Khi Em Mỉm Cười

Chương 121: Chương 121




Edit: Tiểu Vũ

Kết quả cuối cùng của hai chàng trai Lão K và Lão Miêu chính là xe hỏng người chết, chơi xong ván đó Lão K liền đứng dậy nói “đói bụng rồi xuống tầng gọi ship đây”, để lại Lão Miêu một mình nơi đó, đôi mắt cứ nhìn chăm lão K tắt màn hình rồi xuống lầu. Trước ánh mắt đồng tình và soi mói của Tiểu Bàn và Đồng Dao, Lão Miêu gần như lẩm bẩm nói: “Thật ra bình thường tính tình Lão K rất tốt, tính cách như gương mặt vậy, chẳng bao giờ tức giận.”

“Vậy sao 2 người cứ suốt ngày đấu võ mồm với nhau thế?” Đồng Dao hỏi.

“Anh hay thích nói kiểu cà khịa, anh ấy thấy anh nói thế thì cũng chỉ cười.” Lão Miêu liếc nhìn phương hướng rời đi của Lão K, sau đó cúi đầu, “Câu trước còn chưa nói hết —– Loại tính cách tốt như thế, sẽ chẳng bao giờ tức giận ấy, nhưng một khi đã giận thì rất khó dỗ… “

Nói rồi lộ ra một biểu cảm hết sức xoắn xuýt.

Tiểu Bàn: “… Bây giờ mới biết hối hận.”

Đồng Dao: “Đi nói chuyện với anh ấy hẳn hoi đi, đừng ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai.”

Lão Miêu lặng lẽ gật đầu, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề —– Ngày đấu với ALPHA là do bản thân hắn cáu kỉnh, hôm nay cũng là do hắn nhìn Lão K không vừa mắt mà trơ mắt đứng nhìn đồng đội chết, cẩn thận nghĩ lại mọi chuyện thì tất cả đều tật xấu của hắn… (*)

(*) mấy đoạn của nhân vật phụ t không thống nhất cách xưng hô, đoạn nào cảm thấy để cậu ta, anh hay hắn ổn hơn thì t sẽ để nhé. Cả mấy đoạn xưng ông tôi hay anh em của lão K lão Miêu nữa, tại vì bình thường khi giao tiếp mà thân thì cũng hay gọi đùa trên ý, như t với mấy anh chị khóa trên mà thân á thì toàn gọi mày tao hoặc bạn tôi =))), nên mấy đoạn edit Kim Dương với Đồng Dao t nghĩ suốt là nên để thế nào thì ổn, rồi cảm thấy đoạn nào bình thường sẽ để cậu tớ, trêu đùa thì bạn tôi, mày tao =)). Còn một vấn đề nữa sợ mn thắc mắc, trong đội không phải ai cũng nhiều tuổi hơn Đồng Dao, nhưng tất cả đều vào ZGDX trước tận mấy năm và ai cũng coi Đồng Dao là em gái con gái nên t quyết định để xưng hô là anh em hết nhé, trừ cậu bạn Lục Nhạc bằng tuổi Đồng Dao nhưng quá chi là trẻ trâu, ko phải gọi bằng chị dâu rồi nên cứ cậu tôi thôi =)))

Não được thông, Lão Miêu bèn đợi tối đến lúc đi ngủ sẽ xin lỗi lão K đàng hoàng—–Dù sao thì thiếu niên trẻ tuổi da mặt mỏng mà, khó nhận sai trước mặt nhiều người…

Nhưng mà chưa hết buổi chiều, đã lại xảy ra một chuyện nhỏ.

Có lẽ là do lúc thi đấu xong Lục Tư Thành dùng máy tính của Đồng Dao để xem số liệu mà Đồng Dao thì lúc đó lại đang livestream, thế nên mấy số liệu đó bị chụp màn hình lại rồi tung lên mạng, các phản ứng về việc [ZGDX bị CK đè đầu khi thi đấu giao hữu, đi rừng và đường trên của ZGDX ân đoạn nghĩa tuyệt? ] như sau——

[Ơ thật à? Không phải ZGDX khi đấu tập là vô địch sao?]

[Thắng được mấy trận, nhưng đấu với Hàn Quốc thì thắng được mấy trận chứ? Nghe nói

Có lẽ là do Lục Tư Thành dùng máy tính của Đồng Dao xem số liệu của trận đấu tập đúng lúc cô đang live stream, thế nên đã có người chụp lại màn hình, và rồi sau đó, phản ứng liên quan đến [ZGDX đấu tập bị CK đè bẹp, đường trên và jungler ZGDX dường như đã ân đoạn nghĩa tuyệt] đều là–

[Không phải chứ? Sao bảo ZGDX đấu tập là vô địch cơ mà?]

