu tôi cũng không muốn, cho nên cứ nói thật thôi.”
Bách Tâm Vũ: “...”
Thế mà hắn lại cảm thấy những lời này là thật.
Hắn không biết nên vui vì Cố Cẩm Miên không lừa mình, hay vì Cố Cẩm Miên ngay cả nghĩ lý do lừa mình cũng lười mà thương tâm nữa.
Bách Tâm Vũ bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Đồng thời, một ngày quay chụp mới của đoàn làm phim cũng đã bắt đầu.
Không có Cố Cẩm Miên, trong đoàn cứ có gì đó thiếu thiếu, ngay cả bầu không khí cũng khác, nhất là đám con gái.
Nam chính Hàng Uyển Đình sau khi tới đồn cảnh sát ngày hôm qua, cũng mãi tới hôm nay mới xuất hiện.
Bầu không khí thậm chí còn khác thường hơn.
Chuyện ngày hôm qua đã sớm lan truyền khắp đoàn làm phim, vốn mọi người đều cảm thấy đồng tình với Cố Cẩm Miên khi gặp phải người như vậy.
Giờ Cố Cẩm Miên không ở đây, mọi người vừa nhìn thấy y là lại nhớ tới chuyện kia, thậm chí có người tính tình ngay thẳng còn không muốn chào hỏi với y.
Những người khác thì sau khi duy trì phép lịch sử giả tạo cùng y xong, vừa quay người ánh mắt đã lập tức khác đi.
Hàng Uyển Đình hơi lúng túng cùng khó xử.
Y chưa bao giờ rơi vào tình huống như vậy kể từ khi ra mắt.
Thời điểm khó xử, lòng căm ghét dành cho Quý Minh lại nhiều tăng thêm.
Còn có Cố Cẩm Miên.
Với sự hiểu biết của y đối với Quý Minh, người chỉ biết dùng nắm đấm hung hãn để giải quyết vấn đề, không có chuyện trong lúc giận dữ lại có thể xử lý một cách có trật tự cùng sắc bén như vậy được.
Y nhớ lại hành vi của Quý Minh ngày hôm qua, dù đang lên cơn nhưng xử sự lại cực kỳ lý trí.
Đầu tiên là khiến đám người đang vây xem tin gã là một tên đàn ông thô lỗ thẳng thắn, còn y là kẻ nói dối đạo đức giả, tới khi suy nghĩ của mọi người bắt đầu lung lay thiên về phía gã thì lại dùng một đống lời lẽ thật giả khó phân để bôi nhọ y, phối hợp với vẻ mặt phẫn nộ của y cùng bộ dáng bị gã chọc điên của y với Quý Nam, hiệu quả đúng là quá xuất sắc.
Hầu như tất cả mọi người xung quanh đều tin điều đó.
Đây nhất định là có người chỉ đạo sau lưng.
Không cần phải nói, chắc chắn là Cố Cẩm Miên.
Là do Cố Cẩm Miên vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, cho nên Quý Minh mới quay sang phản bội y rồi thêm cả màn kịch đặc sắc ngày hôm qua.
Hàng Uyển Đình bước tới chỗ đạo diễn Lâm dưới ánh mắt của mọi người.
Đạo diễn Lâm cũng giống như Quý Nam, thái độ đối với y im lặng hơn trước rất nhiều.
Ông đọc kịch bản trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói chuyện với y: “Bộ phim này chứa đựng rất nhiều tâm huyết của mọi người, ai nấy đều dồn hết tâm trí vào việc diễn xuất.”
Còn không bằng im lặng.
Đạo diễn Lâm thầm thở dài trong lòng, sau đó giọng điệu cũng hòa hoãn hơn, “Tập trung vào bộ phim, đừng để những chuyện khác làm ảnh hưởng.”
Sắc mặt của Hàng Uyển Đình trông khá hơn một chút.
Nhưng y căn bản không thể tập trung nổi, một cảnh mà quay mười mấy lần còn chưa qua.
Đạo diễn Lâm nóng nảy, lần đầu tiên mở miệng chửi người kể từ khi khởi động máy đến giờ, mà người bị chửi không phải ai khác lại chính là Hàng Uyển Đình - người từng đạt được không ít giải thưởng diễn xuất.
