Khi Gió Lại Thổi

Chương 53: Chương 53: Ẩn núp




Đêm đông quạnh hiu rét buốt.

Ra khỏi phòng làm việc ấm áp, gió lạnh phất qua mặt, hơi thở trong khoảnh khắc hóa thành khói trắng. Mùa đông khiến cho con người không còn mạnh mẽ được như trước, ai cũng không cách nào ở trong một trận gió rét khống chế cho mình không phát run vì lạnh. Lý Ninh Ngọc không khỏi quấn chặt khăn quàng, vẫn là chiếc khăn mà Cố Hiểu Mộng tặng vào năm ngoái, nó đã cùng cô vượt qua hai mùa đông giá lạnh.

Trên góc phố, đèn đường mờ tối, dưới ánh đèn có một thân ảnh thon dài đang qua lại tản bộ cho nóng người, thi thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cổng lớn. Đến lúc nhìn thấy Lý Ninh Ngọc, cuối cùng cũng nở một nụ cười sáng lạn, chạy về phía cô.

“Có lạnh không?” Cả hai đồng thời mở miệng, lại đồng thời lắc đầu. Cố Hiểu Mộng cười cong đôi mắt, thân thể muốn đến gần không cần phải dò xét, tự nhiên đưa tay ra. Thời điểm đầu ngón tay chạm nhau, chợt “xoẹt” một tiếng cọ xát ra tia lửa, ngón tay theo bản năng lùi về —— Mùa đông rất thích hợp để dựa sát vào nhau, nhưng tĩnh điện thật quá mức phiền người.

Lý Ninh Ngọc đưa tay nắm trở lại, Cố Hiểu Mộng đúng là một mặt trời nhỏ danh xứng với thực, ở bên ngoài đứng lâu như vậy, lòng bàn tay còn ấm hơn cô ở trong phòng mấy tiếng đồng hồ.

“Thật không nghe lời, không phải bảo em về nhà chờ tôi sao?” Hàng lông mày đẹp khẽ vặn một cái, sắc mặt Lý Ninh Ngọc hơi có vẻ giận, biết ngay con mèo này sẽ không ngoan ngoãn canh giữ ở nhà.

Giả vờ, đương nhiên là giả vờ rồi. Cố Hiểu Mộng hiểu rõ tính cô nhất, liền ngụy biện làm nũng: “Em có về mà, hình đã rửa xong, bóng đèn cũng đổi lại rồi. Em sợ nếu còn không đến đón, người nào đó hôm nay lại phải ở lại trông giữ phòng làm việc, bao đáng thương.”

Vừa dứt lời, một giọt nước lạnh băng rơi vào trên chóp mũi, Cố Hiểu Mộng đưa tay sờ một cái —— Là tuyết, tuyết đầu mùa của Thượng Hải năm nay.

“A Ngọc, tuyết rơi!” Giọng nói Cố Hiểu Mộng hơi lộ ra tí ti hưng phấn, một người con phương nam, cho dù là thiên kim tiểu thư, Diêm vương mặt lạnh đi nữa, thấy được tuyết bao giờ cũng vui vẻ, “Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ngắm tuyết đó.”

“Lần đầu tiên sao...” Lý Ninh Ngọc thoáng ngẩn ra, luôn cảm thấy cô và Cố Hiểu Mộng cái gì cũng đều trải qua rồi, hóa ra còn chưa từng cùng nhau ngắm tuyết. Nói như vậy, bọn họ có vẻ vẫn còn rất nhiều thứ chưa cùng nhau chứng kiến.

“À, thiếu chút nữa quên mất.” Cố Hiểu Mộng tự nhiên từ trong túi áo khoác móc ra một bịch giấy đưa cho cô, Lý Ninh Ngọc rốt cuộc đã biết cái túi kia vì sao phồng lên, cũng rốt cuộc hiểu tại sao lòng bàn tay của nha đầu này lại ấm áp như vậy.

