Khi Em Tỏa Sáng

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Tác giả: Dung Vô Tiên

Edit: Syu

Đã vô số lần Thời Thần từng tưởng tượng mình sẽ gặp lại Trình Sơ trong hoàn cảnh nào. Có thể là khi Trình Sơ lướt qua cô, nói chuyện cười đùa cùng Nhiễm Đinh; có thể khi chạm mặt nhau ở nhà ăn; hay thoáng qua nơi tàu điện ngầm cậu đi ra cô bước vào. Nhưng cô chưa bao giờ ngờ tới nơi chạm mặt đầu tiên lại là chỗ này, hơn nữa hai người sẽ cùng vào phỏng vấn... Chỉ cần nghĩ về điều đó, Thời Thần cảm thấy mình như bị nghẹt thở.

Đàn chị không thấy lời đáp lại của Thời Thần, ngẩng đầu nhìn Trình Sơ một cách kỳ quái. Trong phút chốc, đàn chị nhạy bén phát hiện gương mặt vốn luôn kiêu ngạo của Trình Sơ lộ ra vẻ ngơ ngác, nhìn thẳng vào Thời Thần.

Trong đầu đàn chị hiện ra vô số từ khóa đầy máu chó “gương vỡ lại lành”, “xa cách lâu ngày mới gặp lại”, “từng yêu“. Đàn chị cố gắng giữ bình tĩnh, lịch sự hỏi nhưng không kiềm chế được giọng điệu ngạc nhiên: “Hai người quen nhau à?”

Thời Thần ngập ngừng một lúc mới gật đầu: “Người quen ạ.”

“Ha,“ vừa dứt lời, Thời Thần nghe thấy giọng nói cô nhớ mong nhiều năm, giọng điệu mỉa mai cô quen nhất, “Không ngờ có ngày đại tiểu thư Thời thừa nhận quen biết người như tôi đấy.”

Thời Thần nghẹn lời, tâm trạng chua xót bấy lâu nay bỗng dưng tụ lại trong căn phòng này.

Thời Thần, nhẫn nhịn một chút, không phải chỉ là Trình Sơ thôi sao.

Nỗ lực duy trì nụ cười ban nãy, Thời Thần quay lại nhìn Trình Sơ, không quên vẫy tay chào cậu, như thể gặp lại bạn học cũ bình thường: “Trình Sơ, đã lâu không gặp.”

Chàng trai xuất chúng dựa vào tường cách đó không xa, trên tay còn đang cầm cuốn sách, tràn ngập khinh thường và kiêu ngạo, giọng nói trầm thấp đè nén: “Có gì hay mà gặp?”

Nói xong Trình Sơ gấp quyển sách trong tay, không nhìn Thời Thần nữa mà nhìn chằm chằm vào cửa phòng phỏng vấn.

Biểu cảm khó xử xuất hiện trên mặt đàn chị. Chị ấy cẩn thận liếc sang Thời Thần, thấy cô vẫn đang cười tươi, trong lòng cảm khái. Bị người khác chế giễu trước mặt mà vẫn có thể mỉm cười được, thật khiến người ta bội phục. Nhưng mà, chị càng chắc chắn hơn với suy đoán vừa rồi.

Chắc chắn hai người này đã xảy ra chuyện gì đó trong quá khứ!

Mặc dù Trình Sơ luôn thanh cao kiêu ngạo nhưng cậu ta rất lịch sự, chị chưa nhìn thấy Trình Sơ dùng giọng điệu với biểu cảm như vậy nói chuyện với người lạ.

Trong sự dò xét của đàn chị, thêm bầu không ngày càng lạnh cứng, nụ cười trên mặt Thời Thần dần trở nên miễn cưỡng.

Sau khi niệm câu “nhẫn nhịn một chút” lần thứ một trăm, cuối cùng cánh cửa phòng phỏng vấn cũng mở ra. Đầu tiên là hai cô gái đã phỏng vấn xong đi ra, theo sau là một vị đàn anh cao to, nhìn danh sách trong tay gọi lớn: “Nhóm tiếp theo, Trình Sơ, Thời Thần.”