Mọi người trong đoàn đều thận trọng, không ai dám hó hé gì cả.
Ân Mạc Thù dựa nửa người vào cửa sổ trong phòng, từ phía xa nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, nét mặt thản nhiên không chút gợn sóng.
Quý Minh đứng bên cạnh chậc một tiếng, quay đầu hỏi hắn: “Ân Mạc Thù, sao cậu biết Hàng Uyển Đình giới thiệu mấy ngôi sao nhỏ cho tôi?”
Hôm qua, ngay khi chuyện này vừa được nói ra trước mặt mọi người, thoắt cái đã nói trúng tim đen của Hàng Uyển Đình, làm y tức đến mức suýt ngã quỵ.
Ân Mạc Thù nhìn giao diện WeChat, không ngẩng đầu lên, “Khó biết lắm à?”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, Quý Mình càng không đoán không ra. Cả người gã bồn chồn, tay chân run rẩy, giống như hội chứng hưng cảm lại bắt đầu tái phát, vừa gấp gáp, ngứa ngáy lại khó chịu.
“Vậy chuyện Hàng Uyển Đình có sáu người bạn trai thời đại học là thật hay giả?”
Ân Mạc Thù cong môi cười, nói bâng quơ: “Có quan trọng không?”
Quý Minh sửng sốt, nhìn Ân Mạc Thù mà tay ngứa ngáy, người cũng càng nôn nao.
Ân Mạc Thù vừa nói vừa gửi tin nhắn: “Những gì chú nói trước mặt mọi người ngày hôm qua, không ngại thì nói thêm với mấy ngôi sao nhỏ kia một chút.”
Quý Minh phấn khích ra mặt, không kìm lòng được mà đến gần Ân Mạc Thù một bước, “Ha, quá thú vị!”
Ân Mạc Thù nâng mí mắt lên, thờ ơ nhìn gã.
Cái nhìn kia rất nhạt, nhưng đôi mắt vừa tối tăm vừa sâu thẳm, tựa như một cái hồ nước tù đọng đục ngầu.
Rồi hắn bỗng nở nụ cười, tựa như những gợn sóng tản ra trên mặt hồ.
Quý Minh lập tức lùi về sau, nuốt nước miếng: “Ân Mạc Thù, tôi vẫn có thể đánh nhau với cậu ở câu lạc bộ quyền anh chứ?”
Ân Mạc Thù cười nói: “Rất hân hạnh.”
Hắn mặc áo sơ mi màu hồng nhạt phẳng phiu, khuy áo cài ngay ngắn lên tận trên cùng, mặt mày tươi cười, lịch sự lễ phép, lại nói “rất vinh hạnh' với một người như gã.
Quý Minh nhớ lại cơn đau lúc xương mình bị hắn đánh cho nứt rạn, hai mắt đỏ bừng vì hưng phấn, “Ân Mạc Thù, cảm ơn cậu.”
Ân Mạc Thù: “Không cần, có một số cảm xúc đúng là phải dựa vào nắm đấm cùng đau đớn mới trút hết ra được.”
Quý Minh giống như đã tìm được tri kỷ trong đời.
“Còn phải cảm ơn cậu đã giúp tôi, Cố Cẩm Miên nói rằng chỉ cần tôi không làm phiền cậu, cậu ấy sẽ tha cho tôi.”
Khóe miệng Ân Mạc Thù bất giác cong lên.
Quý Minh chợt nhận ra lời này giữa bọn họ có hơi buồn cười, sau đó cười theo hai tiếng.
Sau khi xuống máy bay, Cố Cẩm Miên không về nhà cùng Thi Nghi mà đi cùng Bách Tâm Vũ theo hướng khác.
Bách Tâm Vũ chuẩn bị lên xe, đã thấy Cố Cẩm Miên đeo kính râm lạnh lùng ngồi vào ghế sau.
Bách Tâm Vũ: “Cậu làm gì thế?”
Cố Cẩm Miên không giấu giếm: “Tôi đến đoàn làm phim, xem có thể cướp lại vai diễn cho Ân Mạc Thù hay không.”
Bách Tâm Vũ: “...”
Bách Tâm Vũ cả giận: “Đã nói tôi hơi thích cậu rồi, sao cậu không thể thông cảm cho tôi một chút? Nếu không nổi tiếng, tôi sẽ phải về nhà kế nghiệp đó!”
