Dù thiệp mời viết rằng 5 giờ chiều là lúc bắt đầu buổi tiệc, nhưng có một điều luật bất thành văn là 6 giờ những người cần đến mới đến đủ, rồi thì ông lớn nào đó phát biểu, rồi thì nhân vật chính nhảy mở màn, rồi thì mọi người uống rượu chứ không ăn, rồi thì người người nhà nhà tìm một cửa hôn nhân môn đăng hộ đối cho chính mình hoặc cho người thân của mình. Linh Đang thì không quan tâm lắm, nhưng vẫn làm đúng nghĩa vụ của mình là đi thay lễ phục rồi lại ngồi vào một góc.
Mục đích thứ nhất khi Linh Đang đến buổi tiệc này là thức ăn, sau đó chính là màn tiệc N nam tranh một nữ, cuối cùng mới là để giữ mặt mũi cho nhà họ Diệp.
Trình Linh Đang thề, ba mẹ Diệp đúng là đầu tư hết mức cho cô con gái ruột thất lạc này. Phần trang trí thì khỏi phải nói, màn lụa treo loại thượng hạng, bảng hiệu gỗ trầm hương được nhà vẽ thư pháp nổi tiếng nhất hiện nay đề bút, đến bóng bay cũng là hàng nhập từ nước H. Muốn có bao nhiêu chói mắt thì có bấy nhiêu.
Linh Đang cũng thầm cảm ơn ông bà Diệp đã bỏ ra nhiều như thế, vì thức ăn hôm nay phải nói là trên.cả.tuyệt.vời.
Các bạn nhà giàu gì đó, thượng lưu gì đó cứ uống rượu mà không ăn để loét dạ dày của các bạn đi, Trình Linh Đang đến đây là để nuốt trọn dĩa sashimi cá hồi, làm thêm vài tô Phật Khiêu Tường, lại sa vào đống bánh ngọt cao cấp đủ hình dạng thể loại. Dù không thể hiện ra ngoài nhưng nếu có ai để ý kỹ thì sẽ thấy được cặp mắt sáng quắc của Linh Đang đang xoáy thẳng vào bàn đồ ăn đang được bày ra kia.
Diệp Linh Đang trước kia vì muốn mình đẹp mà ăn rất ít, nhưng cũng không thường xuyên luyện tập. Còn Trình Linh Đang thì tuy ăn nhiều nhưng trước khi xuyên qua công việc vô cùng cực nhọc nên chẳng cần luyện tập người nó cũng tự gầy.
Hiện tại, tuy công việc không có, nhưng thứ mà Linh Đang cô không thiếu chính là nghị lực. Vì vậy, mỹ thực à, Linh Đang đến đây, dù sau đó có phải nhốt mình trong phòng gym 3 ngày 3 đêm đi chăng nữa…
Vì mải chú ý đến bàn thức ăn ngon mà Linh Đang không chú ý đến một người quen thuộc đang tiến đến gần cô. Dù cô có hơi cúi đầu để che giấu, ánh sáng lập loè vì mỹ thực trong mắt của cô không thoát được khỏi đôi mắt tinh tường kia. Anh khẽ bật cười, không ngờ vừa tới đây đã lại được thấy vẻ trẻ con này của cô, có lẽ hôm nay đến đây là một quyết định đúng đắn.
“Diệp tiểu thư đang nhìn gì vậy?”
Linh Đang giật bắn mình. Cô quay phắt đầu lại thì thấy một gương mặt quen thuộc.
“Ôn quản lý? Sao anh lại ở đây?” - Linh Đang ngạc nhiên. Không phải cô có ý gì nhưng khách mời của bữa tiệc hôm nay đều là cậu ấm cô chiêu từ những gia tộc lớn, Ôn Nghị lại chỉ là quản lý của một cửa hàng, dù là cửa hàng cao cấp đi chăng nữa thì cũng không có lý do gì để được mời đến đây.
Có lẽ, thân phận của vị Ôn quản lý này cũng không đơn giản như thế.