“Sợ chị đói, mới vừa mua bánh hoa mai, còn nóng hổi này, mau làm ấm tay.”

Nhận lấy túi giấy, bàn tay liền ấm áp vô cùng, không biết là hơi nóng mang ra từ lò hay là nhiệt độ cơ thể của Cố Hiểu Mộng. Nhìn má người yêu hơi đỏ lên vì cóng, Lý Ninh Ngọc đột nhiên cảm thấy, làm tăng ca trong đêm dài đằng đẵng âu cũng là một chuyện hạnh phúc.

Cô không kìm được khẽ cười một tiếng, nhưng trái tim ngay thời khắc đó cũng đột ngột trầm xuống. Giờ phút này càng ấm áp, cô càng lo lắng về quả bom đang ép tới gần kia.

“Hiểu Mộng, về nhà trước đi, tôi còn có việc muốn nói.” Lý Ninh Ngọc tận lực nói thật ung dung, kéo tay Cố Hiểu Mộng đi về phía chiếc xe ở đầu đường.

“Chuyện gì vậy?” Cố Hiểu Mộng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng từ trong giọng nói của Lý Ninh Ngọc, có thể loáng thoáng cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, cũng không rảnh ngắm tuyết nữa, theo sát phía sau đi trở về.

Trong căn hộ Normandie, lò sưởi phòng khách vừa mới được đốt lên, ánh lửa lốm đốm, nhưng có còn hơn không, một chút ấm áp miễn cưỡng ngăn cản bầu không khí rét ẩm của Thượng Hải.

“Ba cuộn phim, đều ở đây.” Cố Hiểu Mộng cầm tới xấp hình đã rửa xong, lần lượt trải ra trên bàn đọc sách, bày theo thứ tự, cùng Lý Ninh Ngọc tụm lại nghiên cứu.

Mấy chục tấm hình vừa nhìn đã biết, đều là hình hẹn hò gần đây của hai người. Có đầu tháng đi trung tâm bách hóa mua quần áo, có cuối tuần đi xem phim《 Phu nhân Curie 》, còn có mua hoa ở ven đường, đùa chó trong công viên... Dĩ nhiên, không thiếu được hôm nay đi ăn cơm dạo phố.

“Hiểu Mộng, em có nhìn ra điều gì không?” Lý Ninh Ngọc từ trong đống hình bày đầy bàn nhặt lên mấy tấm, tựa hồ đã có phát hiện, chỉ là muốn thử kiểm tra khả năng quan sát của tiểu quỷ nhà mình.

“Có hai chỗ.” Cố Hiểu Mộng hơi nhíu mày, nét mặt nghiêm túc, chìa ra hai ngón tay chỉ chỉ vào mấy tấm hình Lý Ninh Ngọc rút ra, “Mấy tấm ảnh trống này đều nằm ở đầu mỗi cuộn phim, nhìn từ góc độ nhiếp ảnh chuyên nghiệp, chắc hẳn là sau khi đổi cuộn phim mới, chụp vài tấm để thử máy. Có thể sẽ tìm được manh mối gì đó ở trong này.”

Nói là ảnh trống, trên thực tế là có chụp đồ vật, có hai tấm là hồ trong công viên, một tấm là chậu hoa trong phòng, còn có một tấm là từ bệ cửa sổ hướng ra ngoài chụp bầu trời. Chỉ là Cố Hiểu Mộng nhìn mấy tấm hình này suy tính cả buổi, vẫn không thể nhìn ra manh mối giá trị nào.

“Vậy điểm thứ hai thì sao?” Lý Ninh Ngọc cười cười, không vội nói ra phán đoán của mình.

“Điểm thứ hai, người này theo chúng ta hơn một tháng, chụp lén nhiều hình như vậy, theo lẽ thường mà nói, đã sớm giao ảnh chụp ra ngoài rồi, nhưng hắn lại đem những cuộn phim chụp trước đó cất hết ở trên người. Em hoài nghi, bọn họ mấy ngày tới đây mới có cơ hội tiếp xúc liên lạc, cho nên rất có thể đầu bên kia thời gian qua không ở Thượng Hải.”

