Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 25: Chương 25: Tôi mơ thấy mình đang sống trong một quyển sách




Edit: Lune

Chú thích:

- Trèo tường: chuyển sang làm fan người khác.

》❆《

Dáng vẻ Cố Cẩm Miên như mất hồn mất vía, đang định tắt điện thoại lại thấy có tin nhắn đến.

Ân Mạc Thù: “Đêm qua tôi nằm mơ.”

Hả? Sao tự nhiên lại nhắc đến mơ? Nó thì có liên quan gì đến giấc mơ nhỉ.

Ân Mạc Thù: “Tôi mơ thấy mình đang sống trong một quyển sách.”

Cố Cẩm Miên: “!!!”

Ân Mạc Thù: “Tôi là một nhân vật phụ bình thường trong sách, còn Bách Tâm Vũ là nhân vật chính của thế giới này.”

Cố Cẩm Miên ngơ ngác há to miệng, nhất thời quên sạch tất cả cảm xúc ban nãy, chỉ còn mỗi khiếp sợ.

Ý... Đúng là Ân Mạc Thù có khác!

Chỉ là một vai phụ trong thế giới do tác giả tạo ra, vậy mà lại có thể nhìn thấu được bản chất của thế giới này.

Đây là phải xuất sắc đến mức nào!

Nhưng sao lại nghĩ mình chỉ là một vai phụ bình thường chứ.

Cố Cẩm Miên bị sốc trong giây lát, vừa vui mừng vừa tự hào, nhưng vẫn thấy hơi lo lắng.

Cậu đang tự hỏi, liệu có còn khả năng nào khác hay không, ví dụ như bởi sự xuất hiện của cậu đã làm ảnh hưởng tới thế giới này theo cách nào đó chẳng hạn.

Và liệu ảnh hưởng này có phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được hay không.

Đúng lúc này, Ân Mạc Thù lại gửi tin nhắn tới.

Ân Mạc Thù: “Bách Tâm Vũ là nhân vật chính của thế giới này, là con trai của số mệnh và cũng là trụ cột của thế giới này.”

Cố Cẩm Miên chớp mắt, cậu biết Ân Mạc Thù muốn nói gì?

Ân Mạc Thù: “Trong giấc mơ của tôi, kẻ thù của cậu ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

Cố Cẩm Miên sửng sốt, cho nên Ân Mạc Thù mới hỏi cậu vì sao lại nhằm vào Bách Tâm Vũ, là vì không muốn cậu trở thành kẻ thù với Bách Tâm Vũ ư?

Cố Cẩm Miên chợt thấy ấm áp cả cõi lòng.

Cậu mím môi, nhắn lại: “Em không sợ.”

Ngay khi nhìn thấy ba chữ này, Ân Mạc Thù có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cậu hiện giờ. Hình ảnh con khỉ nhỏ cầm gậy kim cô đâm thủng bầu trời ở tòa nhà Cố thị lần đó lại xuất hiện trong tâm trí hắn.

Một giọt máu rơi xuống màn hình điện thoại.

Đỗ Bạch An lấy tiếp một miếng gạc khác, y không dám ấn lên đầu Ân Mạc Thù mà chỉ đưa cho hắn. Sau đó sốt ruột nói với tài xế: “Bác tài, lái nhanh lên chút.”

“Đây là tốc độ nhanh nhất rồi, đừng giục!”

Ân Mạc Thù không chạm vào vết thương, hắn dùng gạc lau vết máu trên trán rồi để nó sang bên cạnh.

Hắn nói với Đỗ Bạch An, “Đừng lo, chỉ bị thương nhẹ thôi.”

Rồi tiếp tục nhắn tin cho Cố Cẩm Miên.

Ân Mạc Thù: “Vậy có sợ biến mất không?”

Hắn thực sự muốn biết câu trả lời này.

“Đang nhập” bên kia kéo dài hồi lâu.

Cố Cẩm Miên cũng hơi rối rắm.

Thời điểm vừa đến, cậu không sợ.

