- Em là ai? - Vilila, đó là tên em sao?
- Em thực xinh đẹp như đóa bạch cúc này.
- Đừng nói tạm biệt... Ta sẽ gặp lại em.
- Ta... Chưa từng nói ta yêu em.
- Ngươi là kẻ thù, chúng ta... Vĩnh viễn không thể có kết thúc tốt đẹp.
- Xin lỗi...
.
.
.
Nhã Linh giật thót người bừng tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm trán. Nhỏ thở hổn hển như vừa trải qua ác mộng. Phía vai lại khẽ nhói lên một chút. Người ấy... là ai? Dường như rất quen thuộc. Mái tóc bạc... đó là điểm duy nhất nhỏ nhớ được người nói trong giấc mơ. Giọng nói ấy... vô cùng ưu thương, nhưng... lại cảm giác khiến bản thân nhỏ rất giận dữ và đau đớn.
Tóc!
Giọt nước dù đâu rơi xuống. Nhã Linh giật mình, đưa tay sờ lên má. Khóc... là nhỏ đang khóc? Tại sao phải khóc chứ?
”Vilila mà người đó nói đến... là ai?”
Nhã Linh khẽ thở dài, bước xuống giường, kéo nhẹ chiếc áo xuống. Phía lưng để lộ một vết sẹo dài như vết kiếm chém. Vết sẹo theo nhỏ từ khi mới sinh ra cho đến tận bây giờ.
” Nó lại nhói lên rồi.”
Nhã Linh hơn nhăn nhó mặt lại, rồi gồng mình xuống, kéo một cái thật mạnh. Sau đó bình tĩnh khoác áo lại.
- Em tỉnh rồi?
Giọng nói ấm áp từ phía sau vang lên. Nhã Linh có chút giật mình quay lại.
- Anh hai... Anh quay về từ lúc nào?
- À, mới sáng nay.
*** giới thiệu nhân vật
Kim Hoàng Phong (17 tuổi)
Anh trai Nhã Linh ( theo một nghĩa nào đó )
Đẹp trai, nhã nhặn, có nụ cười chết người. Thân phận thực sự là....
***
Nhã Linh như giật mình nhớ ra điều gì đó, vội chạy đến.
- Anh... anh.... thú cưng của em....
- Ý em là chúng?
Kim Hoàng Phong hất hất mặt ra phía sau, là hai con sư tử lông vàng rực cùng một con mèo đen nhỏ nhỏ đang ngủ say sưa. Nhã Linh thất thần... hả?
- Em lại mơ hồ rồi hả? Mau chuẩn bị đi ăn sáng đi rồi còn đi học.
Kim Hoàng Phong khẽ lắc đầu, búng nhẹ vào trán cô em một cái làm nhỏ kêu thé lên.
-Aaaaaa!!!! Đau đau.... Anh hai bắt nạt Linh Linh, đền đi đền đi!!!!!
- Con bé kia, thích được đà là ăn vạ hả? Kêu nữa xem! - Hoàng Phong dứ nắm đấm.
- Hì hì.... Em đầu hàng.
Nói xong liền chạy biến. Hoàng Phong đúng là sa mạc lời với cô em khùng khùng này.
- Khônh phải lúc đùa đâu, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta.
Khoai Tây Chiên tỉnh dậy từ lúc nào, đi đến cạnh Kim Hoàng Phong lãnh đạm nói. Anh hơi nhíu mày nhìn Khoai Tây Chiên, rồi khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
-Frencher, cậu thật sự muốn như vậy?
Đáp lại, là sự im lặng day dứt khó đoán. Đúng vậy, làm sao... mà có thể chứ?
.
.
.
Nhã Linh chạy như bay đến trường. Với cái tốc độ thánh nể thần phục ấy thì người đi đường lại tưởng cơn gió nào đó thoảng qua.
Chạy vào trong lớp đã thấy ngay khuôn mặt mèo quen thuộc bên cạnh.
- Vũ Vũ... Cậu đi học trở lại rồi!! Yay yay!!!
Nhỏ không chần chừ mà nhào đến chỗ cậu la toáng lên khiến cả lớp một phen bong màng nhĩ. Miêu Vũ bị phục kích bất ngờ nên không kịp né cái ôm cổ đầy táo bạo của Nhã Linh như đang chuẩn bị cho cậu thăng thiên.
- Ê ê... bỏ Miêu Vũ ra, cậu định hành hạ cậu ấy hả?
Mai Hoa bừng bừng sát khí nhảy tới kéo Nhã Linh như điên, hiện tại cả lớp đang vô cùng hỗn loạn bởi ba người nào đó. Mà nguồn gốc thì từ cô bạn “vừa ngầu vừa láu cá' mà ra.
.....
- E hèm, vì thành tích quá xuất sắc của bạn Kim Nhã Linh nên nhà trường đã cho cả lớp một chuyến dã ngoại, ngày đi là..... này, mấy đứa có nghe tôi nói không đấy!!!
Bà cô Tố Lan chưa kịp nói xong thì cả lũ tiểu quỷ phía dưới đã la hét như điên. Này nha, căn bản là thầy tiến về hưu sớm nên nhà trường cho Tố Lan làm giáo viên chủ nhiệm lớp 7a2, cơ mà chả có đứa nào dám phản bác, đầu tiên thì ức chế lắm nhưng nhận ra bả cũng có điểm tốt nên... cũng bỏ qua.
- Dã ngoại sao.... Nghe có vẻ vui.
Nhã Linh cười tít. A nha, hay nhân dịp này tìm cách nhìn được mặt của Miêu Vũ. Bất chợt nhỏ cười một cái thật gian xảo làm ai kia tự nhiên lạnh sống lưng.