Cố Cẩm Miên liệt mặt: “Vậy lại càng không đáng để thông cảm.”
Bách Tâm Vũ: “...”
Hắn mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa ngồi vào trong xe, vừa tui thân lại tức giận nhắn tin cho Đỗ Bạch An: “Mẹ kế là sinh vật đáng sợ nhất thế giới này! “
Đỗ Bạch An nhắn trả lời: “Hy vọng người cậu nói không phải cậu Cố, cậu ấy là một người rất tốt.”
Thế giới của Bách Tâm Vũ sụp đổ.
Hắn cảm thấy mình giống như một đứa trẻ tội nghiệp, cha không thương mẹ không yêu, ngay cả anh chị em cũng đều bỏ đi hết.
Cố Cẩm Miên và Bách Tâm Vũ cùng nhau tới đoàn làm phim tham gia buổi gặp mặt chế tác chính.
Đạo diễn và biên kịch của đoàn làm phim vừa nhìn thấy, đã nghĩ đến đủ loại tin đồn trong giới Cố Cẩm Miên, “A...”
Bách Tâm Vũ nhạy bén phát hiện thứ bọn họ đang suy diễn trong đầu: “Không phải như mọi người nghĩ đâu!”
Đạo diễn và biên kịch: “Ồ!”
Bách Tâm Vũ bi phẫn: “Cậu ấy không thích tôi chút nào!”
“Hở!”
Cố Cẩm Miên: “...”
Cuối cùng cậu cũng không nhịn được, hỏi ra nghi vấn đang ngày càng lớn mạnh trong lòng, “Bách Tâm Vũ, có phải cậu bị ngốc không?”
Bách Tâm Vũ: “Đó, mọi người xem!”
Ồ.
Xem thì hình như mối quan hệ này không giống với những gì họ tưởng tượng? Không phải biến thái Cố Cẩm Miên dung quyền thế để ép buộc người ta à?
Ánh mắt mọi người nhìn Bách Tâm Vũ tuy không hiểu gì nhưng lại tỏ ra rất kính phục.
Cố Cẩm Miên không muốn quan tâm đến tên ngốc này chút nào nữa.
Giờ thì cậu hiểu rồi, tác giả Hà Bất Tẫn cùng con trai của anh ta, một kẻ chó tính một đứa ngớ ngẩn, đúng là không thể kỳ vọng nổi điều gì.
Cố Cẩm Miên lần nữa sử dụng bàn tay vàng của mình với đạo diễn cùng biên kịch, “Chúc mọi người buổi trưa tốt lành, tôi đã đặt sẵn nhà hàng rồi, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện về bộ phim cùng thiết lập nhân vật được không?”
Đạo diễn vội vàng lên tiếng: “Thiết lập nhân vật thì không cần, chúng tôi không có ý kiến gì về Bách Tâm Vũ cả, cảm thấy cậu ấy rất thích hợp với vai diễn này?”
Cố Cẩm Miên: “Không, tôi thấy cậu ấy không thích hợp, Ân Mạc Thù thích hợp hơn, mọi người cứ tin tôi đi.”
“...?”
Họ nhìn về phía Bách Tâm Vũ đang giận dữ nhưng lại không dám nói lời nào.
Đây là thú vui trong giới à?
Giờ thì Bách Tâm Vũ đã biết, Cố Cẩm Miên chỉ ngơ ngác, ngọt ngào trước mặt Ân Mạc Thù, còn trái tim thì vô cùng lạnh lùng và sắt đá.
“Cố Cẩm Miên, cậu cái đồ... tâm như bàn thạch!”
“Cảm ơn lời khen. Lời này chỉ ý chí kiên định, chứ không phải nói trái tim vừa lạnh vừa cứng như đá.”
“......”
Đạo diễn cùng biên kịch suýt nữa bật cười.
“Tâm như bàn thạch” Cố Cẩm Miên không hề bị hắn ảnh hưởng chút nào. Cậu vẫn sử dụng những đánh giá về bộ phim và phản ứng của khán giả mà cậu đọc được trong nguyên tác để khiến các đạo diễn và biên kịch có cái nhìn khác về mình.