Lý Ninh Ngọc gật đầu, Hiểu Mộng nói không sai, một gián điệp chuyên nghiệp tuyệt đối sẽ không mang theo người những đồ vật có thể tạo thành uy hiếp cho bản thân, trừ phi là đang chuẩn bị giao dịch.

“Nam nhân kia được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng kỹ thuật không cao, tiếp không được mấy chiêu.” Cố Hiểu Mộng cố gắng nhớ lại chi tiết cuộc giao thủ hôm nay, trong vòng ba chiêu đã đánh ngất đối phương —— Còn là dưới tình huống cô không muốn nhìn thấy máu, xuất thủ có nương tay, “So với gián điệp, càng giống như kẻ buôn tình báo hơn.”

“Nhưng mà ai lại muốn mua những tin tức này?” Cố Hiểu Mộng có chút hối hận, bản thân ra tay quá nặng, không cho con chó kia cơ hội nói chuyện. Cô suy xét đối tượng khả nghi, do dự nói, “Từ Mạn Trinh? Cũng không phải, nếu là cô ta, đã sớm giao dịch rồi.”

Sau khi Lý Sĩ Quần chết, vị bí thư cơ yếu Từ Mạn Trinh này liền thất thế, bị phân đi làm Khoa trưởng Khoa Tài Liệu dưới trướng Lý Ninh Ngọc. Tuy rằng đến nay cô ta vẫn chưa bỏ đi sự hoài nghi đối với Lý Ninh Ngọc, nhưng dẫu sao cũng bị người nắm đằng chuôi, không dám động tâm tư sai lệch gì. Huống hồ, với năng lực của cô ta, hoàn toàn không cần tìm người khác theo dõi.

Bản thân ngoài sáng, kẻ địch trong tối, bất cứ ai cũng có thể là khách hàng phía sau màn, ngoại trừ biết được đối phương trước đó không ở Thượng Hải ra, còn lại đều không biết gì cả, suy luận của Cố Hiểu Mộng dường như chui vào ngõ cụt.

Thấy cô khó xử, Lý Ninh Ngọc vặn mở bút máy, nét mực đỏ vẽ một vòng lên tấm hình chụp từ bệ cửa sổ: “Hiểu Mộng, em xem chỗ này.”

Nhìn theo đầu bút, trong góc bệ cửa sổ có một cái giá gỗ, Cố Hiểu Mộng vốn tưởng là cái giá bình thường, cũng không quá để ý.

“Đây là?”

“Là bệ gỗ dùng để đặt cờ lúc đánh cờ.”

Lý Ninh Ngọc hai năm nay thường xuyên tiếp xúc với văn hóa Nhật Bản, đối với đồ vật này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Người Nhật Bản quỳ trên sạp đánh cờ, bàn cờ là một chiếc bàn thấp độc lập, không có chỗ dư để bày con cờ bị ăn, người chú trọng lễ nghi sẽ đặt làm hai giá gỗ tinh xảo, chuyên môn dùng để đặt con cờ.

“Ý chị là, kẻ theo dõi chúng ta chính là người Nhật Bản? Chẳng lẽ đám người Okamura bắt đầu hoài nghi chị sao?” Cố Hiểu Mộng nhíu chặt mày, theo bản năng đạp đổ kết luận trước đó về việc “đối phương không ở Thượng Hải“.

“Nếu là bọn họ thì đã dễ xử lý rồi.” Lý Ninh Ngọc thở dài, thu hồi bút máy đi đến bên cửa sổ, chậm rãi nói, “Chỉ sợ, vị khách phía sau màn này là một người Nhật Bản khác.”

Cố Hiểu Mộng căng thẳng trong lòng, dự cảm được lời kế tiếp của cô ——

“Hiểu Mộng, Katori Naoto sắp trở lại rồi.”

