“Diệp Linh Đang.” “Linh Đang.”
Hai tiếng gọi đồng thời vang lên làm Linh Đang hơi giật mình. Cô quay lại thì một cảnh tượng có hại cho mắt đập vào mắt cô.
Không gì khác, chỉ là ba vị đại soái ca, mỗi người một vẻ, đang nhìn chằm chằm vào cô, chờ cô lên tiếng.
Hoa Vô Thần tay cầm ly rượu, miệng nở nụ cười yêu nghiệt không biết đã hại chết bao nhiêu cô gái. Thương Hiên thì cười tươi, thân thiện với cô như một đàn anh khóa trên biết quan tâm đàn em khóa dưới. Tiêu Mặc Vũ lại lạnh lùng, mắt phượng đảo quanh người cô một hồi rồi lười biếng hơi tựa vào bàn.
Ba vị đại thần này, thêm Ôn Nghị ôn nhu ngay phía sau làm cho góc phòng tối tăm như sáng bừng lên. Mục đích điệu thấp của Linh Đang triệt để bị bốn tên yêu nghiệt này phá hỏng hết. Giờ đây, góc phòng chẳng mấy ai chú ý lại bị hàng loạt các ánh mắt nóng rực mang theo tò mò mà phần nhiều là ghen tị của các nữ nhân khác trong sảnh chiếu thẳng vào.
Linh Đang khó chịu nha.
Cô thở dài trong đầu, không biết hôm nay ăn phải cái gì mà liên tiếp gặp nạn thế này, đám nam chính đúng là vận xui của cô.
Nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn lịch sự gật đầu mỉm cười.
“Đàn anh, bác sĩ Hoa, Tiêu nhị thiếu gia.”
“Linh Đang, em không sao chứ?” - Dù đã tự có phán đoán, Thương Hiên vẫn muốn xác nhận lại.
Linh Đang hơi ngẩn người. Cô vẫn cứ nghĩ rằng Thương Hiên để ý Diệp Băng Băng nên sẽ đến an ủi khuyên nhủ cô ta hay gì gì đó, không ngờ chuyện đầu tiên anh làm lại là đến hỏi thăm mình.
Linh Đang cười cười. Không phải cô không nhận ra sự quan tâm của Thương Hiên dành cho mình, nhưng cái sự quan tâm ít ỏi đó có thể đấu lại với hào quang nữ chính không? Nhỡ sau này cô và nữ chính đụng chạm thì anh còn có thể quan tâm cô như thế này không? Theo Linh Đang thấy, câu trả lời chắc chắn là không. Lúc nãy anh ta còn vì nữ chính mà lên tiếng thế kia, phần hỏi thăm này hẳn là nể giao tình một tháng gần đây của anh và cô mà thôi.
Linh Đang thật sự là một cô gái quá lý trí, nhưng cũng quá yếu đuối đến mức bảo vệ trái tim mình quá sâu. Đúng vậy, cô rất sợ bị bỏ rơi, bị phản bội, nên hiện tại, cô chọn suy nghĩ về phương án an toàn nhất khi nghĩ về sự quan tâm của Thương Hiên dành cho mình. Cô đã đọc truyện, đã biết trước kết cục, cô cũng muốn thay đổi kết cục của bản thân cô. Nhưng chuyện tương lai thế nào ai mà biết được, biết đâu cô không tranh không giành nhưng vẫn bị dính vào ân oán tình thù của nam chính nữ chính thì sao? Hiện tại nếu cô mở lòng với anh, đến lúc đó lại bị anh quay lại đâm cho một nhát, cô hẳn sẽ đau khổ đến chết.
Vậy thì tại sao cô phải nghĩ vẩn vơ về điều này cơ chứ? Cứ xem anh ta như một người quen biết bình thường là được rồi cơ mà?
