Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Chương 23: Chương 23: Thanh Danh Một Đời...đã Bị Hủy Trong Tay Hắn...




Chương 23. Thanh danh một đời...đã bị hủy trong tay hắn...

Đột nhiên hắn mở mắt, tay cầm lấy tay trái của nàng rồi kéo nàng ngã xuống giường.

- Á!!!!! Ngươi không nhẹ nhàng hơn được một chút à?

Lúc hắn cầm tay nàng không để ý đến vết thương ở cổ tay trái của nàng vẫn chưa khỏi hẳn. Vì hắn sử dụng lực đạo hơi mạnh nên miệng vết thương lại rách ra, máu theo chỗ hở nhỏ giọt xuống tấm vải phủ giường. Hắn nhìn thấy máu liền cầm chặt phía trên cổ tay nàng để máu không chảy ra thêm nữa.

- Dương nhi, ta xin lỗi là ta không tốt. Thái y có để vải băng vết thương ở đây không? để ta băng lại cổ tay cho nàng.

Nàng nhìn hắn không hề rời nửa giây. "Sao hắn thay đổi đột ngột như tắc kè bông vậy, lúc nãy thì như ác quỷ, bây giờ lại ôn nhu như nước? Không được, nhất định không để sập bẫy ôn nhu của hắn!". Hắn lấy thuốc bôi lên vết thương rồi dùng vải băng lại cổ tay cho nàng thật kỹ.

Nhìn vào vết thương ở cổ tay nàng chợt nghĩ ra một lý do, nếu may mắn nàng có thể thoát khỏi kiếp nạn lần này. Nàng hướng phía hắn chớp chớp đôi mắt giọng nói hết sức nhẹ nhàng,

- Này, ta bị thương như vậy chắc chắn không thể hầu hạ ngươi tốt rồi. Ta nghĩ ngươi nên đến cung vị phi tần nào khác đi....

Khuôn mặt ai đó bỗng nhiên tối sầm lại. Hắn vốn dĩ muốn ôn nhu nhưng nàng lại ngu ngốc phá vỡ điều đó. Nàng lại dám khuyên hắn đến cung của vị phi tần nào khác, nàng không thấy khó chịu khi hắn ở với nữ nhân khác ư? Nàng không có chút tình cảm nào với hắn sao?

- Ta nghĩ vết thương nhỏ này sẽ không ảnh hưởng gì đến việc tiếp theo ta và nàng sẽ làm đâu.

Nàng mở to đôi mắt chớp chớp nhìn hắn vẻ không tin nổi. Đúng là vẻ ôn nhu vừa rồi chỉ để diễn cho người ta xem. Hư! Hắn như thế nào lại không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy chứ! Đồ cầm thú không bằng!

- Ta....ta nói thật ta chưa nhớ hết Xuân cung đồ nên.....cái đó....cái đó chắc không được.....

Nàng muốn đập đầu vào gối chết luôn đi. Hết lý do rồi hay sao mà lại moi ra cái lý do ngu ngốc này chứ. Cắm lưỡi, phải cắn lưỡi!

Hắn nhìn nàng bằng con ngươi thâm hiểm rồi cười khiến nàng lạnh cả sống lưng.

- Không sao, ta có thể nhắc cho nàng nhớ.

Ách... hắn thật hạ lưu vô liêm sỉ mà. Sao hắn có thể phát ngôn ra những từ đó được chứ. Suy cho cùng nàng cũng là nữ nhân, nghe hắn nói vậy không khỏi mặt đỏ đến mang tai.

- Không...không cần. Ta không muốn!!!

- Muốn hay không không phải do nàng quyết định.

Thôi rồi lại bị điểm huyệt. Nàng thật hận bản thân vì sao ngày trước lại coi thường mấy công phu điểm huyệt của người xưa, báo hại lần nào nàng cũng bị hắn điểm huyệt rồi làm bừa. Nàng không thể làm gì khác ngoài việc mở to mắt nhìn tên cầm thú như hắn làm càn. Hắn ngang nhiên cởi bỏ áo ngoài trên người hắn, sau đó.....sau đó...là áo ngoài của nàng.

Nàng muốn vùng lên phản kháng nhưng vô dụng, nàng thầm rủa mười tám đời tổ tông cái ông nào sáng tạo ra cái thứ điểm huyệt này khiến người ta không thể cử động được.

Nhớ đến lời vị ma ma lúc sáng nói lần đầu ai cũng căng thẳng và e thẹn hết. Có phải nàng cũng giống như những nữ nhân khác không. Khoan đã, để nàng nhớ đến trình tự ma ma nói. Đầu tiên là bỏ áo ngoài, sau đó....sau đó chẳng phải là bỏ cả áo trong sao?