‘’Sao? Diệp tiểu thư không vui khi thấy tôi?’’ - Anh cười đùa. Không hiểu sao, dù đây mới là lần thứ ba hai người chính thức gặp nhau, Ôn Nghị lại có cảm giác rất muốn đến gần, muốn hiểu biết cô gái trước mặt.
“Tôi chỉ ngạc nhiên mà thôi. Không ngờ được gặp anh ở đây.” - Cô đứng dậy, cười thật tươi với anh. Từ khi xuyên qua đến giờ, Ôn Nghị chắc chắn là người Linh Đang có cảm tình nhất. Anh ôn nhu, mắt thẩm mỹ hợp với cô, không phải là nam chính, lại đẹp trai theo loại hình thư sinh mà cô rất thích.
Và từ ánh mắt anh, cô như tìm được một con người có tâm hồn cô độc, lạnh lẽo như bản thân.
Nhưng có lẽ chính cô cũng không nhận ra điều đó.
Cô và anh là hai cực cùng dấu, nhưng lại thu hút nhau một cách kỳ lạ.
‘’Cô thật sự rất hợp với bộ váy này.’’ - Ôn Nghị thật lòng khen ngợi.
‘’Vậy phải nói là do ánh mắt của Ôn quản lý tốt. Tôi cũng rất thích bộ váy này, cảm ơn anh.’’ - Linh Đang cười. Gì thì gì, cô vẫn rất biết ơn Ôn Nghị vì đã phá lệ bán chiếc váy này cho cô trước hạn định, điều này cũng làm cô không tự chủ mà cư xử với anh thân thiết hơn một chút.
“Tôi có thể ngồi với Diệp tiểu thư chứ? Nói thật, tôi rất ít khi tham dự mấy buổi tiệc kiểu này, cũng không quen biết ai.” - Anh nhìn cô, dịu dàng nói.
“Tất nhiên là được. Tôi cũng không đi cùng ai cả. Mà gọi tôi là Linh Đang đi, Diệp tiểu thư là để cho công việc.” - Cô nháy mắt, mời anh ngồi xuống bên cạnh.
Ôn Nghị gật đầu, mỉm cười. “Vậy em cũng có thể gọi tôi là Nghị, đừng gọi Ôn quản lý nữa.”
Linh Đang thật lòng nở một nụ cười tươi. Cô hiện tại đang rất vui. Đây coi như là người bạn đầu tiên cô có được ở thế giới này, phải không nhỉ?
Linh Đang cùng Ôn Nghị mới đầu chỉ nói vài câu xã giao, nhưng càng nói càng rõ ràng hai người có vô số sở thích chung. Ngoài thời gian làm trạch nữ và lặn trong công việc, Linh Đang còn có sở thích là bơi lội và đi du lịch. Tuy nói khi còn phải làm việc, cô có rất ít cơ hội đi du lịch một cách chính quy, nhưng mỗi khi có dịp đi công tác hoặc khảo sát, Linh Đang đều nghiên cứu rất kỹ về những địa điểm cô có thể sắp xếp để đi. Vì vậy, kiến thức của cô về địa lý, văn hóa, con người rất dồi dào.
Trùng hợp là, những nơi cô muốn đi đều nằm trong danh sách của Ôn Nghị.
Sau một lúc nói chuyện, hai người đã quyết định lên kế hoạch luyện tập và đi du lịch cùng nhau.
Khi Diệp đại tiểu thư cùng Ôn đại quản lý đang say sưa nói về cái đẹp của hang động S ở nước V thì tiếng nhạc nền tắt ngấm, báo hiệu bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Trên sân khấu, Diệp Lăng - chủ tịch tập đoàn Diệp thị kiêm cha của Diệp Tử Ly và Diệp Băng Băng bắt đầu bài diễn văn của mình, nội dung đại khái là yêu thương nhung nhớ con bao nhiêu, rồi thì đứa con gái này đã sống khổ sở như thế nào khi không có cha mẹ bên cạnh, xong lại khẳng định sự quý giá của đứa con gái này với Diệp thị.