Chiếc giày thứ hai trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống đất*, không khí trong phòng nháy mắt trở nên nặng nề.

(*) chiếc giày thứ hai rơi xuống đất: ám chỉ một việc chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng xảy ra.

“Lúc nào?” Cố Hiểu Mộng trấn định hỏi.

“Ba ngày sau, tối nay mới nhận được tin tức.” Lý Ninh Ngọc giơ tay lên lau đi sương mù trên cửa kính, trận tuyết bên ngoài đã trở nên dày đặc, gió rét rít gào chui qua khe cửa, thổi lên từng cơn rùng mình lạnh lẽo.

Mãi không chờ được Cố Hiểu Mộng nói chuyện, Lý Ninh Ngọc mở miệng lần nữa, thử an ủi: “Cũng không cần quá lo lắng. Những thứ này chỉ là suy đoán của tôi, Katori trở lại vì nhiệm vụ chính trị, chuyện chụp hình chưa chắc đã liên quan đến hắn.”

“Nên đến dù sao cũng phải đến.” Cố Hiểu Mộng chậm rãi tới gần, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy người đứng trước cửa sổ, gò má áp sát quai hàm của đối phương, thanh âm bình tĩnh lạ thường, “Cơ hội đưa đến cửa, nào có đạo lý không thu.”

Kể từ khi biết được quá trình Lý Ninh Ngọc thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, Cố Hiểu Mộng đã vô số lần suy tưởng đến ngày này. Katori không phải kẻ ngu, trước kia bởi vì 'vào trước là chủ' nên mới bị Lý Ninh Ngọc lợi dụng, chờ đến khi hắn biết Lý Ninh Ngọc hiện nay có quan hệ thân mật với cô, nhất định sẽ kịp phản ứng nhận ra mình đã bị đùa bỡn.

Nếu sớm muộn cũng phải gặp, thay vì luôn luôn lo lắng, chẳng thà sớm một chút đối mặt, chờ giải quyết xong mối họa ngầm Katori này, chị Ngọc của cô liền sẽ cách an toàn gần thêm một bước.

“Hiểu Mộng, không được hấp tấp.” Lý Ninh Ngọc trong nháy mắt cảm nhận được sát ý trong lời nói của Cố Hiểu Mộng, cô nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay đang vòng bên hông kia, “Còn sớm mà.”

“Ừ, ngày mai em về Hàng Châu trước, chờ tin tức của chị.” Cố Hiểu Mộng đã manh nha kế hoạch trong đầu, thừa dịp quỷ tử kia còn chưa tới, cô phải trở về cùng Cố Dân Chương kỹ lưỡng thương lượng lại một phen. Kinh hỉ mà phụ thân chuẩn bị cho Lý Ninh Ngọc cũng sắp đến rồi, chỉ hy vọng chuyện này có thể sớm một chút giải quyết, đừng trễ nãi người một nhà ăn tết.

“Được.” Trước mắt rõ ràng là nguy hiểm không xác định, Lý Ninh Ngọc lại bỗng dưng cảm thấy vững vàng, vòng tay của người yêu không tính là dày rộng, nhưng lại đủ ấm áp.

“Chị xem trận tuyết này lớn như vậy, sóng gió trên biển ắt cũng rất mạnh, có khi hắn đã chìm thuyền rồi, không cần chúng ta động thủ.” Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên thoải mái cười, chóp mũi cọ vào vành tai Lý Ninh Ngọc, “Đừng sợ, chị còn có em.”

“Chỉ mong là vậy.”

Lý Ninh Ngọc an tâm nhắm mắt lại, binh tới thì tướng ngăn, nước tới thì đất chặn, đúng là không có gì để sợ.

Đêm khuya vắng lặng, bông tuyết ngoài cửa nghênh đón lá rơi tung bay hạ xuống, lò sưởi trong phòng hừng hực cháy, thanh củi nổ lách tách kêu vang, nuốt đi mất những lời rỉ tai thì thầm của tình nhân...

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.