Thời Thần hít thở sâu, cười cảm ơn với đàn anh, không nhìn Trình Sơ đi vào phòng trước, nhưng ánh mắt cô không tự chủ được khẽ liếc nhìn Trình Sơ tiến vào sau. Ba năm không gặp, Trình Sơ thay đổi rất nhiều so với người trong ký ức của cô. Thiếu niên mảnh khảnh ngây ngô ngày nào sau ba năm không biết đã trải qua những gì mà trở nên vững vàng kiên cường hơn, vẻ ngoài nổi bật qua sự gột rửa của thời gian càng thêm bắt mắt.

Hôm nay Trình Sơ chỉ mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng trang trọng, sạch sẽ lại đơn giản nhưng vẫn khiến Thời Thần kinh ngạc. Ba năm trở lại, Trình Sơ vốn ưu tú xuất chúng càng rạng rỡ hơn. Chỉ cần nhìn như vậy, Thời Thần có thể đoán sơ sơ trong mấy năm nay ngoại hình, tính cách và năng lực của Trình Sơ nổi tiếng cỡ nào.

Tự dưng cô thấy hơi buồn... nhưng mà đáng tiếc, cô không biết gì cả.

Vốn dĩ Thời Thần chỉ muốn nhìn lén, không ngờ lại nhìn đến mất hồn. Đến khi Trình Sơ nhận ra ánh mắt nhìn mình, cậu lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cô, bấy giờ Thời Thần mới tỉnh táo, nhanh chóng cúi chào các giáo viên phụ trách phỏng vấn, sau mới nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, mắt nhìn mũi mũi nhìn tìm, buộc bản thân mình không suy nghĩ lung tung nữa.

Trình Sơ ngồi xuống ghế bên cạnh. Khoảng cách gần như này là điều mà cô theo đuổi ba năm trước không thành, chẳng ngờ đến tham gia trại hè Quảng Hoa lại thành hiện thực. Thời Thần cười khổ.

Giáo viên ngồi giữa thấy hai người đã ổn định xong liền gật đầu: “Vậy chúng ta bắt đầu nhé. Em là Thời Thần đúng không? Em giới thiệu bản thân trước đi.”

Thời Thần trả lời, thu lại tâm tư, bình tĩnh bắt đầu tự giới thiệu. Một giọng nữ trong trẻo lanh lợi vang lên trong phòng, thái độ chân thành, phát âm tiếng Anh vừa lưu loát vừa chuẩn. Mấy giáo viên âm thầm liếc nhau gật đầu, khi Thời Thần giới thiệu xong, họ hỏi vài câu bằng tiếng Anh, vẻ hài lòng hiện lên trên mặt.

Giáo viên ngồi giữa gật đầu với Thời Thần, quay sang nhìn Trình Sơ.

“Trình Sơ có thể giới thiệu rồi.”

Âm thanh dễ nghe văng vẳng bên tai trái cô. Thời Thần cố cưỡng lại thói quen xúc động quay sang nhìn Trình Sơ, trong lòng không kiềm được ý nghĩ điên cuồng. Giọng nói này quen thuộc quá, nhưng có vẻ hơi khác so với trước đây.

So với khẩu ngữ tiếng Anh thô ngày xưa thì bây giờ có thể nói Trình Sơ không còn chỗ nào để chê được. Song người giỏi giang kiêu ngạo như Trình Sơ, nếu biết mình có khuyết điểm chỗ nào cũng sẽ không ngần ngại sửa chữa. Mà cô, có thể xem như là vết đen trong cuộc đời Trình Sơ.

.....

Những suy nghĩ miên man trong đầu cô bị giáo viên nữ bên trái cắt ngang, Thời Thần hoảng hốt tạm dừng ý tưởng trong lòng.

“Thời Thần,“ giáo viên nữ nhẹ nhàng gọi cô, “Em hãy trả lời câu này, em nghĩ vì sao lương giáo viên và người quét dọn lại có sự chênh lệch?”

Câu hỏi giáo viên nữ đưa ra không khó, nhưng Thời Thần lại như đứng trên đống lửa. Cô... cảm nhận được Trình Sơ đang nhìn mình.