Hắn nhẹ nhàng bắn một luồng khí về phía ngọn nến đặt trong phòng. Nguồn sáng cuối cùng cũng đã tắt. Bây giờ tất cả chìm trong bóng tối....hắn...hắn sẽ làm gì nàng? Tim nàng đập rộn lên, dây thần kinh căng thẳng bắt đầu hoạt động.

Trái ngược với những gì nàng tưởng tượng, hắn chỉ ôm nàng từ đằng sau lưng rồi nói nhỏ.

- Dương nhi, nàng ngủ đi. Có ta ở đây nàng đừng sợ. Giờ ta sẽ giải huyệt cho nàng nhưng nhớ là phải nằm im.

Nàng đứng hình trong giây lát. Không lẽ hắn đến đây chỉ là để ôm nàng ngủ như vậy sao? Hắn thật hay không có ý đồ khác.

- Này, ngươi nói thật đấy chứ. Ngươi không được nửa đêm lợi dụng lúc ta ngủ say lại chiếm tiện nghi của ta đâu đấy?

Nàng vừa nói vừa giãy giãy người để thoát khỏi vòng tay của hắn.

Hắn bật cười thành tiếng, nàng cũng là đánh giá hắn thấp quá đi. Hắn chẳng qua là nghe ma ma bên Từ Ninh cung bẩm báo mấy ngày nay nàng đều gặp ác mộng lúc nửa đêm khiến hắn hết sức lo lắng nên hắn bất chấp sự phản đối của nàng để đến đây ngủ cùng nàng. Bất quá hắn cũng là nam nhân có nhu cầu sinh lý bình thường, nếu nàng cứ làm loạn như vậy hắn sẽ không đảm bảo được sẽ không ăn nàng ngay lập tức.

- Nếu nàng tiếp tục giãy như vậy ta không đảm bảo sẽ không làm gì đâu.

Nàng nghe hắn nói như vậy bèn nằm im thin thít như con thỏ nhỏ trong vòng tay của hắn. Nàng cũng đâu có ngu ngốc mà khơi mào dục vọng của nam nhân chứ. Chẳng mấy chốc nàng đã hít thở đều đều trong vòng tay của hắn. Hắn cảm nhận được nàng đã ngủ say nên cũng an tâm phần nào.

Hắn đang ngủ bỗng phát hiện có gì đó không ổn. Cả người nàng bỗng đổ nhiều mồ hôi, toàn thân vô thức mà giãy giụa. Chết tiệt, không lẽ nàng lại gặp ác mộng?

Hắn gọi lớn tên nàng, hai tay đặt trên bả vai nàng để gọi nàng tỉnh dậy.

- Dương nhi, mau tỉnh lại. Dương nhi!!!

Nhờ có hắn mà nàng mới thoát khỏi cơn ác mộng. Sao lại vẫn là cơn ác mộng đó, sao hắn vẫn đến tìm nàng. Nàng không muốn như vậy bởi vì trong cơn ác mộng nàng thực sự rất sợ hãi, nàng cứ chạy mãi chạy mãi nhưng không thể nào thoát ra khỏi nơi đáng sợ đó.

- Dương nhi, nàng đừng sợ có ta ở đây.

Hắn ôm chặt thân hình nhỏ bé vào trong lòng, là hắn muốn bảo hộ nàng thật tốt. Nàng gặp phải chuyện gì mới thành ra như vậy, hắn không muốn nàng cứ mãi âm thầm chịu đựng. Bất giác nàng vùi sâu vào trong ngực hắn, nước mắt cứ thế mà rơi như một tiểu hài tử bé nhỏ cần sự bảo bọc.

- Ta không biết chuyện gì đã xảy ra với nàng nhưng ta hứa ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng. Nếu một ngày nàng đủ tin tưởng thì hãy kể cho ta nghe được không?

Nàng có thể tin tưởng hắn sao? Niềm tin từ lâu đã không còn hiện diện trong cuộc sống của nàng, trừ cha nàng ra thì tất cả những người khác đều không thể tin được. Lần này nàng có nên cá cược một lần đặt niềm tin vào hắn không...

Nàng tựa đầu suy nghĩ, hắn mang lại cho nàng cảm giác ấm áp khiến nàng nhớ lại dường như đã từ rất lâu nàng đã quên mất cuộc sống kia còn nhiều điều ấm áp. Nàng sẽ thử một lần.

- Ngươi có tin ta đã từng chết đi một lần, hai người quan trọng nhất đối với ta đã từng bị sát hại ngay trước mặt ta và tất cả những người có liên quan đến việc này đều bị ta một tay giết chết.

Hắn vẫn im lặng nghe nàng nói, tay hắn càng nắm chặt tay nàng.