Ở đây cậu không sợ gì hết, còn sẵn sàng đâm thủng bầu trời ấy chứ, nói không chừng tới lúc đó biến mất lại có thể quay về, cho nên có gì mà phải sợ.

Thế nhưng, giờ Cố Cẩm Miên lại hơi do dự.

Ân Mạc Thù: “Trong mơ, Bách Tâm Vũ là trụ cột của thế giới này, cả thế giới đều xoay xung quanh cậu ấy. Nếu Bách Tâm Vũ xảy ra chuyện, thế giới này có sụp đổ không? Liệu chúng ta có biến mất hay không?”

Cố Cẩm Miên ngây người.

Cũng không thể loại trừ khả năng này.

Cậu biến mất thì không sao, có khi còn có thể quay về thế giới thực, nhưng Ân Mạc Thù không thể, Thi Nghi không thể mà các anh của cậu cũng không thể. Bọn họ biến mất thì chính là thật sự biến mất hoàn toàn.

Điều Cố Cẩm Miên lo lắng ban nãy thoáng cái đã bị chọc thủng không lệch đi đâu được.

Cố Cẩm Miên: “Em không quan tâm cậu ta, không đánh cậu ta cũng không làm cậu ta bị thương.”

Ân Mạc Thù: “Trong sách, nhân vật chính có thể chảy máu rơi nước mắt, nhưng không thể chịu quá nhiều uất ức.”

Cố Cẩm Miên: “...”

Ân Mạc Thù nói xong lại trấn an một câu: “Chỉ là một giấc mơ mà thôi.”

Cố Cẩm Miên lầm bầm hai tiếng, ngay cả câu chữ cũng mang theo oán hận cá nhân, “Hừ, nếu đúng là có quyển sách như vậy, chắc tác giả bị mù mới để cho tên ngốc Bách Tâm Vũ kia làm nhân vật chính mà không phải anh.”

Ân Mạc Thù: “...”

Đỗ Bạch An phát hiện Ân Mạc Thù bị bạo lực mạng hay khi bị đá đập trúng trán cũng vẫn thờ ơ như không, vậy mà lúc này hắn lại nhíu chặt mày, như thể vừa phát hiện được vấn đề nghiêm trọng nào đó.

Đỗ Bạch An an ủi: “Chắc sẽ không để lại sẹo đâu.”

“Ừm.” Ân Mạc Thù đáp một tiếng, nhưng nhìn vẫn có vẻ không thoải mái như cũ.

Mí mắt mỏng của hắn căng ra, khóe miệng mím thẳng, bỗng hỏi Đỗ Bạch An: “Cậu đọc tiểu thuyết bao giờ chưa?”

“Rồi chứ.” Không nói đến những thứ khác, bộ phim sắp tới y tham gia được chuyển thể từ tiểu thuyết, cho nên y đã đọc đi đọc lại nguyên tác không biết bao nhiêu lần rồi.

“Nếu nhân vật cậu thích bị ngược đãi nhiều lần, vậy cậu có ghét tác giả không?”

“Hả?” Đỗ Bạch An không ngờ hắn lại hỏi một câu như vậy, suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời: “Ghét vô cùng thì chưa đến mức, tác giả viết như vậy hẳn trước đó đã có cân nhắc riêng của mình rồi, nhưng tôi vẫn sẽ tức giận cùng oán trách chút chút.”

“Ừm.” Ân Mạc Thù không biết là thở phào nhẹ nhõm, hay vẫn đang suy nghĩ về nó, hắn duỗi thẳng một chân về phía trước rồi ngả lưng vào ghế.

Lòng bàn tay rộng lớn của hắn áp vào miếng gạc quấn vết thương trên trán, miếng gạc trắng tinh đã bị máu tươi thấm ướt từ lâu, hai giọt máu theo nhau trượt xuống chạm vào đầu mày đen tuyền sắc bén của hắn.

Đỗ Bạch An nhìn mà không hiểu hắn định làm gì, nhưng y rất ấn tượng trước sự bình tĩnh của hắn.

Đỗ Bạch An và Ân Mạc Thù được Thi Nghi mời tới tham gia dạ tiệc thời trang của bà.