Sau khi suy nghĩ sơ qua, Thời Thần nhắm mắt trả lời câu hỏi của giáo viên. Thời Thần vừa kết thúc, giáo viên nữ nhìn sang Trình Sơ: “Trình Sơ hãy nhận xét về câu trả lời vừa rồi của Thời Thần.”

.....

Hệ thống phỏng vấn của Quang Hoa thật là quái mà, vừa phải phỏng vấn cùng nhau lại còn phải nhận xét câu trả lời của đối phương nữa.

Trình Sơ liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh: “Tổng thể câu trả lời của Thời Thần khá tốt, nhưng em muốn bổ sung một chút.”

Sau khi nhận được sự cho phép của giáo viên, Trình Sơ bổ sung ý kiến của mình một cách rõ ràng, ngắn gọn súc tích. Trong lòng Thời Thần cảm khái, cô chỉ đơn giản hoàn thành được bằng kép, thế nhưng vẫn có sự khác biệt với người như Trình Sơ.

Hiển nhiên giáo viên rất hài lòng với Trình Sơ.

Suốt quá trình phỏng vấn, Thời Thần thấy mình như đang nằm mơ. Cô gần như phải dốc hết sức lực mới giữ cho mình không bị sai sót, thể hiện phong độ chuyên nghiệp nhất định. Cũng may đã là ba năm sau, nếu là cô của ba năm trước, chắc chắn cô sẽ không giữ được chút thể diện nào.

Các giáo viên liên tục hỏi hai người vài vấn đề, Thời Thần trả lời vô cùng tốt, còn với Trình Sơ, bất cứ ai nhìn các giáo viên cũng thấy mọi người đều rất hài lòng với cậu.

Khi cuộc phỏng vấn sắp kết thúc, trong lòng Thời Thần có chút nhẹ nhõm. Nhịn chút nữa thôi, thế nào cũng phải giữ vững trước mắt Trình Sơ.

“Câu hỏi cuối cùng,“ Vẫn là nữ giáo viên dịu dàng đó, vẻ mặt bà tò mò hỏi, “Thời Thần, tôi đọc thấy em học ở Diêu Hám? Em học ngành kỹ thuật đúng không?”

Thời Thần gật đầu.

“Vậy tại sao em lại muốn học bằng kép kế toán, và đăng ký tham gia trại hè của Quang Hoa?”

Tại sao nhỉ?

Thời Thần dừng lại.

Thật ra câu hỏi này rất dễ trả lời, thậm chí tìm ngẫu nhiên trên mạng cũng ra vô số câu trả lời đầy đủ nội dung. Ví như em thích kế toán, em thích Quang Hoa, học kinh tế phù hợp với kế hoạch cuộc sống trong tương lai của em hơn,... nhưng Thời Thần thì khác.

“Câu này rất khó trả lời sao?” Trong sự im lặng của cô, thầy giáo ngồi giữa mỉm cười nói đùa.

Thời Thần cũng cười. Xưa nay cô không giỏi nói dối, thế nên cô gật đầu: “Đại khái là vậy ạ.”

Mấy giáo viên đều sững sờ, nữ giáo viên nhún vai: “Được rồi, phỏng vấn hôm nay kết thúc, kết quả sẽ được thông báo trên trang chủ của trường sau vài ngày.”

Thời Thần và Trình sơ cùng đứng dậy, cúi đầu cảm ơn giáo viên rồi lần lượt rời khỏi phòng.

Cuộc phỏng vấn dài khiến Thời Thần vô cùng không thoải mái. Cô bước nhanh, miễn cưỡng cười toe toét với đàn chị đang đứng ngoài cửa, muốn nhanh chóng quay về phòng chờ. Thậm chí cô đã nghĩ sẵn lời kịch cho mình, cô sẽ lấy túi xách và điện thoại trước, nói với Hứa Vy mình không thoải mái nên về khách sạn nghỉ ngơi. Dù sao sắc mặt cô bây giờ đoán chừng là đang rất mệt mỏi, sẽ không ai nghi ngờ cô.

Thời Thần đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng không ngờ, người đứng sau lại gọi cô.

Edit: Syu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.