Khi Em Mỉm Cười

Chương 120: Chương 120




Edit: Tiểu Vũ

Đồng Dao đọc bình luận một hồi, đang tính đấu xếp hạng tiếp thì điện thoại đặt trên bàn sáng lên, cô liếc mắt nhìn, là một cái tên lạ hoắc —-

[Hậu vị của trẫm có chủ rồi: Em cứ che chở cho bọn họ đi.]

Đồng Dao:: “…???”

Đồng Dao không nhớ trong list friend Wechat của mình còn có người nào có tên bệnh hoạn hơn thằng em hâm hấp của cô, thế là cô kéo lên xem phần ghi chép trò chuyện, phát hiện ra mới tối qua thôi cô còn thơm thơm chụt chụt rồi tâm sự đêm khuya với cái tên bệnh hoạn này.

Đồng Dao: “… … …”

Đặt điện thoại xuống bình tĩnh 3 giây.

Cô mới có thể tiếp nhận con người bệnh hoạn hâm hấp kia chính là người đàn ông của cô.

[zgdx, smiling: … … … … … Anh đổi cái tên dở hơi gì kia?]

[Hậu vị của trẫm đã có chủ rồi:? … à, là Lục Nhạc đổi đấy.]

[Hậu vị của trẫm đã có chủ rồi: Nhưng mà hình như cũng không sai.]

[zgdx, smiling: Không sai? Sửa tên này là để nhắc nhở 3000 mỹ nhân trong hậu cung của anh không được hành động thiếu suy nghĩ?]

[Hậu vị của trẫm có chủ rồi: Chỉ có một mình em thôi.]

[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Được chưa? Cố tình gây sự.]

Ngay khi Đồng Dao nhìn thấy tên Wechat vừa đổi kia của anh thì cô liền cười khúc khích, mặc kệ việc các bình luận kiểu như “Mùi chua đáng ghét của tình yêu” “Cười như thiểu năng thế kia thì nhất định đang nói chuyện với đội trưởng rồi” “Trong cái trụ sở kia thì thả 1 cái rắm cũng nghe tiếng lại còn bày đặt nhắn tin Wechat” tràn đầy màn hình, cô đang định gõ chữ nói gì đó thì đột nhiên lại có tin nhắn gửi đến —–

[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Còn nửa câu sau nữa.]

[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Thoát xiêm y, vào động phòng.]

Đồng Dao: “… … … … …”

[zgdx smiling: Đồ lưu manh.]

[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Anh đang định nói chính sự với em, là em ngắt lời trước—– Anh muốn nói là em đừng có bao che cho 2 thằng kia nữa, không đè đầu chỉ ra lỗi sai của chúng nó thì chúng nó còn tiếp tục gây chuyện cho xem.]

[zgdx, smiling: Hôm qua em phân tích cho anh nghe rồi cơ mà, giáo dục có tình thương cơ mà! Em sợ anh nói để dự bị lên sẽ kích hoạt tâm lý phản nghịch của bọn họ.]

[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Ngày mai nếu như còn thua YQCB bởi lý do này nữa thì em sẽ nhìn thấy đội trưởng của em phản nghịch là như thế nào.]

[zgdx, smiling: … ]

[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hông: Anh mặc kệ, giải quyết nốt câu chuyện rối rắm do em cắt ngang vừa nãy đi, nếu không thì ngồi đấy cùng nghe mắng luôn thể cho vui.]

[zgdx, smiling: … … … … … Anh có cắt ngang gì chứ, chỉ vì lúc đó nhìn thấy gương mặt đẹp trai không lối thoát của anh ở ngay trong gang tấc, em nghĩ thầm người đàn ông của mình soái quá đi, hay là hôn anh ấy nhỉ? Sau đó thì em liền hôn.]

[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Đã muộn.]

Đồng Dao oan ức để điện thoại xuống.

Chả hiểu sao lại dính tội dánh liên đới, nhất thời đấu rank cũng không muốn… Tắt trực tiếp, quay đầu sang nhìn Lão Miêu, lúc này cậu ta cũng không chơi game, cứ ngồi yên ở chỗ của mình, nghịch điện thoại.