Nghe xong bọn họ đều cảm thấy Ân Mạc Thù vô cùng thích hợp vào vai nam chính thích cười này.
Cố Cẩm Miên dùng hai phương pháp tiếp cận đó là “tài năng” và “tài chính”, đạo diễn cùng nhà sản xuất nghe mà động lòng không thôi, nhưng đây là phải là chuyện bọn họ có thể quyết định được.
Đây bộ phim solo đầu tay dùng để quảng bá cho nền tảng video của bọn họ, cho nên họ có rất ít quyền trong việc chọn vai, không thể so với đạo diễn Lâm được.
Cố Cẩm Miên: “Chỉ cần các ngài thật lòng nhận Ân Mạc Thù, còn những thứ khác cứ để anh hai tôi lo.”
“......”
Đây không phải là chuyện Cố Lịch Phàm chỉ cần nói một câu à?
Trên cơ bản bọn họ đã biết ai diễn vai nam chính trong bộ phim này.
Chỉ là, trước đó có tin Bách Tâm Vũ đóng vai chính lọt ra ngoài, fan đều hiểu rõ trong lòng.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Sau khi Cố Cẩm Miên rời đi, ban tuyên truyền lập tức hỏi đạo diễn.
“Đầu tiên hãy đưa thêm một số lựa chọn nam chính, đừng để người hâm mộ nghĩ rằng chúng ta đã quyết định chọn ai đóng nam chính.”
Cổ Cẩm Miên trò chuyện với các đạo diễn xong thì Bách Tâm Vũ đã giận dỗi bỏ ra ngoài rồi.
Hắn ra vẻ khuôn mẫu gửi tin nhắn cho Cố Cẩm Miên, “Tôi không diễn nữa!”
Cố Cẩm Miên: “Xem cậu oan ức chưa kìa.”
Bách Tâm Vũ: [Chuột chũi thăm dò.jpg]
Cố Cẩm Miên: “Chính cậu đã cướp vai diễn của Ân Mạc Thù, giờ còn ở đây tỏ ra oan ức, cậu lại bảo mình không sen đi?”
Bách Tâm Vũ tát thẳng vào trán mình một cái.
Lê Lan đang lái xe thấy vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cố Cẩm Miên cũng quá đáng thật đấy, đúng là khinh người quá đáng mà!”
Bách Tâm Vũ bày tỏ ý muốn đến công ty Cố Cẩm Miên, khiến cô rất để ý cũng cảm thấy hơi bất an.
Cô muốn cho Bách Tâm Vũ nhìn rõ, Cố Cẩm Miên không chỉ không thích hắn, còn chuyên môn nhắm vào hắn, đến chỗ cậu ta chắc chắn sẽ không có tương lai.
Còn rất có thể sẽ bị tuyết tàng*.
(*) Tuyết tàng: Nghệ sĩ bị chính công ty quản lý đóng băng hoạt động.
“Có muốn công ty ra mặt không?” Lê Lan ân cần nói: “Để tôi đi nói với công ty, công ty chắc chắn sẽ giúp cậu.”
“Hay là... để cho nhà họ Bách ra mặt?”
Bách Tâm Vũ không nói gì, đợi đến khi xe dừng chờ đèn đỏ, cô mới quay đầu lại nhìn hắn.
Thấy dáng vẻ buồn bã của hắn, cô nghĩ chắc đã nhận ra vấn đề rồi.
“Ban đầu vốn là của Ân Mạc Thù.” Bách Tâm Vũ nhíu mày nói: “Là của cậu ấy, hơn nữa cậu ấy cũng phù hợp hơn tôi, sao lúc đó chị lại đưa cho tôi làm gì? Để bây giờ Cố Cẩm Miên không chỉ nghĩ tôi ngốc mà còn cảm thấy tôi sen nữa.”
Lê Lan khựng lại.
Cô siết chặt tay lái để ổn định cảm xúc.
Cho dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không để Bách Tâm Vũ rời đi một cách dễ dàng.
Sau khi Cố Cẩm Miên trò chuyện với đoàn làm phim《Món Quà Của Thời Gian》, cậu đã gửi một tin nhắn cho anh hai mình, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, sau đó vô cùng đắc chí về nhà.
