Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi

Chương 36: Chương 36: Mất điện




Mắng Vương Mã Kiệt tạm xong, Vương Mã Cường lúc này mới nhớ tới cọng rơm cứu mạng cuối cùng của gã. Gã nhanh chóng liên hệ với người chống lưng của gã ở thành phố A này.

Điện thoại vừa gọi đi, đầu dây bên kia liền bắt máy. Vương Mã Cường trong lòng âm thầm mừng rỡ, thầm nghĩ, nếu người nọ chịu ra tay, không chừng còn có cách để cứu vãn tình thế.

Chỉ là, gã còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, đầu dây bên kia đã trước một bước truyền tới giọng nói trầm thấp, bên trong giọng nói còn giấu không nổi sự kìm nén bạo phát lửa giận.

“Vương Mã Cường, lần này ông rốt cục có biết mình đã chọc phải ai hay không? Hả?! Còn dám gọi điện đến tìm tôi? Muốn xin giúp đỡ?.

Chuyện lần này, vì ông mà tôi bị liên lụy đến thảm như vậy, ông còn mặt mũi gọi đến xin nhờ vả? Tôi còn chưa tính sổ với ông chuyện lần này đã là may mắn lắm rồi! Còn chuyện giúp đỡ? Nằm mơ đi.

Còn vốn đầu tư dự án công trình lần trước, công ty tôi sẽ rút vốn, không đầu tư nữa. Ông cứ liệu sao mà làm, từ đây chúng ta cắt đứt, không liên quan gì tới nhau nữa hết!“.

Sau khi phát hỏa một tràng dài, đầu dây bên kia rốt cục ngắt máy, di động truyền đến tiếng 'tút tútttt' thật dài, sau đó im bặt. Giọng điệu cùng thái độ của người nọ, quả thực chính là hận không thể phủi sạch quan hệ cùng nhà họ Vương sao cho triệt để nhất vậy.

Vương Mã Cường trong lòng thầm nói 'xong rồi, xong thật rồi', nổi tuyệt vọng tràn đầy trên khuôn mặt. Trong phút chốc, cả người ông ta giống như già đi mấy chục tuổi vậy, tiều tụy đến không ra hình người.

Ngay cả người quyền lực như người nọ, ấy vậy mà chỉ cần có chút liên hệ với mình đã bị liên lụy đến như vậy, thì công ty của gã đã chẳng còn cách nào để cứu vãn nổi nữa rồi.

Hiện tại, cho dù người nọ có rút vốn đầu tư thì cũng chẳng hề gì. Bởi vì cơ bản, công đi đã sắp phá sản, cũng chẳng còn tiền đâu để mà bồi thường.

“Mày còn đứng ở đấy làm gì? Nhanh chóng đi xin lỗi Trình Dục Bân, cầu xin cậu ấy tha thứ, xin cậu ấy giơ cao đánh khẽ, tha cho Vương gia chúng ta.

Nếu không nhận được sự tha thứ từ cậu ấy, vậy thì mày cũng đừng về đây nữa. Chuyện mình tự gây ra thì tự mình giải quyết đi, Vương gia đã bị mày liên lụy quá đủ rồi!“.

Vương Mã Cường không chút lưu tình với Vương Mã Kiệt, thẳng thừng đuổi người. Cũng phải trách gã, nuông chiều đứa con trai này, nuông chiều đến mức nó coi trời bằng vung.

Cũng trách Vương Mã Cường làm việc thiếu suy nghĩ, chỉ nghe theo lời kể từ một phía đã vội kết luận. Không điều tra cho rõ ràng đã làm ra việc ngu xuẩn, hai cha con bọn họ đều chẳng khác gì nhau.

“Không, không đời nào tôi lại phải đi xin lỗi cái tên kia. Nó là cái thá gì cơ chứ? Không đời nào!“. Vương Mã Kiệt vẫn cứ chứng nào tật nấy, ngang ngược vô lí không ai bằng.

Từ nhỏ đã được nuông chiều, hắn đã bao giờ phải cúi đầu nhẫn nhịn trước ai? Cho nên, dù đã lâm vào tình thế nguy cấp, hắn vẫn cứ cho rằng mọi việc rồi sẽ được ba hắn giải quyết ổn thỏa.

Rồi mọi việc cũng sẽ qua thôi, hắn không tin Trình gia gì đó có thể mãi gây khó dễ cho Vương gia. Hắn thân là người thừa kế, là con cưng của Vương gia, việc gì phải cúi đầu nhận lỗi.

Đợi sau khi mọi việc qua đi, hắn liền quay trở về hạ mình xin lỗi ba hắn một tiếng, sau đó hắn vẫn chính là đại thiếu gia của Vương gia thôi. Cho nên kêu hắn đi xin lỗi là chuyện vừa vô lí vừa không cần thiết.

Nghĩ như vậy, Vương Mã Kiệt liền không chút do dự bỏ đi một mạch, đầu cũng không thèm quay lại. Hắn gom hết thẻ tính dụng, một ít quần áo, chìa khóa xe rồi chính thức 'bỏ nhà ra đi'.

Vương Mã Cường nhìn một loạt hành động này của hắn, không khỏi trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi.

Trời đánh, đúng là đứa con trời đánh mà. Rốt cục gã đã nuôi dạy ra cái thứ gì thế này?!!!.

....

Trình Dục Bân hoàn toàn vô tri trước sự việc của Vương gia. Đối với y, chỉ cần đánh Vương Mã Kiệt cho hả giận là được rồi, y cũng không thâm độc tới mức khiến cả nhà người ta lâm vào cảnh khốn đốn.

Chỉ là, Trình Dục Kỳ cùng Trình Dục Thành lại không phải loại người lương thiện như vậy. Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng mọi việc đều ở sau lưng âm thầm giúp Trình Dục Bân xử lí hết mọi chuyện.

Cũng chính vì lẽ đó, cho nên mới có một Trình Dục Bân vô âu vô lo, thoải mái tự tại sống một cuộc sống hạnh phúc cho riêng mình.

Trình Dục Bân lúc này đang nằm dài trên giường, trời đã tối rồi, y vốn định chơi game một chút rồi sẽ đi ngủ. Chỉ là, thực không ngờ tới giữa chừng lại bị mất điện. Căn phòng của y liền bị bóng đêm bao trùm, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tim Trình Dục Bân đập thình thịch, hai mắt mở to nhìn xung quanh, trong tay siết chặt cái điện thoại đang là ánh sáng duy nhất trong căn phòng tối đen.

Y hình như, có chút sợ bóng tối.

Tim y nhảy lên cực nhanh, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong bóng tối, tựa như chỉ cần nhìn thấy điểm khác thường là sẽ lập tức bỏ chạy.

Hiện tại, Trình Dục Bân cũng muốn hét toáng lên lắm chứ. Nhưng ngại mặt mũi, Trình Dục Kỳ còn đang ở ngay phòng bên cạnh, cho nên y mới kìm nén.

Y hiện tại cũng muốn chạy lắm chứ, nhưng mới tưởng tượng tới cảnh phải thò chân xuống giường, y lại thấy lạnh hết cả sống lưng.

Nhỡ lại giống như mấy cái phim kinh dị y đã từng xem, có thứ gì đó lành lạnh đột ngột thò ra từ dưới gầm giường, sau đó đột ngột túm chặt lấy chân y. Tới lúc đó...

Nghĩ tới đây, Trình Dục Bân liền không dám nghĩ tiếp nữa, quyết định cố thủ ngồi yên ở trên giường, hai mắt sợ sệt nhìn ngó xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.