Khi Em Tỏa Sáng

Chương 4: Chương 4: Chương 3




Tác giả: Dung Vô Tiên

Edit: Syu

“Thời Thần.” Vẫn là giọng nói lưu loát dễ chịu đó, nhưng Thời Thần nghe thế nào cũng cảm thấy kiêu ngạo và lạnh lùng. Dường như Trình Sơ chỉ lạnh lùng khi đối mặt với cô nhỉ?

Thời Thần cắn môi quay người lại, chuẩn bị để đối mặt với sự giễu cợt của Trình Sơ. Quả nhiên, anh hỏi cô: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Trong lòng Thời Thần cười khổ. Tính nghiêm túc thì cô chỉ theo đuổi Trình Sơ hai năm cấp ba thôi. Nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng cô cũng không đến mức khiến Trình Sơ ghét bỏ lâu như vậy chứ? Hơn nữa, cho dù da mặt cô có dày dặn thế nào thì vẫn có giới hạn nhất định... cô sẽ không làm người thứ ba.

Kể từ khi tốt nghiệp cấp ba, Trình Sơ hẹn hò với Nhiễm Đinh, lúc đó cô đã không còn dây dưa với cậu nữa rồi? Nhưng giờ Trình Sơ lại bày ra bộ dáng “Tại sao vẫn bám lấy tôi?” cho ai xem đây?

Thời Thần cảm thấy không chịu nổi, dường như đến tham gia trại hè Quang Hoa là hành động vô cùng giống chú hề. Đè nén cảm xúc đang quay cuồng hỗn loạn, Thời Thần ngẩng đầu nhìn Trình Sơ.

“Cậu yên tâm, tôi đến đây không liên quan gì đến cậu.” Thời Thần ép mình không lùi bước, nhìn thẳng vào mắt Trình Sơ, “Càng không phải đến quấy rầy ai. Cậu cứ xem như không quen biết tôi là được.”

Góc hành lang trở nên tĩnh lặng, thật lâu sau, tiếng cười nhạo Trình Sơ vang lên. Sắc mặt cậu không tốt lắm, lạnh lùng gật đầu: “Cậu nghĩ được như vậy thì tốt.”

Trình Sơ nói xong đút một tay vào túi định xoay người rời đi, nhưng vừa nghĩ gì đó, câu lại nhìn Thời Thần.

“Nếu cậu thực sự nghĩ như vậy thì tốt nhất đừng nhìn tôi chằm chằm như lúc phỏng vấn vừa nãy, kẻo người khác lại hiểu lầm chúng ta.”

Thanh niên đẹp trai khẽ ngừng, sau đó cười trào phúng: “Nếu tôi cũng hiểu lầm cậu vẫn còn thích tôi sẽ rất phiền phức đấy.”

Nói xong lời này Trình Sơ cũng không đứng lại nữa, nhanh chóng xoay người rời đi chẳng nhìn lại.

Vẫn còn thích sao? Thời Thần cúi đầu, cảm giác một giây tiếp theo thôi, nỗi chua xót trong lòng sẽ trào ra khỏi mắt mất. Nhưng không phải mấy năm qua cô vẫn thích Trình Sơ đấy thôi?

Lúc Thời Thần vẫn còn tình cảm thì biết được Trình Sơ ở bên Nhiễm Đinh, cô khóc suốt mấy ngày mấy đêm, đến ăn cũng chẳng vào, mấy năm nay còn không dám hỏi tin tức về Trình Sơ, sợ phải nghe thấy những lời kể cậu với Nhiễm Đinh hạnh phúc và xứng đôi như thế nào.

Không dám đến Đế đô, ngay cả họp lớp bạn học cũng không dám tham gia, e là khi Trình Sơ nhìn thấy cô sẽ không vui. Mà nực cười làm sao, khi cô thu hết can đảm tham gia trại hè này, cuối cùng vẫn bị Trình Sơ chế giễu như vậy. Có phải cho dù ba năm cô không quấy rầy anh, Trình Sơ vẫn sợ hãi cô còn thích mình như trước không?

Trình Sơ nói đúng, có thể những người khác sẽ hiểu lầm hai người họ có khúc mắc trong quá khứ, nhưng Thời Thần hiểu rõ hơn ai hết, chuyện cũ của Trình Sơ chưa bao giờ có mình. Tất cả đều là mơ mộng của riêng cô, dây dưa vướng víu, da mặt dày dạn, dù bị từ chối nhiều lần nhưng cô thấy chỉ cần Trình Sơ không yêu đương thì mình sẽ có cơ hội.

Vô cùng xứng đáng bị người người mắng chửi.

Thời Thần, đừng khóc.

Vừa cúi đầu chậm rãi đi ra ngoài, trong lòng Thời Thần không ngừng tự nhủ, đừng khóc, không được khóc, chẳng phải chỉ là Trình Sơ thôi sao, đã qua vài năm rồi. Hơn nữa, trai còn nhiều như vậy, cùng lắm thì đổi sang thích người khác là được rồi đấy thôi.

.....