Thi Nghi về nhà, dù là Cố Lịch Phàm hay Cố Tịch Quân cũng đẩy hết công việc bên ngoài để về nhà với bà.
Cố Cẩm Miên tắm rửa xong, thay bộ đồ Thi Nghi tự tay làm cho mình rồi lượn một vòng trước mặt anh cả anh hai của mình.
Rồi lại thêm một vòng.
Hai người: “???”
Bộ âu phục màu xám nhạt do mẹ tự tay làm cực kỳ phù hợp với cậu, màu sắc nền nã, cắt may khéo léo làm tôn lên vòng eo thon cùng đôi chân dài, mang lại cảm giác tươi trẻ và thanh lịch.
Nhất là thời điểm cậu đi qua đi lại, vẻ mặt tươi tắn, đôi mắt cong cong.
Đúng là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng cũng có chút thiếu đánh.
Cố Lịch Phàm: “Cố Cẩm Miên, em cứ khoe khoang tiếp đi, anh sẽ không giúp Ân Mạc Thù đóng phim nữa.”
Cố Cẩm Miên không hề sợ hãi, hất cằm lên với Cố Lịch Phàm.
Thi Nghi đang ngắm đến thỏa mãn, nghe vậy lập tức thu lại ý cười trên mặt, “Cố Lịch Phàm, còn vừa nói gì? Con không giúp Mạc Thù?”
Cố Lịch Phàm: “...?”
Hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết hả?
Cố Cẩm Miên: “Em không khoe khoang, em muốn mặc đồ do mẹ tự tay làm để tham gia bữa tiệc thời trang riêng của mẹ, đương nhiên phải mặc cho các anh nhìn trước.”
Sau khi Thi Nghi thấy rõ bộ mặt thật của Hàng Uyển Đình, đột nhiên nói muốn về nhà, còn muốn tổ chức một bữa tiệc thời trang riêng.
Cố Cẩm Miên đoán, có thể bà sẽ chặt đứt con đường thời trang của Hàng Uyển Đình.
Tuy mang tính chất riêng tư, nhưng những người tham gia đều là ông trùm trong giới thời trang quốc nội, Cố Cẩm Miên nhất định phải đi làm quen trước để dò đường giúp bé con nhà mình.
Thi Nghi rất vui khi nghe cậu nói vậy, bà nắm lấy tay Cố Cẩm Miên rồi nói: “Vừa rồi mẹ thấy một thiên thần nhỏ đang quay xung quanh mình. Có phải là con không?”
Ý, thế cũng nói được.
Cố Cẩm Miên chớp mắt, nhìn bà với đôi mắt sáng ngời.
Cậu lúng túng tiến tới, áp má vào mặt bà, xung quanh người ngập tràn bong bóng hạnh phúc cùng sung sướng, “Đúng vậy, bà tiên đỡ đầu.”
Cố Lịch Phàm: “...”
Cố Tịch Quân: “Yêu vào làm con người ta trở nên sến súa.”
Cố Lịch Phàm và Cố Tịch Quân đã lâu không thấy mẹ vui vẻ như vậy, cũng không thấy em trai mình hạnh phúc như thế.
Cả căn nhà vì vậy mà tràn ngập không khí thoải mái cùng hạnh phúc.
Vậy mới giống ngôi nhà mà họ hằng mong ước.
Cố Lịch Phàm cười nói: “Anh cứ thắc mắc vì sao em không chịu bao nuôi Ân Mạc Thù, hóa ra là muốn cậu ta làm người yêu.”
Thi Nghi nhíu mày nói: “Chuyện tình yêu sao có thể nói là bao nuôi? Miên Miên cùng Mạc Thù là thật lòng yêu thương nhau, về sau mấy đứa nói chuyện phải chú ý một chút.”
Cố Cẩm Miên gật đầu theo, “Mẹ nói rất đúng!”
Hai ngày nay cậu vẫn đi theo giúp Thi Nghi chuẩn bị bữa tiệc tối, phong phú mà lại hạnh phúc.
Mẹ của Cố Cẩm Miên mất khi cậu còn rất nhỏ, nhỏ đến nỗi cậu gần như không tìm được bất cứ ký ức nào về mẹ, chỉ có thể góp nhặt từng hình ảnh từ trong miệng người ba nói không ngừng nghỉ mười mấy năm trời, để ghép lại thành một người mẹ, tưởng tượng ra cảnh mình được mẹ yêu thương.
