Năm 1944 đúng hạn mà tới. Năm này qua năm khác, tiền tuyến chiến sự kịch liệt, song Thượng Hải lại vẫn không có gì khác biệt —— Ít nhất thì những vùng tô giới cũ chính là như vậy —— Bên sông Hoàng Phố, cảnh tượng vẫn như trước kia, xa hoa truỵ lạc, lấp lánh ánh đèn neon.
Bên cạnh cửa sổ gần sát sông của một nhà hàng Pháp, hai cô gái trẻ tuổi ngồi đối diện nhau. Vị bên trái mặc áo sơ mi ống tay dài, thắt nơ ngay ngắn trên cổ áo, nét mặt tươi cười rạng rỡ, một mực chăm chú nhìn nữ sĩ phía đối diện; Còn vị bên phải mặc một thân sườn xám cổ cao màu xanh sẫm, bên ngoài khoác áo gió màu xám tro ấm áp, giờ phút này đang thất thần ngắm nhìn ngoài cửa sổ.
Sau khi Lý Sĩ Quần chết, Tổng bộ Đặc công mất đi trọng tâm, rồng rắn mất đầu, đám trưởng quan lớn nhỏ bên trong Số 76 minh tranh ám đấu gần hai tháng cũng không ra được kết quả. Cuối cùng vì để phòng đêm dài lắm mộng, Kê Minh Tự dứt khoát hủy bỏ Tổng bộ Đặc công, đổi thành Cục an ninh chính trị, treo dưới danh nghĩa Bộ chính trị Uông Ngụy, trực thuộc Ủy ban Quân sự, hoàn toàn suy yếu thế lực độc lập của Số 76 ban đầu —— Người Nhật Bản lẫn Uông Tinh Vệ đều không muốn lại nuôi ra một Lý Sĩ Quần thứ hai.
Kết quả đám bộ hạ cũ của Số 76 không ngại thịt nhỏ, lại bắt đầu lục đục với nhau vì vị trí cục trưởng. Người khác đấu nhau bể đầu chảy máu, Lý Ninh Ngọc tọa sơn quan hổ đấu*, ngoài mặt không tranh không đoạt, trong tối bày mưu lập kế, cuối cùng ngư ông đắc lợi, lấy được một ghế phó cục trưởng.
(*) tọa sơn quan hổ đấu: ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau
Vì để xứng với danh tiếng cục phó, cấp trên lại thăng thêm cho cô hai cấp, hiện tại phù hiệu lại trở về hai vạch ba sao rồi. Vừa thăng chức vừa tấn hàm, nghe thì dọa người, nhưng hành sự lại không khác gì lúc trước, vẫn như cũ thường trú ở Thượng Hải, chủ quản công tác giải mã tình báo, trăm ngày như một thu thập tình báo cho Lão Thương.
Nếu thật muốn nói có gì khác biệt, vậy thì chính là cô và Cố Hiểu Mộng đã hoàn toàn giải bỏ khúc mắc. Không còn cảm giác có lỗi, cũng không cần lại giả vờ ung dung, nụ cười của Lý Ninh Ngọc so với trước cũng nhiều hơn một chút.
Có lẽ là nếm được ngon ngọt, nha đầu Hiểu Mộng kia gần đây lui tới Thượng Hải càng thêm thường xuyên, một tháng chạy ba bốn chuyến, thi thoảng có thể ở hai ngày, dù phần lớn là vội vàng gặp mặt liền đi. Bôn ba hai đầu, không biết mệt mỏi, cơ hồ là xem căn hộ của Lý Ninh Ngọc như ngôi nhà thứ hai của mình.
Tối hôm qua Lý Ninh Ngọc còn chế nhạo cô: “Cố đại tiểu thư có biết không, người ta đều nói em so với Khổng nhị tiểu thư chỉ hơn chứ không kém.”
“Nói bậy, em so với loại người như vậy chung tình hơn nhiều.” Cố Hiểu Mộng xoay mình ôm lấy Lý Ninh Ngọc, khẽ cắn một cái lên cằm người yêu, cười khanh khách nói, “Nghe nói Trùng Khánh bên kia đều gọi tình nhân của cô ta là Khổng phu nhân, vậy có phải em cũng nên kêu chị một tiếng Cố phu nhân mới đúng?”
Lý Ninh Ngọc lờ đi, nhắm mắt lại giả bộ câm điếc. Cố Hiểu Mộng cúi xuống bên tai cô, mở miệng ngậm miệng Cố phu nhân náo loạn, cuối cùng đổi trở về một câu: “Ngủ đi, Lý phu nhân.”