Linh Đang cười tự giễu. Sao có được ký ức 19 năm mà cô lại không biết ông Diệp có thể là người đa sầu đa cảm thế nhỉ?
“Nhân đây, tôi có hai việc muốn thông báo với toàn thể quý vị ở đây. Thứ nhất, 13% cổ phần của Diệp Linh Đang sẽ được chuyển nhượng lại cho Băng Băng nhà chúng tôi.” - Một câu nói của ông Diệp cắt đứt dòng suy nghĩ của Linh Đang. Mọi người ồ lên, đồng loạt nhìn về phía cô. Những ánh mắt đó thật thú vị, ngạc nhiên, thương hại, khinh bỉ đều có cả.
Linh Đang vẫn tự nhiên mỉm cười, phảng phất như người vừa được nêu tên không phải là cô.
“Về phần lý do, tôi nghĩ mọi người cũng biết Linh Đang là đứa nhỏ được chúng tôi nhận nuôi, nhưng 20% cổ phần Diệp thị theo lý mà nói là tài sản của con ruột nhà họ Diệp. Nay Băng Băng đã trở lại, 18% trong số đó cũng nên được đưa về chính chủ. 2% còn lại vẫn thuộc quyền sở hữu của Linh Đang.”
Linh Đang nghe xong, chỉ biết cảm khái thay cho cô bé nữ phụ xấu số. Đúng như trong truyện thì giờ phút này Diệp Linh Đang sẽ nhà ở vào la hét rồi to tiếng mắng chửi nữ chính, còn nữ chính theo nguyên tác thì “mím môi quật cường đứng đó, mặc cho cô chị gái nuôi đanh đá buông lời vũ nhục, vì cô chỉ biết, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.” Sau đó là màn đàn anh Thương Hiên dẫn đầu anh hùng cứu mỹ nhân, rồi Tiêu nhị thiếu gia cùng bác sỹ Hoa tiến vào góp vui, kết thúc bằng việc Diệp Linh Đang ôm mặt khóc chạy khỏi buổi tiệc.
Thế nhưng hôm nay, tình hình đã khác. Linh Đang hiện tại vẫn giữ được nụ cười chuẩn mực, đơn giản là vì ngay từ hôm xuyên qua, cô đã xác định không cần có bất kỳ liên hệ mật thiết nào với người nhà họ Diệp. Với bản lĩnh của cô, tiền dĩ nhiên sẽ kiếm được dư dả, cần gì đến 20% cổ phần nóng bỏng tay đó. Trước đây cô còn chưa nhớ ra, chứ nếu nhớ đến đống cổ phần kia thì cô đã phải vắt óc tìm cách vứt nó lại cho nhà họ Diệp rồi. Hôm nay xem như ông Diệp giúp cô một đại ân, cô là thật lòng cảm ơn ông.
Thế nhưng dĩ nhiên những điều này chỉ một mình Linh Đang biết. Bỏ qua những ánh mắt khó chịu đang quay lưng lại về phía cô để tiếp tục nghe bài diễn văn giả dối kia, cô cảm thấy được một ánh mắt lo lắng và có chút đau lòng từ người đàn ông ngồi cạnh. Điều này làm trái tim Linh Đang như có một sợi lông mềm xẹt qua.
“Em có ổn không?’’ - Một câu hỏi không giống như hỏi. Hiện giờ Ôn Nghị thật sự khâm phục cô gái ngồi cạnh mình. Trải qua tình huống như thế mà cô vẫn giữ được nụ cười trên môi, không hề làm cho người ta cảm thấy cô là người bị vứt bỏ, mà như thể chính cô không cần đống cổ phần đó thì đúng hơn.
Phải nói, Ôn đại quản lý, anh đoán đúng rồi.
Sự quan tâm không chút thương hại của Ôn Nghị làm sống mũi Linh Đang cay cay. Đã bao lâu rồi mới có người hỏi rằng cô có ổn không. Thật sự thì mười mấy năm qua, câu hỏi đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Linh Đang, nhưng đáp án quá rõ ràng lại làm tâm hồn thêm mệt mỏi, Linh Đang lựa chọn không nghĩ đến việc bản thân sống có thật sự tốt hay không.