Tầng 2 trụ sở lúc này có hơi tối, thế nên khi ánh sáng điện thoại hắt lên mặt anh…, có thể là chính anh cũng không biết, nhất cử nhất động của mình, thậm chí chỉ là một chút xíu biến hóa trên mặt thôi cũng đều bị người khác thấy rất rõ ràng—-

Đồng Dao tất nhiên cũng sẽ thấy, mặc dù anh đang loay hoay nghịch điện thoại, thế nhưng ánh mắt lại không tập trung, thường lặng lẽ nâng mí mắt lên, liếc nhìn chiếc máy tính của lão K ở bên cạnh, sau đó lại lên một chút, ánh mắt rơi xuống gương mặt trẻ con không cảm xúc của lão K.

Đồng Dao: “…”

Nếu lúc này đưa cho anh một cái gương thì có lẽ từ giờ về sau anh sẽ có cách hiểu vô cùng sinh động cụ thể đậm tính hình tượng đối với năm chữ “chột dạ được viết hoa” này.

—- Vậy nên trận nổi điên khiến người khác hít thở không thông kia của Lục Tư Thành có chút hiệu quả à? … Tuy rằng vẫn chưa hết giận dỗi, thế nhưng chí ít thì cũng có 1 trong 2 người tỉnh táo lại rồi: Lúc này Lão Miêu có lẽ đã thực sự thông suốt rồi, vốn cũng chẳng có chuyện gì to tát, chỉ là do bản thân quá nhạy cảm.

Đồng Dao bẻ ngón tay tính toán sao cho bản thân không bị mắng chung với tổ hợp trên-rừng ngu si kia, mà lúc này, lão K đấu đơn vẫn cứ thua suốt, đang từ Thách Đấu với hơn 500 điểm thắng có được khi đấu đôi với lão Miêu lúc trước rơi thẳng xuống Cao Thủ hơn 100 điểm thắng—– Thế nên biểu cảm trên mặt anh càng lúc càng không cảm xúc, cuối cùng, tiếng ấn phím click chuột của cậu ta cũng trở nên to hơn bình thường…

Lão Miêu bỏ điện thoại xuống, ngồi một bên yên lặng xem lão K chơi game,

Đồng Dao thấy thế, đứng lên, lấy cớ sang chỗ Tiểu Bàn mượn đồ, đi ngang qua vị trí của lão Miêu thì hung hắng đá hắn một cước—- Lão Miêu kêu lên một tiếng ngẩng đầu nhíu mày nhìn Đồng Dao, Đồng Dao cũng nhíu mày, hất cằm hướng về phía lão K, dùng khẩu hình miệng nói: Đi đi.

Lão Miêu có chút do dự.

Lúc này, vừa hay nhà chính bên lão K bị phá.

Lão K rời trận, liếc nhìn bảng tổng kết, đường trên phe cậu ta gà mờ kinh khủng,

Lão K thoát ra khỏi ván đấu, liếc mắt nhìn bảng tổng kết, đường trên của bên cậu ta gà không thể tả, cầm tướng chống chịu Fiora vậy mà số lần ngã xuống còn con mẹ nó nhiều hơn cả hỗ trợ Brad… Lão K im lặng, tiếp tục không cảm xúc tắt bảng tổng kết, click mở đấu đơn, vào chờ xếp đội cho ván mới.

Đồng Dao đi tới bên cạnh Tiểu Bàn, thuận tay lấy một quả táo, lúc quay về chỗ ngồi của mình, lại đạp Lão Miêu thêm một phát nữa.

Lão Miêu giật giật, suýt chút nữa nhảy dựng lên—- Đồng Dao mắt không chớp đi ngang qua cậu ta, lúc về đến chỗ của mình thì cuối cùng cũng nghe thấy Lão Miêu hắng giọng một cái, dùng âm thanh cực kỳ không tự nhiên nói: “Này, đấu đôi không?”

Đồng Dao giật giật môi.