Chỉ trong một giây, nước mắt đã nhanh chóng chảy xuống bàn tay. Thời Thần dặn lòng không được khóc, nhưng nước mắt cứ rơi như không cần tiền.

...Cô hoàn toàn không kiểm soát được bản thân.

Cô hoảng loạn lấy tay lau mặt, nhưng Thời Thần càng lau càng nhiều nước mắt. Trong hành lang có người ra vào, cô sợ người khác nhìn thấy mình khóc sẽ thêm xấu hổ liền tăng tốc bước ra ngoài, sau đó trở thành chạy chậm. Đôi mắt Thời Thần ngấn lệ bước ra khỏi Quang Hoa, bịt miệng chạy xuống bậc thang.

Lúc này, dường như Thời Thần đi mãi cũng không thoát được những bậc thang, cô nước mắt lưng tròng, không thể nhìn rõ từng bậc. Thời Thần không chú ý, bất cẩn loạng choạng dẫm hụt, trượt chân.

Cô gái đi ngang qua đó nhanh chóng đỡ Thời Thần dậy, ngạc nhiên khi thấy nước mắt trên mặt cô: “Cậu có sao không?”

Thời Thần cảm nhận được mắt cá chân đau nhói khi bước lên bậc thang trống trải, nghiến răng chịu đựng, hoảng hốt lau nước mắt: “Tớ không sao, cảm ơn cậu nhé.”

Vẻ mặt cô gái không yên tâm: “Cậu đi được không? Có muốn đi khám không? Bệnh viện trường học rất gần đây.”

Tâm trạng của Thời Thần đang trên đà suy sụp, giọng của cô như đang khóc thút thít. Cô lắc đầu cảm ơn, sau khi do dự một lúc, cô hỏi: “Cậu có biết đường đi ra ngoài không?”

Mặc dù Thời Thần học địa lý nhưng cô lại mù đường. Hai ngày nay đã đi qua đi lại con đường từ cửa Đông đến Quảng Hoa mấy lần, đến Hứa Vy cũng sớm nhớ được, mà Thời Thần đến ngã rẽ còn không nhận ra.

Trước đó vẫn có ứng dụng chỉ đường, mà bây giờ điện thoại không ở trên người, cô khóc thế này càng không thể quay lại tìm Hứa Vy được.

Cô gái chỉ tay: “Từ đây có thể đi ra ngoài rồi. Muốn đi cổng Tây thì hướng kia, nếu đến cổng Đông thì đường này. Đừng rẽ nhầm nhé.”

Thời Thần gật đầu, cảm ơn cô gái lần nữa rồi đi theo hướng cô gái chỉ.

Mặt trời tháng bảy ở Đế đô chiếu sáng chói lọi trên đầu, gương mặt Thời Thần rối bời, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn vào nhau, bước đi tập tễnh. Thỉnh thoảng, các học sinh đi ngang qua sẽ nhìn Thời Thần với ánh mắt hơi ngạc nhiên.

Thời Thần tuyệt vọng cúi đầu, dường như không để ý đến ánh mắt của người khác, cúi mặt đi về phía trước. Không biết tại sao mà cô lại thấy buồn.

Lúc này... chắc hẳn Trình Sơ rất vui vẻ đến gặp Nhiễm Đinh, nói với cô ấy cậu đã thể hiện rất tốt trong trại hè, nhất định sẽ được bầu là trại viên xuất sắc, nhỉ?

Không biết Trình Sơ có nhắc đến mình với Nhiễm Đinh hay không.

Cậu sẽ chê cười cô chật vật như thế nào trở thành chuyện cười cho bạn gái Nhiễm Đinh vui, hay không đề cập đến điều đó vì sợ rằng Nhiễm Đinh sẽ hiểu lầm và ghen tị? Chắc sẽ không đâu... Thời Thần cười nhạo, nhìn xem, cô lại nghĩ nhiều rồi, cô có gì phải để Nhiễm Đinh ghen tị và hiểu lầm chứ.

Từ đầu đến cuối đều là trò hề.

Mới đi được một lúc, Thời Thần đã cảm thấy mình sắp kiệt sức. Rõ ràng cô nhớ khoảng cách tới cửa Đông không xa, nhưng lúc này dường như đã dài đến mức mãi cô không đến nơi. Cho đến khi đến một hồ nước mà hai ngày qua cô chưa đi qua bao giờ, Thời Thần mới sững sờ nhận ra, ở ngôi trường xa lạ này, thời điểm xấu hổ nhất là khi...

Cô bị lạc.

Giờ cho dù có muốn đi tàu điện ngầm về khách sạn khóc cũng không được, cô chỉ có một mình, tinh thần suy sụp, chân lại khập khiễng, không thể bước nổi nữa. Chứng kiến mình bị Trình Sơ trào phúng đến mức không nói nên lời, mắt cá chân buốt nhói dưới cái nắng như thiêu như đốt trong thành phố chưa từng đến, trường học lạ lẫm, không quen biết ai ở đây, lúc này, những cảm xúc không thể kiềm chế đột ngột vỡ òa. Thời Thần không thể nhịn được nữa, cô ngồi trên băng ghế bên hồ, lấy tay che mặt bắt đầu khóc.