Mười mấy năm qua, tiền cô có, nhà cô có, xe xịn cũng có. Nhưng công việc chiếm hết thời gian của cô, cùng sự tuyệt vọng về tình thân đã khoét một lỗ hổng lớn trong trái tim cô, nhưng lại không cho cô thời gian cũng như cơ hội để lấp đầy nó. Cứ như vậy, cô quen với việc không ai quan tâm mình, mà chính cô cũng không quan tâm bản thân. Có lẽ, nếu cô không xuyên qua, nếu cô không gặp được Ôn Nghị, chỉ một chút nữa thôi, cô sẽ thật sự biến thành một con robot được lập trình sẵn, chỉ biết làm việc, sống cho qua ngày, mà không cần trái tim.
Linh Đang nhẹ nhàng lắc đầu rồi cười thật tươi với Ôn Nghị. Cô phi thường cảm động vì sự quan tâm chân thành của anh. Có lẽ, cuộc đời mới của cô đã thật sự bắt đầu khi cô mở lòng với người bạn mới này.
Ôn Nghị thấy được nụ cười thật lòng của cô thì cũng yên tâm hơn một chút. Phải nói, cô rất xinh đẹp, nhất là khi cô cười. Dĩ nhiên, nụ cười xã giao chuẩn mực của cô cũng tăng thêm vẻ cao quý của cô, nhưng khi thấy đôi mắt cong cong lúc cô cười với anh, anh biết mình tham luyến sự ấm áp của nụ cười đó.
Ôn Nghị say mê nhìn gương mặt Linh Đang không hề che giấu làm Linh Đang cũng có chút ngượng ngùng. Cô sờ sờ mặt mình rồi hỏi anh:
‘’Nè, mặt tôi dính gì sao?’’
Ôn Nghị như bừng tỉnh từ trong cơn say, biết mình đã luống cuống, anh vội cười gượng rồi trả lời cô:
‘’Có, má phải dính một lúm đồng tiền.’’
Linh Đang bật cười, không ngờ rằng Ôn đại quản lý cũng có chút khiếu hài hước.
Ôn Nghị cũng nhu hoà mỉm cười theo cô.
Nguyên một màn này rơi vào mắt một người đàn ông mới đến. Anh híp mắt, nhìn chằm chằm Ôn Nghị. Đương nhiên anh nhận ra Ôn quản lý là ai, vì hai người vừa gặp nhau hôm qua và đã có một màn đấu mắt đầy kịch tính với nhau.
Thương Hiên nhìn nụ cười tươi của người con gái nào đó, đột nhiên thấy khó thở, anh hơi nắm hai tay mình lại. Bản thân anh đã lớn thế này, dĩ nhiên biết cảm giác lúc này của mình là gì.
Anh chính thức quen biết cô chỉ mới một tháng trước. Lúc mới gặp, cô năng động, đáng yêu, khác hẳn với lời đồn, làm anh tò mò về cô một chút. Lâu ngày, lại phát hiện sự hoạt bát trông dễ dàng thân cận đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, còn bản thân cô được bao phủ bởi một luồng cô độc, để anh muốn đến gần cô hơn một chút. Đến hôm qua, cô xinh đẹp trong chiếc váy dạ hội, đỏ mặt ngượng ngùng, hậu đậu trẻ con, rồi thông minh sắc sảo, khiến anh không thể dời mắt khỏi cô.
Hiện giờ, cô cười với một người đàn ông khác, nụ cười thật lòng chưa bao giờ dành cho anh, làm anh chỉ thấy ghen tị đến mức lồng ngực muốn nổ tung ra.
Thương Hiên cười khổ. Ai mà ngờ được có ngày anh lại đi thích cô tiểu thư nổi tiếng điêu ngoa bốc đồng kia cơ chứ.
