Sau hội thể thao, cuộc sống bình yên của Nhã Linh vẫn tiếp tục. Hàng ngày đấu đá với Khoai Tây Chiên, măm măm đồ ăn do Bim Bim làm, à còn thêm là năn nỉ nhờ vả Dưa Hấu làm hộ bài tập. Tóm lại là nhàn rỗi như bà tướng. - Hôm nay lại là tiết của “ chị xinh đẹp” hả Tiểu Khuê?
Vừa nhai gói snack, Nhã Linh tựa nhẹ vào thành ghế. Ở đây một thời gian nhỏ cũng chơi thân dần với tiểu loli đáng yêu này.
Tiểu Khuê đẩy nhẹ gọng kính đen mới thay hôm qua, gật đầu.
- Ừ đúng rồi. Nhưng mà cậu thì lại được bả ưu tiên quá.
- Hì hì.
Ai bảo là bà cô Tố Lan đó mê nịnh nọt đâu mà.
Chỉ có điều... từ sau hội thể thao Miêu Vũ lại càng ít nói, cứ như đã trải qua một thứ gì đó vô cùng đáng sợ và vẫn còn dư âm. Riêng Mai Hoa lại có vẻ thù địch với Nhã Linh hơn. Thật là chán mà... đi học thôi chứ có làm gì đâu mà chẳng được yên tý nào.
”Hôm nay... cậu ấy lại không đi học?”
Nhìn chiếc bàn trống không bên cạnh, Nhã Linh bất giác thở dài. Đã một tuần rồi mà Miêu Vũ vẫn nghỉ học khiến nhỏ có chút lo lắng. Nhỏ chán nản nằm dài ra bàn. Rốt cuộc... khuôn mặt của Miêu Vũ là gì chứ? Không lẽ nhỏ lo lắng cho cậu chỉ vì cái lý do vớ vẩn như vậy?
.
.
.
- Chị về rồi đây...
Bước chân vào nhà, Nhã Linh thở dài một cách chán nản.
Nhưng... bất chợt nhỏ giật mình. Chuyện gì đây? Căn nhà bỗng trở nên im ắng lạ thường.
Nhã Linh bất giác lùi lại, run run giọng.
- Khoai Tây Chiên... Dưa Hấu.... Bim Bim.... Các em.... các em đâu rồi?
Đáp lại nhỏ chỉ là sự im lặng lạnh đến thấu xương. Nhã Linh quỳ sụp xuống, đôi mắt đỏ rực như lửa của nhỏ ánh lên tia sợ hãi. Tất cả... tất cả đã đi đâu rồi?
- Nhã Linh...
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau. Nhã Linh vô thức rơi vào một vòng tay, vô cùng quen thuộc, vô cùng ấm áp.
- Bình tĩnh, không sao đâu. Hạ huyết khí xuống, đừng để “nó” chiếm lấy em. Bình tĩnh lại...
Ngước khuôn mặt nhợt nhạt lên, nhận thấy ngay một thiếu niên anh tú với đôi mắt hạt dẻ mê hoặc, mái tóc tím nhạt vô cùng quyến rũ.
- Anh... anh hai...
.
.
.
- Vậy là các ngươi đã rời bỏ con bé?
Một nữ nhân mang nét đẹp kiêu sa, mái tóc trắng dài rủ xuống dưới, choàng trên mình bộ dạ lấp lánh càng hiện lên vẻ quý phái đầy kiều diễm. Nữ nhân đưa nhẹ chiếc ly rượu vang lên khuôn miệng xinh đẹp, từng lời nói vô cùng uy lực, lướt qua đôi mắt vàng kim sắc bén như một đại miêu.
Phía dưới, ba người đang quỳ xuống với dáng vẻ hết sức cung kính. Một nam nhân với mái tóc vàng rực như ánh nắng, dáng vẻ nghịch ngợm nhưng không thiếu phần mê hoặc. Nữ nhân cũng cùng mái tóc vàng nhưng đậm hơn, khuôn mặt ưu nhã mỹ lệ. Nam nhân còn lại mang sắc thái trầm tĩnh, mái tóc đen bóng cùng đôi mắt xanh lá cây rực rỡ.
Cả ba cùng im lặng không nói lời nào. Nụ cười vui tươi của một cô bé nào đó lại hiện về trong tâm trí họ, vô cùng day dứt và khó chịu.
- Một lũ vô dụng! - Nữ nhân kia rú lên, ly rượu trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành - Ta để các ngươi theo con bé đó làm gì? Là chờ đến khi nó đủ mười sáu trăng rằm là đưa nó về thế giới bên kia, không phải để chơi đùa với thứ tình cảm ngu ngốc như vậy! Chẳng lẽ ngươi muốn con trai ta, thiếu chủ của các ngươi cùng tộc Miêu này tuyệt chủng vì cái thứ lời nguyền như vậy?
Trong căn biệt thự xa hoa lại trở nên lạnh lẽo sau câu nói đầy căm phẫn như cứa chặt vào trái tim tất cả.
”Vilila... xin lỗi... chúng tôi... buộc phải giết em...”