“A Ngọc, tặng chị.”
Trong nhà hàng, Cố Hiểu Mộng từ trong ngực mò ra một hộp trang sức có khắc chữ Chanel, trịnh trọng mở ra, bên trong là một chiếc kẹp tóc khảm trân châu, tinh xảo xinh xắn.
“Lễ vật năm mới không phải đã tặng rồi sao?” Lý Ninh Ngọc hồi phục tinh thần, khuấy cà phê trong ly, trêu ghẹo nói, “Nói trước, tôi không có quà đáp lễ đâu.”
“Mấy ngày trước nhìn thấy trong tạp chí, cảm thấy hợp với chị, liền đặt một cái.” Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa cười, nhẹ nhàng đặt lễ vật lên bàn, liếc mắt người phục vụ đang thập thò bên cạnh Lý Ninh Ngọc, bỗng nhiên nhấn mạnh từng chữ một, “Sao vậy, Thẩm cục trưởng không thích sao?”
Người phục vụ nghe ba chữ “Thẩm cục trưởng” liền giật mình kinh hãi, vốn tưởng là tiểu thư phu nhân xã hội thượng lưu tán gẫu tiêu khiển, định thừa dịp bưng thức ăn lên hóng hớt vài chuyện xì căng đan, ai ngờ là hai vị đại phật ——
Hiện nay ngay cả phu xe trước cổng khu giải trí Đại Thế Giới đều biết, bến Thượng Hải có hai nữ nhân xinh đẹp không thể chọc vào. Một người là thiên kim thuyền vương Tô Hàng, Sở trưởng Sở Cơ Yếu của Bộ Tiễu Tổng Tư Lệnh Cố Hiểu Mộng; Một người khác là bạn thân trên danh nghĩa, thực tế là tình nhân ngầm của cô, Cục phó Cục Một của Cục an ninh chính trị Thẩm Ngọc Điệp.
Tay chợt run một cái, suýt nữa đem canh cá tuyết vẩy ra ngoài.
Cố Hiểu Mộng hung hãn trừng mắt nhìn hắn, mắt đao giết người, không giận tự uy, người phục vụ bị hù thất kinh liên tục nói xin lỗi, hậm hực lui ra.
Biết ban nãy là cô cố ý, Lý Ninh Ngọc không khỏi tức cười: “Em hù dọa hắn làm gì?”
“Cặp mắt láo liên của hắn cứ mãi lượn lờ trên người chị, em là tốt bụng nhắc nhở hắn, quy củ một chút, đừng tìm đường chết.” Cố Hiểu Mộng cảm thấy bản thân đã quá bồ tát rồi, đổi thành tính tình trước kia, sợ rằng tròng mắt đều đã moi ra, “Tên này nhất định là mới tới, ngay cả em mà cũng không nhận thức!”
Lý Ninh Ngọc còn chưa kịp nói câu “hung hăng càn quấy” ra khỏi miệng, Cố Hiểu Mộng đã giành trước đứng lên, đi vòng qua ngồi xuống bên người cô, từ trong hộp cầm lấy chiếc kẹp.
“Nào, đeo lên thử xem.”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc dài của Lý Ninh Ngọc —— Từ khi đáp ứng Cố Hiểu Mộng, cô cũng không còn cắt tóc nữa, giữ hơn nửa năm, cuối cùng tóc cũng dài giống như trước. Không phải thời gian công tác, mái tóc đẹp không còn búi lên, mà là tự nhiên thả xuống trên lưng, dịu dàng trang nhã.
“Thật xinh đẹp.” Cẩn thận gài kẹp tóc, Cố Hiểu Mộng hài lòng, “A Ngọc đeo cái gì cũng xinh đẹp.”
Nói đến xưng hô này, đây là do Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc thương lượng trước đó, về sau trước mặt người ngoài đều gọi cô là A Ngọc, để người khác cảm thấy trong lòng Cố Hiểu Mộng, Thẩm Ngọc Điệp và Lý Ninh Ngọc vẫn có khác nhau —— Diễn kịch mà, dĩ nhiên phải chú ý chi tiết.
Nhưng mà lúc ở riêng với nhau, Cố Hiểu Mộng cũng không ít lần gọi như vậy, hỏi thì chỉ nói là bị loạn.
Nói thì nghiêm chỉnh đàng hoàng lắm, còn không phải muốn ám độ trần thương sao, Lý Ninh Ngọc đã sớm hiểu rõ ý tưởng ranh ma của cô, trong lòng chỉ cảm thấy đáng yêu, nên cũng lười vạch trần.