Nhưng cũng may, hiện tại, có lẽ vẫn chưa muộn lắm. Thương Hiên tự nhủ. Anh sẽ cố gắng phá vỡ tấm vỏ bọc lạnh lẽo của cô, sẽ sưởi ấm trái tim cô, sẽ bảo vệ cô khỏi những người làm cô tổn thương. Rồi hẳn sẽ có một ngày, cô sẽ nhìn thẳng vào anh, nở một nụ cười chân thành với anh.
Vì thật sự, nụ cười đó của cô rất đẹp, dù hiện tại nó không dành cho anh.
Một người đàn ông khác đang đứng cạnh Thương Hiên. Anh ta cao gầy, da trắng, mắt đen môi đỏ, trông như hoàng tử của một quốc gia quý tộc nào đó, một loại hình hoàn toàn đối lập với Thương Hiên. Anh ta nhìn thấy cảm xúc của bạn mình đang không ổn định lắm, đành cất tiếng hỏi.
‘’Hiên, cậu sao đấy?’’
Thương Hiên được gọi về với thực tại, khẽ nhắm hai mắt rồi thả lỏng cánh tay.
‘’Không sao, chỉ là thấy được một thứ mình muốn đang được kẻ khác nhìn ngắm, nhưng may là phát hiện kịp thời.’’
Tiêu Mặc Vũ nghe xong câu trả lời của Thương Hiên, híp mắt đánh giá người bạn của mình rồi theo tầm mắt Thương Hiên lúc nãy nhìn về phía góc phòng. Anh rất nhanh chóng thấy được loáng thoáng hình ảnh một nam một nữ đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Tiêu Mặc Vũ nhìn kỹ người con gái một chút, cũng phải hít vào một hơi.
Linh Đang hôm nay thật sự rất lộng lẫy. Mái tóc đen nhánh thả qua một bên vai, gương mặt trang điểm nhẹ nhưng bờ môi đỏ thắm không che đậy được sự quyến rũ từ trong xương cốt. Chiếc cổ thon dài được điểm xuyết bằng một sợi dây chuyền bạc mỏng, hơi lấp lánh phản chiếu ánh đèn. Bộ váy dạ hội màu trắng ngà sang trọng tôn lên nước da trắng hồng, lại như được thiết kế riêng để phô ra hết những phần đẹp nhất của cơ thể cô.
Dù Tiêu nhị thiếu đã nhìn qua vô số mỹ nhân, mà bản thân anh ngày ngày nhìn vào gương cũng bị cái đẹp làm cho chán chết, cũng không thể không tán thưởng Linh Đang. Ít nhất bề ngoài như thế này cũng coi như khá xứng với Thương Hiên nhà anh.
Về phần tại sao lại là Thương Hiên nhà anh thì đơn giản là vì mẹ Thương Hiên là dì ruột của Tiêu Mặc Vũ. Hai đứa con trai là đánh nhau từ nhỏ mà lớn lên, bây giờ trở thành bạn chí cốt, có cái gì cũng chia sẻ với nhau. Bạn gái của đứa này phải để đứa kia duyệt rồi mới tiếp tục làm gì thì làm. Tóm lại, vì một lý do nào đó mà hoàng tử cao quý Tiêu Mặc Vũ cùng hotboy tăng động Thương Hiên nếu có người này thì sẽ có người kia, còn nếu không có một trong hai thì người còn lại cũng sẽ chẳng thèm xuất hiện. Đây là vì sao dù Tiêu Mặc Vũ cũng được xem như là một trong những nội dung chính của bữa tiệc hôm nay lại đến muộn, đơn giản là vì Thương Hiên đứng trước gương chỉnh tóc đến hơn một tiếng đồng hồ.
Đúng lúc Tiêu nhị thiếu gia còn đang đánh giá Linh Đang, giọng nói già nua của ông Diệp lại vang lên, nói đến điểm quan trọng:
“Và việc thứ hai, cũng là một trong những mục đích chính của bữa tiệc hôm nay, chính là để đính chính lại hôn ước giữa hai nhà Diệp - Tiêu. Trước đây vì không có Băng Băng, hôn sự của hai nhà chúng tôi vẫn luôn khúc mắc. Nay, Băng Băng đã trở lại, tôi cũng xin tuyên bố, tiệc đính hôn giữa Băng Băng nhà chúng tôi và Tiêu nhị thiếu gia sẽ được tổ chức vào mùa xuân năm sau. Kính mong quý vị đến tham dự.’’