- Ngươi có biết đôi tay này đã từng ướt đẫm máu, ta đã không để cho tên nào đắc tội ta được yên ổn. Ta thực ra rất sợ bóng tối nhưng tâm ta không cho phép điều đó xảy ra, ta không thể để ai biết Hoàng Song Nhật Dương lại sợ bóng tối đến nhường nào.

Chẳng biết vì sao khi kể cho hắn nghe những chuyện này nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

- Dương nhi, đừng khóc nữa? Nhắm mắt lại rồi ngủ tiếp nhé, có ta ở đây không ai dám tổn hại nàng.

Nàng ngoan ngoãn nghe lời, nép sâu vào lồng ngực hắn ngủ tiếp. Chẳng hiểu sao nàng có cảm giác thật an toàn khi nằm cạnh hắn.

Trái ngược với khung cảnh lãng mạn trong phòng, những con người canh gác bên ngoài lại rơi vào tình cảnh không mấy yên bình.

Trương Phi và Triệu Tấn sau khi điểm huyệt của Tiểu Thanh và Tiểu Yến để hoàng thượng đi vào bèn để hai người bọn họ ngồi ngoài cửa rồi họ cũng ngồi ngoài để canh gác cho hoàng thượng cùng hoàng hậu. Sau khi đảm bảo người đã vào tới nơi bình an vô sự họ mới giải huyệt cho Tiểu Thanh và Tiểu Yến.

Ngay sau khi được tự do, Tiểu Thanh và Tiểu Yến không hề chậm trễ mà vươn móng vuốt của mình ra bên ngoài. Họ chỉ mặt điểm tên hai nam tử trước mặt với giọng điệu vô cùng tức giận.

- Tên khốn, sao ngươi dám điểm huyệt của bổn cô nương!

- Cô nương có cần hung dữ như vậy không, bọn ta cũng là phụng mệnh hành sự thôi.

Hai người hung hăng nhìn hai tên trước mặt. Dù bọn hắn có phụng mệnh thì cũng phải biết lựa chọn chứ. Ai đời hoàng thượng đi thị tẩm mà hai người họ cũng đi theo, người ngoài không hiểu lại nghĩ hai người là âm hồn bất tán mất. "Không biết đại tỉ trong đó thế nào rồi có bình an không?"

Sau khi tranh chấp một hồi ai cũng đã thấm mệt, chỉ biết im lặng theo dõi tình hình ở bên trong. Đột nhiên bên trong truyền ra tiếng hét của nàng.

- Á!!!! Ngươi không thể nhẹ nhàng hơn một chút à?

Lúc này sắc mặt Tiểu Thanh và Tiểu Yến trở nên vô cùng khó coi, bốn con mắt nhìn nhau khó hiểu.

"Không phải chứ, đại tỉ vừa kêu đau. Hồi sáng ma ma cũng nói lần đầu sẽ rất đau. Không phải đại tỉ đã......"

Một hồi nữa trôi qua, đèn trong phòng chợt tắt. Vậy là xác định rồi, đại tỉ của bọn họ đã bị chiếm tiện nghi rồi. Sao người lại dễ dàng thất thủ đến vậy, không lẽ hoàng thượng quả thực giống như lời đồn rất đáng sợ sao?

Thôi việc xảy ra thì đã xảy ra rồi, phải chấp nhận thực tại thôi. Lúc này cơn buồn ngủ khốn khiếp lại vờn đi vờn lại trên mi mắt khiến họ muốn mở mắt cũng khó, có bờ vai bên cạnh ngu gì không mượn. Tư tưởng lớn gặp nhau giữa Tiểu Thanh và Tiểu Yến, hai người họ tự nhiên tựa đầu vào vai nam nhân bên cạnh rồi ngủ một mạch đến sáng.

Tội nghiệp hai vị ca ca cả đêm không dám động đậy, sợ làm hai cô nương này tỉnh giấc. Cho dù là rất mỏi nhưng họ lại không cảm thấy phiền. Đây là lần đầu tiên có nữ nhân tựa vào vai họ để ngủ, có cái gì đó rất lạ và ấm áp.

Ông mặt trời cuối cùng cũng đã chịu tỉnh giấc. Tiểu Thanh và Tiểu Yến đang say sưa giấc nồng thì bị một thanh âm vô cùng quen thuộc của Tiểu Hồng làm thức giấc.

- Tiểu Thanh, Tiểu Yến, sao hai tỉ lại ngủ ở đây, lại còn có Trương Phi và Triệu Tấn tướng quân nữa?

Lúc này họ mới để ý người ngồi bên cạnh. Bờ vai sau một đêm bị ai đó tựa vào rốt cuộc cũng đã được tự do. Vì thiếu máu nuôi nên bây giờ bả vai đau như bị búa đập vào. Nhìn thấy vẻ đau đớn của họ Tiểu Thanh và Tiểu Yến tỏ vẻ vô cùng áy náy.