Linh Đang không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ ra đáp án cho câu hỏi này. Cô gật đầu xem như trả lời anh rồi không nói gì thêm. Thương Hiên hơi ngẩn ra rồi cười khổ. Anh chẳng phải đã biết trước đáp án rồi sao? Tại sao vẫn thất vọng khi thấy được cô cố ý giữ khoảng cách như vậy? Thế nhưng hôm nay cô có gì đó khác lắm. Bình thường tuy cô cũng xa cách, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thân thiện hơn một chút. Bây giờ, anh có cảm giác khoảng cách giữa hai người tuy chỉ dài bằng một cánh tay nhưng lại xa như nửa vòng Trái Đất. Mặt anh hơi trầm xuống, lẽ nào, là vì hắn ta?
Sự im lặng làm bầu không khí giữa Linh Đang và ba tên nam chính có chút kỳ lạ. Ôn Nghị cũng lặng lẽ quan sát ba người đàn ông xuất sắc trước mặt mình, thầm nghĩ rằng Linh Đang thật ra có không ít hoa đào vây quanh, trận này hình như hơi khó đánh.
Nhưng Ôn Nghị là ai cơ chứ? Khó khăn chưa bao giờ làm anh lùi bước, chưa nói đến, người con gái này, anh định chắc rồi.
Lúc này, Tiêu Mặc Vũ như cũng cảm thấy được sự ngượng ngùng giữa bọn họ, “khụ” một tiếng rồi chìa tay ra chào hỏi.
“Xin chào, Diệp đại tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Sự thật là khi nghe Thương Hiên gọi tên cô, Tiêu Mặc Vũ cũng rất bất ngờ. Cô của ba năm trước hay trong tư liệu anh tìm được đều được bao bọc bởi một lớp trang điểm dày cộm và mấy bộ đồ không hở chỗ này thì hở chỗ kia, màu sắc không hề hợp với tuổi thanh xuân của cô. Anh thật sự không nhìn ra được cô gái thanh cao thoát tục này có chỗ nào giống với cô Diệp đại tiểu thư điêu ngoa đanh đá kia.
Linh Đang cũng có lễ hơi nắm lấy tay anh ta rồi buông ra. Khoảnh khắc bàn tay mềm chạm vào tay anh, trái tim Tiêu Mặc Vũ như tê dại, để rồi trống rỗng khi xúc cảm mềm nhẹ ấy biến mất.
Trong lúc Tiêu Mặc Vũ còn đang thất thần, Hoa Vô Thần vô cùng galant lấy một ly rượu vang nhẹ đưa cho Linh Đang.
“Nên uống một chút rượu, sẽ tốt cho tiêu hóa hơn.” Dĩ nhiên anh thấy đĩa đồ ăn tuy không đầy ắp nhưng đủ tất cả thể loại món ăn trên chiếc bàn cô đang ngồi.
Linh Đang ngượng ngùng cầm lấy ly rượu rồi cảm ơn anh ta. Bác sĩ có khác, lúc nào cũng chú ý đến sức khỏe của người khác. Về điểm này thì Linh Đang có thêm được chút cảm tình với anh ta, nhưng cũng chỉ đến mức đó thôi.
Hoa Vô Thần nếu biết cô nghĩ như vậy nhất định sẽ phải gào khóc. Anh quan tâm là sức khỏe của cô, cũng muốn bắt chuyện với cô nên mới làm vậy có được không hả?
Linh Đang dĩ nhiên không biết những điều này, vì cô nghĩ tên bác sĩ này đúng ra không nên có chuyện gì muốn nói với cô cả. Không phải hơn một tháng trước anh ta thấy cô bé nữ phụ là còn tránh như tránh ma cơ mà?
Ôn Nghị không tiếng động liếc nhìn Hoa Vô Thần một chút. Ong bướm của Linh Đang không chỉ nhiều, mà người nào người nấy đều không phải loại nhân vật có thể coi thường. Tay anh hơi siết chặt ly rượu, thầm nghĩ khi về nhà phải lên gấp một kế hoạch tác chiến cụ thể mà hiệu quả, vậy may ra mới có thể bắt được người thương.