[Vô địch vài trận, mà có thắng đội của Hàn được mấy trận đâu? Nghe nói thua đội mạng mẽo Hàn Quốc và đội icon (*) cũng chẳng phải chỉ có một hai lần– không phải là ZGDX quá mạnh, mà là LPL quá gà, chung kết thế giới năm nay LPL cao lắm chắc cũng chỉ vào đến tứ kết!]

(*) đội mạng mẽo là đội OP, còn đội icon là đội TAT. Tên đội đầy đủ của OP là đội Nhà mạng Viễn Thông Hàn Quốc (kiểu được 1 nhà mạng tài trợ rồi lấy tên theo luôn, giống bên Việt Nam có đội các đội như viettel đó). Ở đây cư dân mạng đang nói kiểu nói đểu á, TAT 1 icon kiểu khóc ý nên họ gọi đùa là đội icon, gốc là đội biểu tình bao(ý là gói biểu cảm, mình để icon cho nó nhanh gọn)

[hhhhhhhhh tưởng đường giữa mới là smiling mạnh lắm cơ mà, không phải đội hình mới là vô địch ở LPL à, sao chưa bao giờ thấy cô ta cân team thắng hết vậy?]

[… … … … Một đội gần như quét sạch cả hai bảng đấu, thống trị LPL như ZGDX mà lại thắng không nổi đội Viễn Thông? Không có Giáo Hoàng mà TAT vẫn có thể cho ZGDX sấp mặt? Mẹ nó chém gió à?]

[Vào lúc này mà đường trên với jungler lại có mâu thuẫn, có lẽ đây chính là một viên thuốc độc, tôi có linh cảm, trận ngày mai Một đám đồ ăn sẽ thắng.]

[Lầu trên thổi phồng đội trụ hạng mùa xuân hơi quá rồi đấy, có mỗi 1 Giáo Hoàng thôi mà mấy người đắc ý đến điên luôn à.]



Trên đây một vài bình luận trong số hằng hà sa số các thể loại châm chọc khiêu khích Liên Minh Huyền Thoại trong nước.

Chủ yếu là bởi vì, thành tích hiện tại của ZGDX quá tốt, về cơ bản là chưa thua một trận BO3 (ba ván thắng hai) nào, khiến nhiều người bắt đầu mơ mộng, nói gì mà rốt cuộc năm nay khu vực đại lục cũng có hy vọng rồi—— Đột nhiên giờ lại nhảy ra chuyện bị CK đánh cho sấp mặt, ai nấy đều thấy có chút bất an.

Mọi người đều hy vọng LPL có thể giành được cúp vô địch tại trận chung kết thế giới.

Cho nên đối với ZGDX, yêu cầu của họ vô tình—–

Trở nên càng ngày càng hà khắc.

Đương nhiên là lão Miêu biết chuyện này, đọc bài trên Tieba, cậu ta tâm phiền ý loạn, đọc một lúc thì quẳng luôn điện thoại sang một bên nằm vật xuống giường ngủ bù một giấc, sau khi dậy thì ngồi trong phòng đợi lão K về… Đợi mãi đợi mãi đợi đến hơn một giờ sáng, lão K vẫn chưa về phòng, lão Miêu mở cửa ra nhìn, phát hiện anh ta đang ngồi cạnh đi rừng của đội 2 ở lầu dưới, đang dịu dàng nhẹ nhàng dạy thằng nhóc đó chơi Nidalee…

Nghe thấy tiếng mở cửa trên tầng anh ta cũng không thèm ngẩng đầu lên.

Lão Miêu cực kỳ bực bội lầm bầm “bản thân mình ngày mai còn phải thi đấu mà mẹ nó giờ này còn đi bận tâm đến đứa khác làm gì không biết”, sau đó “rầm” đóng cửa lại.

Đợi khi hành lang khôi phục lại sự yên lặng, người ngồi cạnh đi rừng đội 2 ở lầu dưới miệng thì nói “dọn xong bãi người đá thì xuống đường dưới đi, lúc đi qua đường giữa nhớ để ý xem tình hình đường lính thế nào, được thì gank giúp một chút” mắt lại nhướng lên liếc nhìn phía trên tầng, dừng lại, rũ mắt xuống, không để lộ ra cảm xúc gì.

—– Nhưng tất cả diễn biến vừa rồi đều bị Đồng Dao dựa vào lan can ở tầng 2 nhìn thấy hết.