Lâu ngày, Cố Hiểu Mộng gọi “A Ngọc” gọi mãi thành quen, chỉ còn lại một ít thời khắc đặc biệt mới cố ý ở bên tai Lý Ninh Ngọc lần lượt kêu “chị Ngọc”, thi thoảng sẽ còn kẹp theo mấy tiếng “Lý khoa trưởng”, thanh âm êm ái mềm mại đánh thẳng vào đại não, chọc cho Lý Ninh Ngọc vừa thẹn thùng vừa ảo não.
Lý Ninh Ngọc hướng về phía hình ảnh phản chiếu trong cửa sổ quan sát một phen, sờ sờ kẹp tóc, nhàn nhạt mỉm cười: “Mấy ngày trước còn có người hỏi tôi, tại sao phải để tóc dài.”
“Ai?” Cố Hiểu Mộng khẽ cau mày, nghĩ cũng biết là mấy kẻ nhiều chuyện muốn đem việc này ra đồn nhảm rồi.
“Một đám người rảnh rỗi mà thôi.”
Mọi người đều thích nghe những câu chuyện phong lưu tình ái của các quý cô nhà giàu, thường ở sau lưng xuyên tạc bậy bạ, nói Thẩm Ngọc Điệp nhìn thì cao ngạo, còn không phải vì để trèo cành cao cam nguyện làm thế thân cho người ta sao. Nhìn xem, không chỉ giữ tóc dài, sườn xám cũng mặc vào rồi, bắt chước Lý Ninh Ngọc càng ngày càng giống. Đáng tiếc, qua hết nghìn buồm đều chẳng phải! Chờ đến khi Cố thiên kim gặp được một người giống Lý thượng tá hơn, nói không chừng liền một cước đem Thẩm Ngọc Điệp đạp ra ngoài.
Dù sao Lý Ninh Ngọc trả lời như thế nào cũng không xóa bỏ được ý niệm của những kẻ đó, dứt khoát thỏa mãn tâm tư rình mò của bọn họ, nói thẳng một câu “Có người thích”, ngay sau đó liền nhìn thấy những người kia lộ ra nụ cười quái dị như hiểu rõ tất cả. Tựa hồ muốn nói: Xem đi, quả nhiên là vì muốn lấy lòng Cố đại tiểu thư.
“Vậy thì đúng là làm bọn họ thất vọng rồi.” Cố Hiểu Mộng theo ánh mắt Lý Ninh Ngọc nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, một cái bóng đột nhiên thoảng qua, cô nhe răng cười một tiếng, ánh mắt lại thoắt cái lạnh xuống, “Ai ya, sao tóc lại rối rồi?”
“Rối ở đâu?” Lý Ninh Ngọc mỉm cười giúp cô chỉnh sửa tóc mai, khóe mắt quét về phía nhà vệ sinh.
Ước chừng nửa phút sau, Cố Hiểu Mộng lẩm bẩm nói muốn bổ trang, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh. Lý Ninh Ngọc liếc nhìn đồng hồ treo tường, nhàn nhã trấn định cắt thịt bò bít tết.
Âm thầm đếm đến giây thứ 187, Cố Hiểu Mộng đã trở lại. So với Lý Ninh Ngọc dự tính nhiều hơn 7 giây, e là quá lâu không luyện tập, bị sượng tay rồi.
“Ăn đi.”
Lý Ninh Ngọc đem bò bít tết đã cắt xong đẩy về phía cô, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Hai mươi phút sau, bên trong chiếc xe con màu đen.
Cố Hiểu Mộng đưa cho Lý Ninh Ngọc một chiếc máy ảnh bỏ túi, sắc mặt nghiêm túc: “Thứ này không rẻ chút nào, chị nói xem kẻ đó là do ai phái tới?”
Con chó kia đi theo bọn họ hơn một tháng, chỉ cần Cố Hiểu Mộng xuất hiện ở Thượng Hải, nhất định sẽ âm thầm theo đuôi. Không biết là kẻ buôn tình báo hay gián điệp của ai phái tới, có thể sử dụng loại máy ảnh này, ít nhất sẽ không phải là ký giả hạng ba của tờ báo lá cải ven đường.
“Đi về rửa hình ra xem thử.” Lý Ninh Ngọc sờ máy ảnh, cẩn trọng suy tính, không dám kết luận bừa, “Xử lý sạch sẽ chưa?”
“Không hạ sát, quán người ta còn phải kinh doanh mà.” Cố Hiểu Mộng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cười nói, “Không còn sớm nữa, em đi mua vé xem phim tám giờ.”