Tiểu Bàn run tay farm luôn con xe pháo của AD đội mình, mông lung quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.

Lão K không nói chuyện nhưng tay lại click hủy đấu đơn, sau đó click chuột mời người chơi—- Một giây sau, lão Miêu thuận lợi lên xe chung.

Cả quá trình không ai nói chuyện, chỉ là áp suất thấp nãy giờ trong căn phòng đã hơi hơi biến mất… Đồng Dao cực kỳ đắc ý, rất có tâm mà gửi WeChat bảo đội trưởng đang bực bội bức bội ở dưới lầu lên nghiệm thu thành quả của “giáo dục có tình thương”, Lục Tư Thành cầm theo quyển sổ nhỏ dày đặc chữ viết phân tích số liệu các đội của cô lên lầu, mặt không cảm xúc, khoanh tay đứng sau lưng xem lão Miêu và lão K đấu đôi như thần giữ cửa.

Cảm giác đè nén mới bay đi đôi chút lại bay trở về rồi.

Trong phòng không ai dám hé răng nói nửa lời.

Mãi cho đến khi trận đấu của lão K và lão Miêu bắt đầu, phút thứ 7, đường lính của lão Miêu không quá tốt, lão K trông thấy đi rưng đối phương lướt qua, lại thấy đối phương biến mất ở đường trên, trong lòng cứ bất an, sợ tên đi rừng kia chạy đến núp trong bụi cỏ nào đó bẫy lão Miêu, quả quyết từ bỏ việc giúp đường giữa lấy bùa xanh, gõ chữ bảo đường giữa tự đi lấy, còn mình thì xoay người đi lên đường trên—–

Kết quả đu lên đường trên vẫn chẳng thấy đi rừng bên kia đâu.

Cho rằng có lẽ do mình nghĩ quá nhiều, cậu ta tiện tay gõ tín hiệu ý nói đến thì cũng đến rồi hay là băng trụ hạ đường trên bên kia luôn đi, lão Miêu không nghĩ nhiều lập tức lao lên–

Hai người thay phiên nhau đỡ sát thương đến từ trụ, cơ mà đường trên bên kia lại là Maokai da dày thịt béo, di chuyển còn có chút lả lơi vi diệu… Khi hai người máu chảy thành sông mà vẫn không hạ được đường trên của đối thủ, đang định bỏ cuộc thì Nidalee nấp cả vạn năm trong bụi cỏ bất thình lình nhảy ra.

Nidalee chặn đường lui của hai người họ, nhanh chóng thu về cho mình hai mạng–

Đường trên và đi rừng của bên kia có lẽ cũng là đấu đôi với nhau, lại thêm nắm khá rõ lối chơi của cặp đôi lão K và lão Miêu: biết được lão K thấy lão Miêu có nguy cơ bị gank, nhất định sẽ không để cậu ta chết, sẽ chạy lên gank ngược lại…

Tóm lại lần này hai người vì thói quen của lão K mà phải dâng lên double kill cho đối phương.

Lão Miêu kêu lên một tiếng, nhìn lão K thuận miệng nói: “Anh có sở trường là phá em à?”

—– Bình thường nói những này thì chả sao cả, thế nhưng cậu ta đã quên mất, hiện tại cậu ta phải thùy mị nết na để an ủi lão K mới phải, vậy nên vừa nói câu đó xong thì cậu ta liền biến sắc, còn chưa kịp mở miệng hối hận thì đã nghe thấy lão K nói: “Đúng đó, lŕm sao? Không thích thì tự đi đâu đơn đi.”

Lão Miêu lập tức không dám nói gì nữa.

Đồng Dao đặt tay lên che ngực.

Lục Tư Thành quay đầu sang, nhìn cô đầy châm biếm.

[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Còn muốn giáo dục bằng tình yêu thương nữa không?]

[zgdx, smiling: … … … … Em sai rồi, chính sách thì nên được đề ra dưới họng súng, đội trưởng vạn tuế.]

Tiểu Vũ: nhiều chương chưa nè, khen tui đi khen tui đi ahihi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.