Cô từng nghĩ sẽ bỏ cuộc. Nếu có thêm một sự lựa chọn, cô thà rằng mình chưa bao giờ gặp Trình Sơ. Cấp ba theo đuổi Trình Sơ hai năm, vào đại học ba năm rồi vẫn thích Trình Sơ. Lớp 11 chật vật trước mặt Trình Sơ còn chưa tính, nhưng bây giờ cô đã lên năm ba rồi.

Năm năm, thật sự cô không có tí tiến bộ nào.

Hồ này là một trong những nơi đặc biệt của Đại học B, ngay cả khi đang là kỳ nghỉ hè thì vẫn sẽ có rất nhiều người qua lại quanh hồ.

Thời Thần biết rằng sẽ có nhiều người nhìn thấy mình đang khóc, cô nên kìm chế lại... nhưng Thời Thần càng khóc khổ sở hơn, khóc đến nghẹn ngào, toàn thân run rẩy.

Mãi đến khi cô không còn sức để khóc nữa, chua xót trong lòng dường như đã lành lại một chút, Thời Thần mới ngẩng đầu lên. Vừa rồi cô đi nắng lâu, lại khóc một hồi, cảm xúc dao động quá lớn nên không thấy gì, bây giờ cô đã kiềm chế được và tỉnh táo hơn, Thời Thần cảm thấy mình đang trong trạng thái mất nước. Khẽ mím đôi môi khô khốc, Thời Thần đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt.

Sau khi nhìn quanh, Thời Thần cười khổ. Không cần nhìn cũng biết, lớp trang điểm xinh đẹp buổi sáng đã sớm trôi khi cô khóc. Lúc nãy cô chẳng quan tâm đến điều đó, dùng tay xoa nhẹ, không biết mascara và eyeliner đã trôi hết chưa.

Nhìn mắt cá chân sưng tấy của mình, Thời Thần thở dài.

Khi cô định đứng dậy hỏi đường ai đó, Thời Thần chợt nhớ ra một vấn đề vô cùng khó giải quyết... điện thoại di động và ví của cô đều gửi chỗ Hứa Vy.

Khách sạn nơi hai người ở cách trường học hơi xa, hiện tại... cô không một xu dính túi.

Không thể lên xe buýt hay tàu điện ngầm, không thể bắt taxi, thậm chí không thể đi được xe đạp công cộng.

.....

Khi con người ta suy sụp đến cùng cực, họ vô cùng đen đủi.

Thời Thần nhìn hồ nước trước mặt, trong lòng bối rối mê man.

Chẳng lẽ bây giờ phải quay lại gặp Hứa Vy? Nhưng đã lâu như vậy, nói không chừng Vy Vy đã về khách sạn rồi nhỉ?

Cuộc sống thật không dễ dàng mà, Thần Thần thở dài.

Khi đang bối rối, chợt Thời Thần nghe thấy giọng của một cô gái. Cô quay đầu nhìn thì phát hiện có hai người, một nam một nữ, cô gái đang đứng quay lưng về phía cô, người đàn ông đối diện dáng người cao, mặc áo sơ mi xanh nhạt, đang cúi đầu nhìn cô gái.

Giọng cô gái khẽ run, vừa thẹn thùng vừa kích động: “...Đàn anh Từ, em rất thích anh! Em biết hiện tại anh chưa có bạn gái, em... em có thể...”

Ôi mẹ ơi, thế mà cô có thể bắt gặp cảnh tỏ tình vào lúc này. Thời Thần lắc đầu, chuẩn bị đứng dậy tránh đi.

Sau đó, cô nghe thấy chàng trai nói, Thời Thần bất ngờ bị sốc. Âm thanh dường như có vẻ... quá là hay. Lạnh lùng lại rõ ràng, lịch sự nhưng xa lánh: “Rất xin lỗi, tôi đã có người tôi thích rồi.”

Thời Thần không kìm được lòng quay lại nhìn chàng trai. Nhìn kỹ, Thời Thần không khỏi thở dài, không hổ là chàng trai được cô gái chủ động tỏ tình, người họ “Từ” này thực sự rất đẹp trai. Một bộ quần áo trắng xanh, cả người vô cùng sạch sẽ, thoải mái, Người đứng thẳng lưng, dung mạo xuất sắc, đặc biệt nhất chính là khí chất trên người, vô cùng...

Thời Thần cố gắng hết sức tìm kiếm trong vốn từ vựng kém cỏi của mình một lúc lâu, cuối cùng cô cũng nhớ ra từ đó.

...Cao lãnh chi hoa.

Tác giả có điều muốn nói:

Đã cập nhật ba chương + một tiết tử, các bạn xem thử nhé, comment các chương này hôm nay đều được nhận bao lì xì.

Hố tiếp theo sẽ đào “Tất cả tôi đã quen”, ngọt văn, 1v1, HE. Nữ diễn viên tuyến mười tám chỉ ham tiền vs tổng giám đốc Tạ Thanh Quý chỉ có tiền, các bạn click vào chuyên mục của tác giả nhé ~

Edit: Syu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.