“Xin lỗi, hôm nay không thể cùng em xem chiếu bóng rồi.” Lý Ninh Ngọc đem máy ảnh trả lại cho cô, trên mặt mang theo áy náy, “Trong cục còn có chút việc phải xử lý, tôi phải qua một chuyến.”
“Chị là cục phó sao lại còn bận hơn cả cục trưởng thế, Vạn Lý Lãng làm ăn kiểu gì vậy?” Cố Hiểu Mộng bĩu môi, lòng không tình nguyện nói, “Được rồi, em đưa chị qua trước. Nhưng mà chị phải nhớ, nợ em một bộ phim.”
“Được.” Nhìn dáng vẻ mất mát của Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc không tự chủ được nhéo má cô một cái, cười nói, “Lát nữa trước khi em về nhà, nhớ đi một chuyến đến tiệm tạp hóa ở phố tây.”
“Mua cái gì?” Cố Hiểu Mộng nghi hoặc nhìn cô, thuốc rửa ảnh không phải vẫn còn sao?
“Mua bóng đèn.” Lý Ninh Ngọc đưa tay chọt chọt vào cục sưng sau ót cô, Cố Hiểu Mộng đau đến giật nảy mình. Cô xử lý những việc khác đều linh hoạt khéo léo vô cùng, nhưng riêng mỗi khi đụng vào vấn đề sinh hoạt vụn vặt, đầu óc lại như bị nhúng nước vậy.
Trước kia cô luôn mở đèn ban đêm để uống nước, sau đó phát hiện Lý Ninh Ngọc ngủ cạn, vừa có ánh sáng liền sẽ tỉnh, muốn ngủ lần nữa lại khó khăn. Từ đó về sau, Cố Hiểu Mộng nửa đêm thức dậy không còn bật đèn nữa, nhưng mà tối đen như mực lại không nhìn rõ được đồ vật, Lý Ninh Ngọc khuyên mấy lần cũng vô ích, sợ cô va đập lung tung, đặc biệt mua một chiếc đèn dạ quang đặt ở nửa giường bên kia cho cô, mới xem như giải quyết chuyện nhỏ này.
Mấy ngày trước bóng đèn hư, Lý Ninh Ngọc công vụ nặng nhọc, vẫn luôn không có thời gian rảnh mua cái mới để thay, kết quả ngày hôm qua Cố Hiểu Mộng đột nhiên tới, đúng như dự đoán, ban đêm thức dậy đụng đầu.
Cố Hiểu Mộng xoa xoa đầu: “Đúng rồi, Thẩm đại cục trưởng bận thì bận, cuối tháng cũng xin để dành mấy ngày nghỉ ra, ba ba nói giao thừa muốn mời chị đến nhà ăn cơm.”
“Đến nhà em?”
Giao thừa mời cô đến, đây không phải đồng nghĩa với việc nói cho tất cả mọi người rằng Cố thuyền vương thừa nhận Thẩm Ngọc Điệp sao. Tuy quan hệ giữa Cố Hiểu Mộng và Thẩm Ngọc Điệp đã sớm huyên náo cho cả thành đều biết, nhưng vì để tránh hiềm nghi, Cố Dân Chương hầu như chưa bao giờ cùng cô gặp mặt, thậm chí còn mấy lần cùng người ngoài oán trách con gái bất hiếu, ông tuyệt đối không để cho những người lung tung rối loạn bước vào gia môn.
“Ai biết được, có lẽ có kinh hỉ cũng nên.”
Cố Hiểu Mộng thần bí cười cười, cô tin tưởng chờ đến khi Lý Ninh Ngọc thấy được sự chuẩn bị của phụ thân, nhất định sẽ rất cao hứng.
Từ trong bận rộn trộm rảnh rỗi được một ngày, trở lại cục, văn kiện chờ ký tên trên bàn đã chất thành một đống.
Lý Ninh Ngọc bưng ly nước ngồi xuống, xoa xoa ấn đường, bắt đầu lần lượt lật xem. Bây giờ không giống ngày xưa, không còn muốn thức đêm làm việc nữa, chỉ muốn xử lý xong công vụ cho nhanh, sớm một chút trở về với con mèo trong nhà.
Cho đến khi mở ra một phần điện văn khẩn cấp ——
“Bác sĩ Nhật Bản Katori Naoto cùng các chuyên gia ba ngày sau đến Thượng Hải, xin phái Đội Hành động đến tăng cường an ninh ở bến tàu.”
Bút máy dừng trên giấy lưu lại chấm mực loang, ánh mắt Lý Ninh Ngọc trong phút chốc ngưng tụ lại.
Kinh hỉ, thật là kinh hỉ...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