Ba nói mẹ rất gầy, nhưng bà sẽ ngồi trên chiếc ghế cứng của xe lửa bế cậu suốt đêm, để đưa cậu đi khám bệnh trên mọi miền đất nước.
Cả năm trời, bà không nỡ bỏ tiền ra mua một bộ quần áo mới cho mình, nhưng bà sẽ mua cho cậu một chiếc mô hình máy bay.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, trong lòng Cố Cẩm Miên, mẹ chính là người vĩ đại nhất, dịu dàng nhất.
Ban đầu, khi đối mặt với Thi Nghi, cậu sẽ hơi lúng túng và căng thẳng, luôn cẩn thận từng li từng tí, nhưng hai ngày này, cậu đã bị nhấn chìm trong tình yêu dịu dàng và đầy vị tha của bà, hóa thành bọt nước hạnh phúc trong đại dương tình thương của mẹ.
Vô cùng hạnh phúc.
Thế cho nên, đến khi cậu nhận được điện thoại từ đạo diễn của bộ phim 《Món Quà Của Thời Gian》, nói Ân Mạc Thù từ chối lời mời của họ, hơn nữa còn cực lực đề cử Bách Tâm Vũ, làm cậu ngẩn ngơ hồi lâu.
“Vốn chúng tôi còn muốn cố gắng thêm một chút, không định nói với cậu trước, nhưng mà... haiz, trên mạng náo loạn hết cả, tôi cảm thấy vẫn nên nói với cậu thì hơn.” Đạo diễn áy náy nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, có thể là người bên chúng tôi mồm miệng không cẩn thận nói ra ngoài.”
Cố Cẩm Miên không nghe ông nói gì, vội vàng cúp điện thoại, vào Weibo trên điện thoại, còn máy tính vào diễn đàn buôn chuyện về người nổi tiếng trong giới giải trí.
Ngay khi đạo diễn nói trên mạng đang náo loạn, Cố Cẩm Miên nghĩ ngay là do fan của Ân Mạc Thù cùng Bách Tâm Vũ.
Thế giới này xoay quanh Bách Tâm Vũ, cho nên có bất cứ gì sai lệch, căn nguyên chủ yếu đều vì hắn mà ra cả, hơn nữa fan hai nhà này xưa nay vẫn luôn bất hòa, thường xuyên gây war với nhau.
Không khó để đoán.
Nhưng cậu không ngờ mọi chuyện lại ầm ĩ đến mức độ này.
Trước đó bộ phim này đã chỉ định Bách Tâm Vũ, tin tức cũng thả nhẹ ra bên ngoài, fan của Bách Tâm Vũ đều coi bộ phim này chắc chắn là của Bách Tâm Vũ.
Hai ngày trước bắt đầu có tin đồn, nói thật ra vai diễn còn chưa định, một số diễn viên cùng thần tượng đều có khả năng.
Tất nhiên là fan không hài lòng.
Không biết là ai tiết lộ, nói bộ phim này vốn là của Bách Tâm Vũ, nhưng do phía đầu tư gây áp lực nên đành phải cho Ân Mạc Thù.
Fan vốn không vui lập tức bùng nổ.
Không có gì bất ngờ, fan hai nhà lại bắt đầu cấu xé lẫn nhau.
Đến lúc này, fanwar chỉ là gay gắt hơn trước kia một chút mà thôi.
Sau đó lại có người tiết lộ thêm, nói Ân Mạc Thù chủ động từ chối, nhường lại vai diễn trong bộ phim này cho Bách Tâm Vũ.
Đây có thể coi là một sự hòa giải cho những người khác, nhưng với Ân Mạc Thù và Bách Tâm Vũ thì không.
Bách Tâm Vũ vốn là vị trí C của nhóm, là cá nhân nên được phát triển tốt nhất, nhưng gần đây bất kể là tài nguyên thương mại hay phim ảnh Ân Mạc Thù đều áp đảo Bách Tâm Vũ.
Điều này khiến fan không hài lòng, khó chấp nhận được sự chênh lệch như thế.
