Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi

Chương 35: Chương 35: Phá sản




Vương Mã Kiệt nhàn nhã ngồi ở trong phòng làm việc của ba hắn, vừa uống trà vừa hóng xem kết cục của Trình Dục Bân.

Cái tên không biết trời cao đất dày kia, dám chọc tới trên đầu Vương Mã Kiệt này, để xem mày có kham nổi hậu quả hay không?!.

Vương Mã Cường gọi người tới băng bó, thoa thuốc cho con trai, sau đó mới ngồi vào bàn tiếp tục làm việc.

Vương Mã Kiệt lúc này tâm trạng cực kì tốt, dù bôi thuốc có chút đau rát, nhưng hắn cũng miễn cưỡng không bốc hỏa. Thậm chí còn có tâm trạng đi trêu ghẹo nữ giúp việc tương đối xinh đẹp đang cẩn thận bôi thuốc cho mình.

Khoảng mười phút sau, điện thoại trên bàn liền đổ chuông, Vương Mã Cường liếc nhìn, thấy là thư kí gọi tới. Tự phụ cho rằng sự việc đã thành, thư kí gọi tới là để báo cáo thành quả, cho nên gã liền lười biếng nhấc máy.

Vương Mã Kiệt lúc này hai mắt cũng sáng lên, lắng tai chờ nghe tin tốt.

Chỉ là, không biết đầu dây bên kia nói cái gì, sắc mặt Vương Mã Cường từ nhàn nhã lười biếng trở thành thất sắc. Càng nghe, sắc mặt gã càng tái, sau đó trực tiếp chuyển sang màu xanh.

Mãi đến khi giọng nói bên kia biến mất, gã phải thất thần một lúc mới định hình được chuyện gì đang xảy ra.

“Ba, là ai gọi vậy? Mọi chuyện đã xử lí xong rồi sao?!“. Vương Mã Kiệt nhìn thấy sắc mặt xám ngắt của ba mình, hắn không khỏi hoang mang lên tiếng.

Chỉ là, Vương Mã Cường dường như chằng để lời hắn nói vào tai. Hai tay gã mơ hồ phát run, nhanh chóng tìm đến sàn cổ phiếu. Quả đúng như lời thư kí đã nói, giá cồ phiếu của công ty ông ta đang rớt giá nhanh đến chóng mặt, chẳng mấy chốc đã chạm đáy.

Vương Mã Cường siết chặt nắm đấm, ngã ngồi trên ghế, trong cổ họng nghẹn lại một ngụm máu tươi. Nhưng mà còn chưa để gã hồi phục lại tinh thần, điện thoại trên bàn lại liên tiếp vang lên.

Nhìn một loạt các dãy tên quen thuộc, thực không khó để nhận ra, tất cả đều là những cổ đông lớn của công ty. Chắc chắn bọn họ cũng đã nhận ra tình hình, cho nên mới gọi cho hắn để điều tra cho rõ ràng.

“Ba, rốt cục có chuyện gì vậy? Công ty có chuyện sao? Nhưng mà, còn chuyện khiến cho Trình Dục Bân cùng cả nhà cậu ta thân bại danh liệt thì sao? Đã làm xong chưa?!“.

Vương Mã Kiệt chẳng hề nhận ra không khí đang ngày càng âm trầm, ngay khi hắn vừa nói ra mấy lời kia, ánh mắt ba hắn nhìn hắn quả thực chẳng khác nào nhìn thấy kẻ thù.

'Chát'

Một cái tát thanh thúy, vang dội giáng lên trên khuôn mặt còn đang bôi thuốc của Vương Mã Kiệt. Hắn trợn tròn hai mắt, khuôn mặt không dám tin nhìn chằm chằm Vương Mã Cường.

Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời, ba hắn đánh hắn!.

“Thằng con trời đánh! Mày có biết mày đã chọc phải ai rồi không? Có biết chỉ vì hành động ngu xuẩn của mày, công ty đang đứng trên bờ vực phá sản rồi hay không?!“. Vương Mã Cường hít một hơi thật sâu, quát lớn.

Vương Mã Kiệt hoàn toàn không thể tiếp thu nổi chuyện gì đang xảy ra. Mới mấy phút trước, cha con bọn họ còn đang rất hòa thuận, vậy mà mấy phút sau hắn đã bị cho ăn tát.

“Ba, rốt cục xảy ra chuyện gì? Con đã làm gì sai chứ?“. Vương Mã Kiệt vẫn cho rằng mình không hề sai, nhưng nghe tới hai từ 'phá sản' trong miệng ba hắn, hắn cũng không khỏi lạnh toát cả chân tay.

“Mày có biết, Trình Dục Bân vô danh tiểu tốt trong miệng mày là ai không? Chính là đại thiếu gia Trình gia, con trai độc nhất của Trình Dục Thành. Kẻ giàu có và quyền lực nhất ở cái thành phố A này.

Chưa kể, em trai không cùng huyết thống của cậu ta_ Trình Dục Kỳ còn đang điều hành cơ nghiệp của Tần gia do ba cậu ta để lại. Có hai nhà Trình gia cùng Tần gia ở phía sau chống lưng, Trình Dục Bân liền chính là cái dạng khó chơi cỡ nào?!.

Trong cả cái thành phố A này, thậm chí là cả cái nước D này, chắc cũng chỉ có mỗi mình mày ngu ngốc đâm đầu vào chỗ chết. Đã thế còn làm liên lụy cả cơ nghiệp gầy dựng bao đời nay của Vương gia!!.

Ở trước mặt họ, Vương gia là cái thá gì? Bọn họ chỉ cần dùng một đầu ngón tay đã dễ dàng đè chết chúng ta như giết chết một con kiến vậy!!.

Nhìn xem, nhìn xem rốt cục mày đã làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì? Còn dám mạnh miệng nói khiến cả nhà người ta thân bại danh liệt? Bây giờ mày chống mắt lên nhìn cho rõ, ai mới là kẻ phải thân bại danh liệt!!“.

Vương Mã Cường cuồng nộ mắng Vương Mã Kiệt một trận, trong mắt gã bây giờ, đứa con trai này chẳng còn là độc đinh của Vương gia nữa, mà chính là đứa con trời đánh, cái thứ xúi quẩy khiến Vương gia suy vong.

Vương Mã Kiệt nghe ba hắn mắng một tràn, khuôn mặt trong phút chốc nghệch ra. Đờ đẫn nhìn ba hắn, giống như chuyện ông ta nói có bao nhiêu hoang đường, có bao nhiêu khó tin.

Trước khi đến thành phố A, hắn đã từng không ít lần nghe những người khác nhắc đến Trình gia. Chỉ là, hắn ngàn vạn không ngờ tới, bản thân xui đến nổi chọc bậy chọc bạ, thế mà lại chọc trúng ngay ổ kiến lửa.

Trong lòng hắn bây giờ, lửa giận gì đó sớm đã biến mất sạch. Chỉ còn lại sự lo sợ cùng nổi hoang mang tột cùng.

Gã nhớ lại nhìn lời lẽ mình từng dùng để khiêu khích, để sỉ nhục Trình Dục Bân. Giờ nghĩ lại, quả thực là quá nực cười. Cái gì mà 'chọc đến tao thì mày đừng mong sống yên ở thành phố A', cái người mà sống không yên không phải là Trình Dục Bân, mà lại chính là hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.