- Ta xin lỗi, thật ngại quá.

- Ta không sao, cô nương không cần xin lỗi.

Tiểu Hồng bưng chén canh đậu đỏ mang vào phòng cho nàng. Bốn người còn lại lên tiếng ngăn cản nhưng đã trễ. Tiểu Hồng đã nhanh chân nhanh tay hơn một bước, cô đã tiến đến sát cửa và lớn tiếng gọi.

- Tiểu thư.

Bị tiếng gọi của Tiểu Hồng hai người đang ngủ say bỗng tỉnh giấc. Nàng theo thói quen thường ngày uốn éo người xin ngủ thêm 5 phút nữa. Nhưng chợt phát giác có cái gì đó khác khác.

Cố gắng mở to con mắt nhìn xung quanh nàng mới phát hiện......

- Ahhhhh.

Nàng hét thật to khiến Tiểu Hồng, Tiểu Thanh và Tiểu Yến vội vã chạy vào vì sợ nàng xảy ra chuyện gì không hay. Làm thế nào đây...cảnh tượng mà nàng nhìn thấy là: Hắn và nàng đang ôm nhau ngủ tư thế rất ám muội, cả hai chỉ mặc bộ y phục trắng mỏng, quần áo bên ngoài đang vương vãi dưới mặt sàn. Sáu con mắt không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào nàng và hắn.

- Không....không phải như mọi người nghĩ đâu.

Hắn nãy giờ im lặng không nói gì càng làm nàng cuống như ngồi trên đống lửa. Thảm rồi, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không giải thích được.

Nàng vội vã bước xuống giường thoát khỏi cánh tay đang vắt ngang eo nàng của hắn. Nhưng vừa bước xuống nàng mới phát hiện mình đã làm một việc sai lầm. Trên giường tại sao....tại sao lại có mấy giọt máu. A, đây không phải là máu từ cổ tay nàng rớt xuống sao? Sắc mặt nàng ngày càng tối sầm lại, chuyện rối càng thêm rối, không có cách nào để giải thích được rồi.

- Thực ra hôm qua ta và hắn không có...... - cảm thấy không thể giải thích được nên nàng đã hướng hắn cầu cứu - Này ngươi nói gì đi chứ.

Hắn nhìn thấy vẻ luống cuống như gà mắc tóc của nàng mà không nhịn được cười. Hắn bước xuống bên cạnh nàng, tay vòng qua eo kéo nàng đứng sát cạnh hắn.

- Hôm qua nàng làm rất tốt, đêm nay ta vẫn tiếp tục đến Trúc Mai điện.

Đùng!!! Tiếng sấm lần một. Hắn nói vậy chẳng phải công bố với bàn dân thiên hạ hôm qua nàng và hắn đã làm cái chuyện đó rồi sao. Hắn thật nham hiểm mà.

Tiểu Hồng nhanh chóng bưng bát chè đậu đỏ đến cho nàng, khuôn mặt tỏ rõ vẻ hớn hở.

- Tiểu thư, chúc mừng người. Người mau ăn hết chén chè đậu đỏ này đi, chúc người chóng mang long thai .

Đùng!!! Lại một lần nữa nàng muốn nổ đom đóm mắt luôn. Tiểu Hồng ơi em nghĩ cái gì vậy, ta mới là không có cùng hắn làm cái chuyện đó.

Hắn vươn tay cầm bát chè đậu đỏ từ tay Tiểu Hồng, miệng nói ra những từ hết sức mờ ám.

- Nàng mau ăn đi, chắc nàng vẫn còn mệt mỏi nhiều lắm. Ta cũng rất muốn nàng chóng mang long thai.

Đùng!!! Đây là lần thứ ba, thứ ba rồi!!! Thanh danh một đời của nàng hôm nay đã bị hủy hoại trong tay hắn. Không thể bình tĩnh thêm được nữa rồi.

- Biến hết cho ta. Ta đếm tới ba kẻ nào còn ở lại ta nhất định sẽ giết. Một....

- Nàng nhất định phải bình tĩnh, biết đâu trong bụng nàng đã có tiểu hài tử rồi thì sao. Nàng tức giận sẽ làm ảnh hưởng đến hài tử.

- Hai!!!!

- Nàng đừng tức giận, Dương....

- Ba!!!

Sau khi nàng đếm tới ba Trúc Mai điện vắng như chùa bà đanh, chắc là đã di cư tránh bão rồi.

..............................................................................................................................

Cuối cùng, Mem hãy thử đoán xem Dương tỉ sẽ xử lý Kỳ ca như thế nào nhé.

Chúc các bạn một buổi tối vui vẻ (^_^!)****Tử Dạ - Tear****


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.