Có điều hiện tại anh cũng chưa sợ lắm, vì bất kỳ ai muốn đấu với anh trước tiên đều phải phá đi lớp bảo vệ của Linh Đang đã. Ôn Nghị dĩ nhiên nhận ra thái độ của cô với anh khác hoàn toàn khi cô đối xử với Thương Hiên, và giờ là Hoa Vô Thần cùng Tiêu Mặc Vũ. Anh cũng có thể cảm nhận được một chút vì sao cô tự nhiên trước mặt anh hơn một chút, nhưng không hoàn toàn hiểu được lý do cô phòng bị ba người đàn ông xuất sắc kia.
Anh tin rằng đến một ngày, khi cô hoàn toàn mở lòng, anh sẽ biết lý do. Nhưng hiện tại, bất kể lý do của cô là gì thì nó vẫn có lợi cho anh. Ôn Nghị lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm trời lại tìm được một người khiến mình để tâm, anh chắc chắn sẽ không để cô vuột khỏi tầm tay.
Hoa Vô Thần không hổ là tay chuyên nghiệp trong tình trường. Anh ta có rất nhiều chiêu trò khiến con gái phải bật cười nhưng không hề làm mất tác phong quý ông. Linh Đang dù có lãnh mạc đến mấy cũng bị những câu nói của anh ta chọc cười, không khí giữa hai người cũng bớt kỳ cục hơn một chút.
“Linh Đang, tôi có thể gọi em như vậy không?” - Hoa Vô Thần như vô ý hỏi, môi vẫn nở nụ cười, mắt lại nhìn về phía ba người đàn ông xuất sắc không kém gì mình cũng đang đứng gần cô kia.
Linh Đang nhún nhún vai. Cô cũng không quan trọng mấy vấn đề này lắm. Nói thật, suốt ngày bị gọi là Diệp tiểu thư cô cũng có chút phát ngán rồi. Vậy nên họ Hoa muốn gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy đi.
“Linh Đang, em biến đổi nhiều thật đấy. Càng ngày càng làm tôi tò mò về em hơn.” - Hoa Vô Thần bỗng nhiên ghé sát đầu mình vào, dùng giọng thầm thì quyến rũ rót vào tai cô.
Linh Đang giật mình, cổ nổi lên một tầng da gà.
Nhưng khi suy xét lại những lời anh ta nói, cô tự nhiên thu lại vẻ mặt thoải mái, cho anh ta một nụ cười không tới đáy mắt rồi dùng giọng điệu dịu dàng thốt lên những lời lạnh lùng.
“Con người ai cũng sẽ thay đổi. Hoa Vô Thần, tôi không phải là đối tượng thích hợp để anh chơi đùa. Nếu anh thật lòng thích Băng Băng thì không nên làm cô ấy đau khổ.”
Nói xong, cô quay về phía ba người đàn ông còn lại đang nhìn cô, nhẹ nhàng nói:
“Xin lỗi, tôi muốn đi hóng gió một lát.”
Linh Đang cũng không đợi bốn người kia có phản ứng gì mà quay lưng bước ra ngoài, chọn một góc ban công vắng vẻ rồi tựa người vào, để gió lạnh ban đêm phả vào mặt cô. Chút men rượu cũng dần bay đi hết để đầu óc cô tỉnh táo lại.
Hôm nay thật loạn. Đầu tiên là những gì nhà họ Diệp đã làm cho cô. Dĩ nhiên cô không tham lam của cải gì của họ, cũng không hy vọng bọn họ có thể thật lòng yêu thương cô, nhưng công khai tất cả những chuyện này cho cả giới thượng lưu biết cũng không tránh khỏi có chút nhẫn tâm đi? Ai cũng biết rõ thân phận của cô, hiện tại còn mất đi cổ phần và tình thương ngoài mặt của ông bà Diệp, kèm theo tiếng xấu trước đây do thân thể này để lại, nhất định cô sẽ khó mà sinh hoạt trong tầng lớp thượng lưu.