Đạo diễn Lâm vừa nghe là Thi Nghi mời, hào phóng cho bọn họ nghỉ hai ngày.

Loại hành trình này sẽ không công khai cho fan, nhưng không biết sao lại bị lộ ra bên ngoài.

Lúc bọn họ đến thành phố S, chính là thời điểm fan trên mạng đang gây ồn ào dữ dội nhất, thậm chí còn có fan cuồng lái xe bám theo họ. Ngay khi họ vừa xuống xe, đã cầm đá ném tới tấp về phía Ân Mạc Thù.

Một viên đá sắc nhọn đúng lúc đập ngay vào trán phải của hắn.

Nhìn lượng máu chảy ra, rất có thể sẽ để lại sẹo.

Bọn họ là nghệ sĩ, phải dùng mặt kiếm cơm, bộ phim họ đang quay sẽ có thể vì vậy mà không tiếp tục được, thậm chí còn có ảnh hưởng rất lớn đối với sau này.

Vậy mà hắn lại không hề lo lắng.

Đỗ Bạch An ngưỡng mộ nhìn hắn... đột nhiên trợn to hai mắt.

Ân Mạc Thù hơi cúi đầu, dùng tay ấn mạnh miếng gạc, ép chặt nó vào vết thương, làm chảy ra biết bao nhiêu máu, chảy qua đuôi mắt phải rồi nhỏ xuống áo sơ mi của hắn.

Đỗ Bạch An ngây người, một câu cũng không nhả ra nổi.

“Tới bệnh viện!”

“Hả? Được rồi.”

...

Đỗ Bạch An luống cuống tay chân mở cửa xe, muốn sang bên mở cửa cho Ân Mạc Thù.

Đến lúc y vòng qua, Ân Mạc Thù cũng đã xuống xe rồi. Một tay hắn che miệng vết thương, tuy không ngăn nổi máu chảy xuống cằm, tay còn lại lấy chứng minh thư ra đưa cho Đỗ Bạch An, cười nói: “Làm phiền cậu rồi.”

Đỗ Bạch An lại sững sờ trong giây lát, sau đó vội vàng đi làm thủ tục cho hắn.

Cố Cẩm Miên biết chuyện Ân Mạc Thù bị thương ngay lúc bọn họ vừa đến bệnh viện, khi ấy cậu mới nói chuyện với Ân Mạc Thù xong thì Thi Nghi vội vàng lên phòng nói cho cậu biết.

Thi Nghi mời Ân Mạc Thù cùng hai người trong nhóm của hắn đến tham gia dạ tiệc của bà, vì muốn cho Cố Cẩm Miên một niềm vui bất ngờ nên không nói cho cậu biết, cũng dặn cả Ân Mạc Thù giữ bí mật.

Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Kinh hỉ trở thành kinh hãi.

Cố Cẩm Miên nghe xong đúng là sợ mất cả hồn.

Cậu vội vã lên xe, cẩn thận nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, nhưng không thấy có đoạn nào Ân Mạc Thù bị fan ném đá vào mặt cả.

Nỗi bất an trong lòng cậu lại dấy lên lần nữa.

Khi Cố Cẩm Miên đến nơi, bác sĩ đã xử lý vết thương đơn giản cho Ân Mạc Thù, nhìn qua không đáng sợ lắm nhưng mấy vết máu dính trên áo sơ mi của hắn vẫn khiến mắt Cố Cẩm Miên đỏ hoe.

Đây là khuôn mặt hoàn mỹ trong lòng cậu.

Đây là khuôn mặt của nghệ sĩ.

Nếu nó bị hủy hoại thì tương lai của Ân Mạc Thù cũng sẽ bị hủy hoại.

Ngay khi nghe hai bác sĩ thảo luận về việc có nên khâu vết thương không, cậu lập tức cảm thấy adrenaline trong máu mình bỗng tăng vọt, bên tai ù ù tựa như có thứ gì đó muốn lao ra ngoài.

Hà Bất Tẫn chó chết!!!