Linh Đang lắng nghe từng chữ ông Diệp nói, cô hơi buồn cười. Khúc mắc gì chứ? Rõ ràng sinh nhật năm Diệp Linh Đang mười sáu tuổi, hai nhà đã nâng ly định xuống hôn sự cho Diệp Linh Đang và Tiêu Mặc Vũ rồi. Hiện tại cứ vậy mà bị giật mất vị hôn phu, số cô bé nữ phụ cũng quá thảm rồi.
Một lần nữa nhận được hàng loạt các ánh mắt khinh bỉ cùng thương hại, Linh Đang đảo mắt. Có vẻ tối nay vì nhân vật gây rối là bản thân lại không hoàn thành trách nhiệm nên không có kịch hay để xem rồi. Bây giờ Linh Đang chỉ muốn tiệc kết thúc mau mau để cô còn về đọc tiếp H văn của cô.
‘’Tôi không đồng ý! Cô ta là cái thá gì chứ? Làm sao có thể sánh được với Vũ!’’ - Một giọng nữ the thé quen thuộc vang lên. Linh Đang vỗ vỗ đầu, sao cô lại quên mất Đường Vũ Hân cơ chứ?
Mà cô Vũ Hân này là sao nhỉ? Không lẽ cô ta cũng học tập nữ chính, thích một lúc hai người?
Nhưng mà trong truyện toàn kiểu nữ chính bị các nam chính ép lên giường xxoo này nọ rồi thì ngược tâm ngược thân khóc lóc một hồi rồi mới chấp nhận nha, cô Đường Vũ Hân này hình như không có bị như vậy mà? Mà có khi được xxoo với các bạn nam chính kia cô Vũ Hân này chắc sẽ vui đến bay lên trời chứ ở đó mà khóc lóc ngược ngang cái gì…
Tiêu Mặc Vũ hiển nhiên cũng biết về việc hôn nhân của mình. Từ ba năm trước anh đã xác định đi theo con đường của gia tộc, cũng nghe ngóng không ít tin đồn về vị hôn thê rắc rối của mình, mãi cho đến sau đêm sinh nhật cô, cô như biến mất hoàn toàn khỏi nhà họ Diệp, nên Tiêu Mặc Vũ cũng không biết đến sự thay đổi của cô.
Từ khi biết Diệp Linh Đang là vị hôn thê của mình, Tiêu Mặc Vũ đã lên sẵn một kế hoạch huấn thê. Đối với con người nguyên tắc và khiết phích như anh, lối sống của Diệp Linh Đang là hoàn toàn không chấp nhận được. Anh sẽ tuân theo gia tộc, nhưng không có nghĩa là anh sẽ để cho cuộc sống của mình rơi khỏi vòng kiểm soát. Vậy nên, dù có không thích Diệp Linh Đang đến đâu, Tiêu Mặc Vũ cũng tạm xem như là nhận mệnh, sau này nếu lấy cô vào cửa thì sẽ dạy dỗ lại cô, sống một cuộc sống hoà bình, có nguyên tắc.
Một kế hoạch thật hoàn hảo cho một tương lai hoàn hảo đã được vạch ra, nhưng đến phút chót lại bị thay đổi bởi một vị hôn thê khác từ trên trời rơi xuống làm Tiêu Mặc Vũ cũng hơi khó chịu, vậy nên anh cũng hơi cảm kích vì Đường Vũ Hân đã lên tiếng.
Nhưng trong khoảnh khắc khó chịu đó, hình bóng một người con gái vừa quen thuộc vừa xa lạ lướt thật nhanh qua đầu anh, nhanh đến mức anh không kịp nhìn rõ cô là ai.