Với Linh Đang, từ trước tới giờ cô đều sống cuộc sống bình dân nên dĩ nhiên chuyện này sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng đến cô, nhưng thái độ của ông bà Diệp vẫn làm trái tim cô nguội lạnh. Cứ nghĩ, 19 năm rồi, ít nhất ông bà Diệp cũng phải có một chút tình cảm dành cho cô bé nữ phụ tội nghiệp kia, nhưng hóa ra không phải. Những nỗ lực giữ cô lại của họ cũng chỉ là vì thanh danh mặt ngoài của nhà họ Diệp mà thôi.
Tiếp theo là sự quan tâm của Thương Hiên cùng đoạn đối thoại vui vẻ với Hoa Vô Thần. Cô không thể tự dối lòng rằng cô không hề có chút xíu vui vẻ nào khi được chú ý, được quan tâm, nhưng cái giá mà cô có thể phải trả cho sự vui sướng ngắn ngủi đó sẽ rất cao, nếu lỡ như có một ngày cô và nữ chính bị buộc phải giao tranh chính diện. Cô không thể không nhớ rằng người mà bọn hắn yêu đến mức phải chia sẻ tình yêu vẫn không chịu buông tay là nữ chính Diệp Băng Băng, và những chướng ngại vật cản đường hạnh phục của bọn họ, mà theo nguyên tác chính là thân thể này của cô, sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn không chút nhân nhượng.
Linh Đang tự khinh bỉ mình một chút. Vì cô đơn quá lâu rồi nên chỉ cần chút quan tâm săn sóc của người khác đã làm cô tham luyến rồi? Trình Linh Đang, như vậy không phải là mày. Mày không cần ai phải quan tâm, không cần ai phải bước quá sâu vào cuộc đời mày, không cần ai phải làm mày tổn thương đau khổ nữa.
Thương Hiên, anh ta rất tốt. Hoa Vô Thần, nói chuyện với anh ta rất thú vị. Cả Tiêu Mặc Vũ, ngắm nhìn anh ta rất dễ thỏa mãn nhãn quang. Nhưng không một ai trong số bọn họ nên có bất kỳ quan hệ gì với cô cả.
Đời trước đã quá bận rộn và mệt mỏi, đời này Linh Đang chỉ muốn an an ổn ổn sống bình yên, ăn vài món ngon, du lịch vài nơi, làm vài việc tốt. Kế hoạch của cô chắc chắn sẽ bị phá hủy nếu dính dáng đến một ai trong cốt truyện chính, vì như vậy cô sẽ bị cuốn vào mấy thứ yêu đương ghen tuông nhảm nhí nhưng lại có thể liên quan đến mạng người. Đặc biệt là với thân phận nữ phụ của cô bây giờ.
Lắc lắc đầu, cô tạm dừng mấy suy nghĩ đau đầu này lại. Gió chợt thổi mạnh khiến toàn thân cô nổi da gà. Cô lấy tay ôm hai vai, khẽ rùng mình.
Đột nhiên, một chiếc áo vest nam được phủ lên người cô. Linh Đang giật mình quay lại, càng ngạc nhiên hơn khi thấy được chủ chiếc áo là ai. Cô ngốc đi một chút, cứ đứng đó ngây ngô nhìn vào mắt người đàn ông đó.
Cùng lúc này, sóng ngầm đang nổi lên cuồn cuộn trong một góc phòng nào đó ở đại sảnh. Người ngoài nhìn vào có thể sẽ chỉ thấy cảnh tượng lóa mắt khi bốn nam nhân như hoa, mỗi người một vẻ đang chào hỏi nhau. Chỉ có người nào đứng gần mới cảm thấy như có như không sống lưng bị đông lạnh.