Gương mặt vô cảm của cậu bỗng trở nên dữ tợn, hai tay nắm chặt một lúc rồi buông ra, giống như muốn xông lên liều mạng với người khác.

Bác sĩ từng gặp “rắc rối” về y tế không rõ thế nào, cũng bị dáng vẻ của cậu dọa cho khiếp vía.

“Này, này? Chúng tôi không làm gì hết, cũng đâu có hủy hoại gương mặt của cậu ta!”

“Các cậu nói chuyện ổn thỏa với nhau đi, chúng tôi tránh trước một lúc.”

Ân Mạc Thù ngẩng đầu nhìn cậu, một mắt được băng gạc che lại, còn mắt kia hơi híp vì không quen.

Cố Cẩm Miên thấy vậy vội vàng bước tới, nắm chặt tay hắn.

Ân Mạc Thù sửng sốt.

Cố Cẩm Miên ngồi xuống trước mặt hắn, bàn tay mềm mại siết chặt tay hắn từng chút một. Cậu cúi đầu nhìn từng vết máu dính trên áo sơ mi của hắn.

Sói con vừa nổi giận đùng đùng ban nãy bỗng trở nên im lặng.

“Cậu chủ nhỏ?” Ân Mạc Thù lên tiếng.

Cố Cẩm Miên ngẩng đầu lên, Ân Mạc Thù thấy đôi mắt hạnh ấy hơi hồng hồng.

Càng về đuôi mắt lại càng đỏ đậm.

Ân Mạc Thù ngẩn người, hơi há miệng. Lần đầu tiên trong đời cảm thấy luống cuống không biết làm sao.

Cố Cẩm Miên lặng lẽ vòng tay qua cổ hắn, để đầu của hai người áp vào nhau.

Cố Cẩm Miên nói: “Ân Mạc Thù... Ân Mạc Thù ơi, anh bị thương rồi.”

Cậu không nói Ân Mạc Thù bị thương như thế nào, chỉ buồn rầu thầm thì sự thật này.

Hai người rất gần nhau, cảm xúc trong giọng nói được Ân Mạc Thù đón nhận trọn vẹn.

Giọng nói nghẹn ngào bởi đau khổ, lại vì buồn bã nên hơi run rẩy, chậm chạp; truyền vào tai Ân Mạc Thù rồi lan ra khắp cơ thể hắn.

Rất xa lạ, nhưng lại có thể vang vọng từng tiếng trong trái tim trống rỗng của hắn.

Yết hầu Ân Mạc Thù khẽ lăn, “Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Cả đời hắn từng chịu không biết bao nhiêu vết thương, gãy sống mũi, gãy tay, chân bị phế, so với mấy vết thương đó thì vết thương nhỏ này không đáng là gì.

“Không phải vết thương nhỏ.” Cố Cẩm Miên buông tay ra, nghiêm túc lắc đầu, “Vết thương trên mặt anh sao lại gọi là nhỏ được?”

“Nhưng anh đừng lo, lúc em vừa tới... vừa trở thành fan của anh em đã mua bảo hiểm khổng lồ cho mặt anh rồi, bây giờ chúng mình đến bệnh viện tốt nhất ở thành phố S, chắc chắn sẽ không để lại sẹo.”

Ân Mạc Thù: “...”

“Bảo hiểm?”

Cố Cẩm Miên gật đầu, “Anh xem, tất cả đây.”

Cố Cẩm Miên mở điện thoại lên, bên trong là tất cả các loại bảo hiểm mà cậu mua cho hắn.

2 triệu cho mặt, khoản bồi thường tối đa có thể lên đến 600 triệu.

1 triệu cho tay, 1 triệu cho chân...

Ngoài ra còn một loạt bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn, nhân thọ và sống khỏe đến già.

Ân Mạc Thù không biết nên cười hay nên khóc.

“Phần người thụ hưởng đều điền tên anh, nếu về sau em không ở... em trèo tường, giả sử anh xảy ra chuyện gì thì những khoản bảo hiểm này cũng có thể giúp anh sống tốt quãng đời còn lại.”

