Khi Đôi Cánh Có Hai Màu

Chương 4: Chương 4




Lại một lần nữa Băng được đưa đến căn phòng mang số 143... Vẫn cái màu đen kịt ấy, vẫn cái không khí ảm đạm, lạnh lẽo ấy và vẫn là người con trai ấy, anh đang nằm trên ghế sô pha.

Có tiếng động nhưng Quân không vội phản ứng. Vẫn nằm im lìm, không phản ứng trên chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng.

Từ lúc bước chân vào căn phòng, ngoài việc chỉ đứng quan sát thì Băng run run trước cái lạnh mà quần áo ẩm ướt đem lại.

Sau một thời gian không khí trong phòng ngưng đọng không ai chịu lên tiếng trước thì cuối cùng Quân cũng bật dậy, rút chiếc điện thoại trong túi ra:

-Mang đến đây cho tôi một bộ quần áo...nữ, ngay lập tức.

*****************************************************************************

Sau khi thay xong bộ đồ ấm áp mà Quân sai người đem tới, Băng bước ra khỏi nhà tắm, đập vào mắt Băng là hình ảnh Quân đang ngồi vắt chéo hai chân chăm chú nhìn điện thoại.

Nghe tiếng động, Quân rời ánh mắt khỏi màn hình di động ngước lên nhìn Băng. Bất động trong giây lát, Quân rời khỏi ghế:

-Theo tôi.

************************************************************

Thế rồi Quân đi trước, Băng sải bước theo sau. Hai người một trước một sau cứ thế tiến về phía cánh cửa của phòng ăn.

Một dãy những cô nàng hầu gái đứng dài ở cửa, khom lưng cúi đầu:

-Cậu chủ dùng bữa ngon miệng.

Quân luôn không thích sự ồn ào và đặc biệt là những thứ rườm rà mà không có ý nghĩa. Ngay khi lời chúc thoát ra khỏi miệng những hầu gái. Quân ngừng lại cước bộ, ánh mắt thâm trầm.

Tên vệ sĩ hiểu ý, vội vã kèm theo đó là chút vụng về đánh mắt ra hiệu cho mấy cô hầu gái lui ra.

****************************

Phòng ăn giờ đây chỉ có mình Quân và Băng. Sải bước tiến tới bàn ăn, Quân yên vị trong chiếc ghế chủ tọa. Còn Băng, Băng vẫn đứng bất động nhìn theo từng động tác của Quân.

-Dẫn em đến đây không phải là để em nhìn tôi dùng bữa.

Quân nãy giờ vẫn đang chăm chú mở nắp chai rượu vang Lafleur bỗng chốc lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.