Sau khi Linh Đang bỏ lại một câu rồi đi mất, Ôn Nghị, Thương Hiên, Hoa Vô Thần, thậm chí cả Tiêu Mặc Vũ đều cho đối phương mấy ánh mắt không mấy thân thiện. Dù nụ cười trên mặt bọn họ vẫn hiện hữu, đáy mắt ai nấy đều lạnh như băng.
Cuối cùng, Hoa Vô Thần lên tiếng trước:
“Cô ấy thích tôi.”
“Anh dùng nhầm thì rồi, phải thêm ‘đã từng’ vào nữa thì mới chính xác.” - Ôn Nghị cũng lạnh lùng đáp trả.
“Thì sao? Cũng chưa hẳn là cô ấy đã quên tôi thật. Mà đã thích một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai.”
“Tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Anh là thứ trăng hoa, anh không xứng với cô ấy.” - Thương Hiên không nhịn được mà lên tiếng. Cô gái anh thích tốt đẹp như vậy, sao có thể rơi vào tay tên đàn ông xấu xa như thế?
“Việc này Thương tam thiếu không cần lo lắng, bảo vệ cô ấy là trách nhiệm của tôi.” - Ôn Nghị không mặn không nhạt tiếp lời.
“Hừ, một quản lí nho nhỏ cũng dám mạnh miệng. Anh lấy tư cách gì mà đòi bảo vệ cô ấy?”
“Chỉ dựa vào cô ấy mở lòng với tôi. Đừng nói với tôi rằng các anh không thấy được cô ấy là đang trốn các anh.”
Những lời này như đâm vào tim Thương Hiên. Anh dĩ nhiên nhìn ra được cô không muốn đến gần anh, nhưng vẫn lựa chọn bỏ qua điều đó, hy vọng một ngày với cố gắng của mình, anh sẽ có thể dỡ bỏ lớp màng bảo vệ quanh cô ra.
Nhưng hiện tại, hy vọng của anh còn quá xa vời.
Hoa Vô Thần cũng cảm thấy khó chịu. Đúng là ban đầu anh vì sắc đẹp của cô cùng sự tò mò của mình mà tới, nhưng một khắc kia đứng bên ngoài nghe thấy những lời nói xúc phạm cô, anh cảm thấy bản thân không thể bàn quang như anh vẫn nghĩ. Khi đi vào, nói được mấy lời làm cho cô cười, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng lại nhịn không được mà nói một câu tán tỉnh mập mờ, đương nhiên không ngờ được sẽ dọa cô chạy mất. Anh vẫn nghĩ cô còn thích mình, nhưng hiện giờ xem ra là anh sai rồi.
Hoa yêu nghiệt chưa bao giờ nghĩ có một ngày anh sẽ bị một cô gái hành hạ về mặt tinh thần thế này.
Tiêu Mặc Vũ đứng bên cạnh, định mở miệng mấy lần, nhưng lời ra đến môi lại bị nuốt trở lại. Bây giờ anh còn tư cách gì mà chen vào giữa những người đàn ông xuất sắc kia? Vì gia tộc, anh chắc chắn sẽ phải cưới Diệp Băng Băng không nghi ngờ, Diệp Linh Đang không còn là vị hôn thê của anh nữa. Thương Hiên chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, cậu ấy có năng lực bảo vệ cô ấy, cũng có tình cảm với cô ấy. Nhưng muốn anh nói giúp cho cậu ấy? Nhớ đến xúc cảm mềm nhẹ trên tay cùng đôi mắt sâu thẳm lúc nãy, Tiêu Mặc Vũ không nói ra được một lời nào.
Ôn Nghị nói xong, quay người đi tìm Linh Đang, lại thấy ba tên còn lại cũng đi theo. Ai cũng mặc kệ ai, tiếp tục đi đường của mình.
Lên đến nơi, cả bốn người cùng ngẩn ra rồi nheo mắt lại. Bọn họ thì căng thẳng tranh cãi vì cô, còn cô ở đây vô tư cười nói với một tên đàn ông khác.