Ngay buổi tối mới xuyên vào, cậu vẫn chìm đắm trong nỗi buồn về cái chết của Ân Mạc Thù trong nguyên tác.

Hà Bất Tẫn cực kỳ tài giỏi, có thể khiến cho người đọc đồng cảm được với các nhân vật trong truyện. Khi ấy, cậu dường như cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Ân Mạc Thù khi chết một mình trên chiếc giường bệnh chật hẹp.

Chết không người biết, chết không ai chôn.

Có lẽ đó là điều buồn nhất trên đời này.

Vì vậy, ngay đêm đó, cậu đã dùng toàn bộ số tiền mình huy động được lúc ấy để mua bảo hiểm cho Ân Mạc Thù, để bảo đảm hắn sẽ sống yên ổn suốt quãng đời còn lại dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Cố Cẩm Miên nói đến đây, mắt lại đỏ hơn một chút.

Ánh mắt Ân Mạc Thù sáng rực nhìn cậu trong giây lát, móng tay bấm vào lòng bàn tay: “Cậu sẽ trèo tường ư?”

Cố Cẩm Miên lắc đầu ngay lập tức.

“Vậy không phải là được rồi à.” Ân Mạc Thù ra vẻ thoải mái cười nói.

Nhìn hắn cười, Cố Cẩm Miên bỗng thấy xấu hổ khi nghĩ đến hành vi giống trẻ con của mình ban nãy.

“Còn không phải tại giấc mơ của anh à.” Cố Cẩm Miên cố gắng vớt vát mặt mũi, “Nghe mà sợ.”

“Bách Tâm Vũ là nhân vật chính, ai cũng đều yêu nhân vật chính, nếu em thích Bách Tâm Vũ thật, không phải đáng sợ lắm à, vậy em chính là thây ma không có linh hồn.”

Ân Mạc Thù: “...”

“Vết thương kia của cậu có chữa nữa không đấy?” Bác sĩ không chịu được nữa, tiến lên gõ cửa.

“Không chữa nữa, chúng tôi đi luôn đây.” Cố Cẩm Miên nói.

Họ sẽ đến bệnh viện tốt nhất.

Bác sĩ: “...”

Ân Mạc Thù nói: “Phiền bác sĩ quấn lại trước cho tôi.”

Cố Cẩm Miên nghe vậy là biết không đi được rồi, đành ra ngoài đứng đợi.

Đỗ Bạch An đi nộp viện phí quay về đúng lúc gặp Cố Cẩm Miên đi ra, thấy gương mặt vô cảm thường ngày của cậu tỏ ra hầm hầm, thoạt nhìn vô cùng hung ác và dữ tợn.

Bước chân Đỗ Bạch An dừng lại.

Cố Cẩm Miên cầm điện thoại, gửi thẳng tin nhắn thoại qua cho Bách Tâm Vũ, giọng nói lạnh như băng: “Bách Tâm Vũ!”

Đỗ Bạch An vội vàng chạy tới bên cạnh cậu, “Ông chủ, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Cố Cẩm Miên nghe y gọi ông chủ, bất chợt chưa kịp phản ứng, vài giây sau mới cất điện thoại vào túi, ho khẽ một tiếng: “Sao vậy?”

“Xin lỗi, có chuyện tôi quên chưa nói với cậu.” Đỗ Bạch An mím môi, “Ngày đó sau khi từ phòng cậu đi ra, anh hai cậu đã đưa danh thiếp của thư ký Cố cho tôi, bảo tôi muốn cái gì thì nói với anh ấy.”

“Tôi muốn vai nam chính trong bộ phim《Dòng Sông Mùa Thu》, ngày hôm sau người đại diện mở cuộc họp, bảo Bách Tâm Vũ đi thử 《Món Quà Của Thời Gian》.”

Cố Cẩm Miên không ngờ mọi chuyện lại như vậy.

Trên WeChat, Bách Tâm Vũ đeo chiếc mặt nạ đau đớn lên, dè dặt hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Cố Cẩm Miên: “...”

Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, “Ừm... cậu có muốn đi ăn lẩu không?”

Bách Tâm Vũ: “...?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.