Đối với hành động này của Ân Mạc Thù, rất nhiều fan của Bách Tâm Vũ không chỉ không chịu nể mặt mà còn cho rằng hắn cướp đồ của người khác rồi lại giả tình giả nghĩa trả lại, ngầm có ý chế giễu bố thí.
Lần trước ở sự kiện tiếp ứng tại tòa nhà Cố thị, đám bọn họ đã nổi tiếng với cái danh xấu của mình, lần này thêm cả lửa giận nên sức chiến đấu cao vô cùng.
Một lực lượng hung hãn quyết tầm đè Ân Mạc Thù xuống đất.
Ban đầu là “có tư bản làm chỗ dựa”, “có người bao nuôi sau lưng”, các thứ..., cũng không đau không ngứa gì.
Nhưng khi nhìn tới phía sau, Cố Cẩm Miên phẫn nộ tột đỉnh.
Không biết sao bọn họ lại đào ra được thân thế của Ân Mạc Thù.
【Ân Mạc Thù là loại thấp hèn bị ba mẹ vứt bỏ từ bé.】
【Ân Mạc Thù, ngay cả ba mẹ ruột cũng không yêu mày thì trên đời này làm gì có ai yêu mày thật lòng chứ.】
【Nực cười hơn nữa là ngay cả ba mẹ nuôi của hắn cũng ghét hắn như vậy, sao hắn còn không biết đường tự kiểm điểm bản thân thế?】
...
Hết điều này đến điều khác, tựa như từng vết sẹo của Cố Cẩm Miên bị xé toạc, vừa đau đớn vừa tức giận.
Lần đầu tiên, Cố Cẩm Miên nói chuyện với Ân Mạc Thù với tâm trạng tức giận.
Cố Cẩm Miên: “Ân Mạc Thù, tại sao anh lại trả lại《Món Quà Của Thời Gian》cho Bách Tâm Vũ, rõ ràng nó là của anh cơ mà!“.
||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||
Ân Mạc Thù nhanh chóng nhắn lại, rất bình tĩnh, không hề lo lắng.
Ân Mạc Thù: “Vậy tại sao cậu lại nhắm vào cậu ta, ghét cậu ta?”
Cố Cẩm Miên: “Bởi vì em thích anh, em không muốn anh đi làm đá kê chân cho cậu ta, anh rõ ràng tuyệt vời như vậy, anh nên tỏa sáng rực rỡ mới đúng, dựa vào cái gì mà phải làm đá kê chân cho cậu ta!”
Cuối cùng còn chết trên đường cậu ta đăng đỉnh vinh quang.
Cố Cẩm Miên nhớ lại nguyên tác, cậu sẽ không bao giờ quên cảnh tượng lúc Ân Mạc Thù qua đời.
Còn đau khổ và bất lực hơn cả lần đầu tiên nhìn thấy.
Trước kia Ân Mạc Thù cảm thấy những thứ tốt nên dành cho Bách Tâm Vũ thì thôi đi, đó mới chỉ là suy nghĩ sai lầm, nhưng sao lại có thể làm vậy thật chứ.
Cố Cẩm Miên muốn nói chuyện thẳng mặt với hắn nên gọi video qua.
Bên kia lập tức từ chối.
Cố Cẩm Miên ngẩn ra, dừng vài giây rồi bấm gọi lần hai.
Nhưng lại lập tức bị từ chối lần nữa.
Cổ tay Cố Cẩm Miên run rẩy, bàn tay siết chặt điện thoại di động.
Cậu mím môi, ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Chợt nhận ra, có phải mình rất phiền hay không.
Lần đầu tiên gặp mặt, Ân Mạc Thù đã từng nói, đừng cho hắn những thứ như vậy.
Cũng đã từng cảnh cáo cậu đừng nói những lời giống như bảo vệ hắn.
Vậy mà cậu lại không có chút ý thức ranh giới xã giao nào, đơn phương tình nguyện đối tốt với hắn một cách ngang ngược vô lý, tự mình tranh đấu cho hắn, cũng không hỏi xem hắn có cần hay không, có muốn hay không.
Cố Cẩm Miên chớp mắt, hàng mi dày khẽ rũ xuống, giấu đi vẻ mờ mịt trong mắt.
Vậy cậu tới đây để làm gì?
》❆《
Tác giả có điều muốn nói:
Ôi, đứa con ngốc nghếch của mị.