“Tôi sẽ lại làm cho cô ấy thích tôi.” - Hoa Vô Thần tuyên bố.
“Tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Ở đây tôi mới là người thích hợp với cô ấy nhất.” - Thương Hiên không chịu thua.
“Cạnh tranh công bằng, các anh cứ thử xem.” - Ôn Nghị đã trở lại dùng giọng điệu ôn hòa thốt lên những lời mang đầy tính khiêu chiến.
Tiêu Mặc Vũ đứng một bên im lặng lắng nghe, nội tâm vẫn giằng xé. Anh biết anh đã bị cô hấp dẫn, nhưng liệu sự hấp dẫn đó có đấu lại được với lợi ích của cả gia tộc họ Tiêu. Một lúc lâu sau, bản thân Tiêu Mặc Vũ cũng không nghĩ ra được câu trả lời hài lòng, đành giữ im lặng trong chua xót.
Trở lại vài phút trước khi Diệp Tử Ly tìm thấy Linh Đang. Không hiểu sao giây phút ông Diệp thốt lên thông báo kia, nội tâm anh lại hiện lên bóng hình một người con gái, không tự chủ được mà lo lắng cho cô. Lúc cô bị vô lý xúc phạm, anh đã nhanh chóng tìm cô, rồi thở phào vì trông cô không có vẻ gì là bị tổn thương. Chỉ là sau đó, thấy cô tức giận một mình đi khỏi sảnh đường, anh cũng bất tri bất giác đi theo cô.
Nhìn bờ vai nhỏ bé phát run vì lạnh, anh chỉ muốn tiến lên ôm cô vào lòng, nhưng trước giờ anh không quen làm mấy việc như vậy, cũng không nghĩ ra lý do chính đáng để làm, đành cởi áo ra, khoác cho cô.
Khi nhìn thấy vẻ mặt bị giật mình rồi ngốc lăng của cô, Diệp Tử Ly đột nhiên cảm thấy khoái trá trong lòng. Đừng nói là anh thích bắt nạt em gái chứ?
“Sao lại đứng đây một mình?” Nội tâm có đủ kiểu cảm xúc, nhưng giọng anh vẫn lạnh lùng như vậy.
“Ngộp thở, đi hóng gió.” - Linh Đang ngắn gọn trả lời. Sau đó, không biết ai bắt đầu trước mà anh một câu, tôi một câu, lại làm cho bầu không khí hài hòa vui vẻ hẳn.
Diệp Tử Ly hăng say nói chuyện với Linh Đang. Anh cũng không ngờ nói chuyện với cô lại thú vị đến thế. Cô biết rất nhiều, ăn nói cũng có duyên, làm anh say sưa quên hết thời gian. Đã lâu lắm rồi anh mới nói nhiều như vậy, có thể làm được tới mức này, cô Trình Linh Đang là người đầu tiên.
Trình Linh Đang cũng không ngờ người như Diệp Tử Ly lại có thể tranh luận với cô nhiều như vậy. Góc nhìn và cách giải quyết sự việc của anh hoàn toàn không giống cô, nhưng những gì hai người nói đều có thể bổ trợ cho nhau, cứ như chìa khóa tìm được đúng chiếc ổ của nó.
Tiếng người nói phía sau làm anh hơi dời đi sự chú ý của mình cho cô. Nhìn thấy chính là những nam nhân xuất sắc vây quanh cô lúc nãy, Diệp Tử Ly cũng có chút phán đoán của riêng mình. Nhìn ra được tình cảm của bọn họ dành cho cô, Tử Ly cảm thấy lồng ngực như bị đè nặng, nhưng là vì sao thì hiện tại anh vẫn chưa biết.