Cô dựa vào lan can nhìn một lúc, cho đến khi cảm giác được có ai đó đến gần, một bàn tay to ôm lấy eo cô, vòm ngực rắn chắc dính sát vào lưng cô, anh cúi cái đầu rối loạn của mình xuống, sáp lại gần đầu cô y như một chú chó cỡ lớn, cọ cọ, thấp giọng hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn 2 người kia chuẩn bị lăn qua lộn lại đến mức nào.”

“Trước ngày mai sẽ không bắt tay làm hòa đâu.”

“… Trận đấu—– “

“Chuẩn bị tâm lý đón nhận thất bại đi.”

Đồng Dao trợn mắt quay đầu lại, cánh môi khẽ chạm nhẹ vào môi anh, anh hơi ngớ ra, rồi tăng thêm lực ép cô tựa vào lan can—– đầu ngón tay thon dài giữ lấy cằm cô, cùng lúc đó cúi thấp đầu xuống chuẩn xác nhắm trúng vào cánh môi mềm mại của cô: “Mới vòng bảng thôi, toàn thắng thì sẽ khiến người khác bất an… Mấy thằng nhóc này đã bắt đầu khinh địch rồi, hôm nay anh nghe thấy Bàn Tử nói với Minh thần là cho cậu ta lấy Bard vào ngày mai.”

Brad của Tiểu Bàn chơi chẳng ra sao cả, lần trước đấu với đội Đại Thanh, vì chơi 4-1 nên muốn cậu ta lấy Brad, thế mà cậu ta làm như có ai đặt dao lên cổ mình vậy… Tuy rằng thắng trận đó, nhưng cậu ta vẫn có bóng ma đối với tướng này.

“Đội hàng xóm hiện tại rất mạnh… “

“Ừm, ” Lục Tư Thành ngậm lấy môi cô, không để tâm lắm đáp, “Thế nên không chú ý, không có sự chuẩn bị kĩ lưỡng, trạng thái không tốt,… cái gì cũng có thể trở thành nguyên nhân cho sự thất bại.”

Đồng Dao rũ mắt xuống.

Suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: “Thế nhưng em không muốn thua, cho dù chỉ là một trận vòng bảng… “

Người đàn ông đang chơi đùa với tai cô đột nhiên khựng lại.

Anh nâng cái đầu nặng chịch đang đặt trên bả vai cô lên, chăm chú suy tư rồi thản nhiên nói: “Cũng không nhất định sẽ thua đâu, chỉ là bây giờ thua sẽ tốt hơn là thua ở vòng trong—- Nếu không thua bây giờ thì đợi đến lúc nào mới thua? Trận chung kết giải mùa hè hay là trận chung kết thế giới? Đội hàng xóm rất mạnh, thế nhưng, mấy đội bên Hàn Quốc còn mạnh hơn họ rất nhiều—– Chờ đến khi lên đường đua thế giới, thì đó mới thực sự là lúc chúng ta không thể thua.”

“…”

“Em xem hiện tại bọn họ đều khinh địch thành cái dạng gì rồi, chút chuyện lặt vặt khi thi đấu thôi mà lại trở thành nguồn cơn cãi vã, huấn luyện thi đấu thì làm loạn lên, chỉ thắng có mấy trận liên tiếp trong vòng bảng bé xíu thôi mà thật sự cho mình là thiên hạ vô địch à?”

Giọng nói của người đàn ông vừa chậm vừa trầm.

Còn mang theo một chút lạnh lùng.

Đồng Dao nghe xong mà không biết phản bác lại như nào: “… Anh suốt ngày chỉ đi nói đểu đồng đội, nói kháy các quản lý cấp cao, rồi cả đùa giỡn em nữa, anh không thấy mệt à?”

“Mệt chứ, phí hết tâm tư đấy.” Lục Tư Thành ôm lấy cô gái vào lòng rồi bế lên, không để ý cô giãy dụa kêu lên, vững vàng ôm cô về phòng, “Em thưởng cho anh nhé?”

Đồng Dao giơ tay lên bóp mặt anh: “Đồ lưu manh.”

Lục Tư Thành khẽ cười rồi siết chặt cánh tay, thoáng ngẩng đầu hôn lên môi người trong lòng… Đồng Dao cười trốn tránh, trong lúc anh anh em em với đội trưởng, lòng cô vẫn tràn ngập nỗi lo không giải thích được về trận đấu ngày mai—-

Từ lúc nhập đội đến này, ngoại trừ buổi tối trước trận thi đấu chính thức đầu tiên của cô, thì đã lâu rồi cô chưa có cảm giác này.

Đó là cảm giác lo lắng bất an khi phải đối mặt với sóng to gió lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.