Anh hơi hất đầu, ra hiệu cho cô. Linh Đang quay lại thì thấy đám rắc rối mà cô muốn tránh, hơi thở dài. Nhưng nghĩ đến Ôn Nghị vô cớ bị vạ lây thì cô lại thấy áy náy, bèn gật đầu cười với anh một cái rồi nói:
“Trễ rồi, tiệc cũng sắp tàn, em nên về thôi. Ôn Nghị, Thương tam thiếu, bác sĩ Hoa, Tiêu nhị thiếu, rất vui vì đã được gặp mọi người.”
“Để anh/tôi đưa em về.” - Năm người đàn ông không hẹn mà cùng lên tiếng.
Linh Đang giật mình, nhưng cô vẫn lịch sự từ chối.
“Không cần, em lái xe riêng tới. Cảm ơn mọi người.”
“Không được, không an toàn. Tôi tiện đường nhất, tôi đưa em về.” - Thương Hiên khăng khăng.
“Em là em gái anh, anh có trách nhiệm với an toàn của em.” - Diệp Tử Ly lên tiếng.
“Anh lo lắng cho em, em phải đi cùng anh thì anh mới an tâm được.” - Hoa Vô Thần vô sỉ lên tiếng.
“Tôi muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp hai nhà chúng ta. Thân là em rể tương lai, tôi không nên để chị dâu mình gặp điều gì bất trắc.” - Tiêu Mặc Vũ đẩy đẩy gọng kính, hợp tình hợp lý nói.
Thương Hiên ý vị sâu xa lướt ánh mắt qua người bạn của mình. Lời cậu ấy nói nghe qua rất có lý, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
A! Hôm nay mình chở cậu ấy tới đây mà, cậu ấy lấy xe đâu mà đưa Linh Đang về?
Thương đầu gỗ vô cùng chắc chắn mà nghĩ như vậy.
Trong lúc bốn tên kia tranh giành ỏm tỏi làm Linh Đang nhức hết cả đầu, cô đưa ánh mắt cầu cứu sang cho Ôn Nghị vẫn đang im lặng đứng một bên. Anh nhìn thấy ánh mắt cô cho mình thì thoải mái mỉm cười rồi nhướng mắt lên, hơi nghiêng đầu.
Linh Đang thở dài rồi lên tiếng:
“Ôn Nghị, anh đưa tôi về nhé!”
Ngay lập tức, hàng loạt ánh mắt sắc như dao bắn về phía Ôn Nghị Lại chỉ thấy anh nở một nụ cười tươi đắc thắng rồi dẫn đường ra bãi đổ xe.
Linh Đang chậm rì rì mở cửa xe, chậm rì rì ngồi vào ghế phụ, lại chậm rì rì thắt dây an toàn. Cô nhìn gương chiếu hậu, thở dài đảo mắt một phen.
Hình ảnh hiện tại trong gương chiếu hậu là bốn vị đại nam nhân chen chúc trên băng ghế sau chật chội. Nhưng dù trông khó chịu đến mấy thì chẳng một ai chịu xuống xe.
Linh Đang tức giận nói:
“Ôn Nghị đưa tôi về là đủ rồi, các anh có xe không đi lại chen lên cái chỗ chật chội này làm gì?”
“Anh lo anh ta lái xe không an toàn” - Đây là Diệp Tử Ly.
“Anh sợ trên đường gặp tai nạn bất ngờ, có ai bị gì thì cứu chữa cho kịp.” - Đây là Hoa Vô Thần.
“Anh cũng về ký túc xá, tiện đường đi nhờ một chút, tiết kiệm xăng.” - Dĩ nhiên là Thương Hiên.
“Tôi chỉ là đi theo Hiên. Tôi là cậu ấy đưa tới, dĩ nhiên cậu ấy phải có trách nhiệm với tôi.” - Tiêu Mặc Vũ vẫn vô cùng hợp tình hợp lý đẩy gọng kính.
Linh Đang ngửa mặt lên trời. Thánh thần ơi, ai có thể cho con biết là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với đám nam nhân này không a a a a?!?