Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 125: Chương 125




Vị thái giám này được đặt tên là Ngụy Vân, là một người có suy nghĩ phức tạp rất không an phận, quen ở chức vị cao, liền muốn leo cao một chút nữa, nhưng chỗ cao đã không có vị trí của hắn. Vị trí không có, nhưng dã tâm của hắn có. Một người có dã tâm như vậy, trong ngày thường lại cực kì thành thật, phục vụ Hoàng đế rất là thân thiết.

Bởi vì hắn thân thiết, chuyện của hoàng đế hắn đều biết rất rõ ràng, bao gồm cả chuyện Hoàng đế yêu nữ nhi ruột thịt, thậm chí bởi vì nữ nhi ruột thịt mập mờ cùng nam nhân khác mà giam nữ nhi lại. Làm ra những chuyện này, mặc dù Hoàng đế cũng không nói thẳng tâm tình của mình với nữ nhi là như thế nào, nhưng người tinh ranh như Ngụy Vân lại sớm thấy rất rõ ràng.

Vì vậy, tâm tư của hắn cứ linh hoạt như vậy.

Cha con loạn luân, điều này có bao nhiêu gièm pha?

Dưới sự nỗ lực của Ngụy Vân, Hoàng đế nghênh đón lần lượt khảo nghiệm, thành công gặp mặt nữ chính, thành công ở chung một chỗ. Mặc dù là người xấu, thế nhưng hắn lại cũng là nhân vật quan trọng xúc tiến kịch tình.

Cơ hồ mỗi tiểu thuyết đều sẽ có kiểu bại hoại này, đặc biệt phụ trách tạo nên đau khổ cho nam chính, khiến nữ chính đau lòng, mềm lòng, sau đó thuận lợi ở chung một chỗ với nam chính.

Ta nhìn đại thái giám mặt trắng không râu trước mặt, cười cười: "Đứng lên đi, vẫn chưa tới thời điểm ngươi thần phục, hơn nữa, ta cũng chỉ là một công chúa, cũng không phải là nam nhân."

Ngụy Vân lại ân cần nói: "Công chúa điện hạ, trong lòng nô tài công chúa không hề thua kém bất kỳ nam nhân nào, hơn nữa còn hơn vạn phần! Luận tài trí, ngay cả thiên hạ đệ nhất thông minh kia nhất định cũng không bằng một phần vạn so với công chúa, bàn về năng lực, cho dù là tiên hoàng, cũng bị công chúa điện hạ. . . . . ."

"Tiên hoàng. . . . . ." Ta nhỏ giọng nói một câu, đột nhiên nở nụ cười: "Ta thích cách nói này của ngươi."

Bình thường người xấu luôn tương đối thông minh, Hoàng đế không nhận ra, Ngụy Vân này không phải đều đã nhận ra sao? Thật đúng là không đơn giản.

"Xem ra ngươi cũng không phải là người an phận, chỉ là, thứ ngươi muốn, ta vẫn cho nổi, đứng dậy đi."

Thấy ta hứa hẹn, Ngụy Vân cười đến một đôi mắt cũng híp lại, chậm rãi đứng dậy, quả quyết đứng ở sau lưng ta.

Ta liếc mắt nhìn về phía sau, vị trí sau thân ta cũng không phải ai cũng có thể đứng.

Ở trong tiểu thuyết, mặc dù có nhân vật xấu như vậy, nhưng người trung thành tự nhiên cũng có. Bên cạnh Ngụy Vân còn có một tiểu thái giám đi theo, trong nguyên kịch tình, tiểu thái giám này bởi vì nhìn không được Ngụy Vân, mà len lén trợ giúp Hoàng đế, thuận tiện đạp đại thái giám đè trên đầu mình xuống, trở thành hồng nhân bên cạnh Hoàng đế, tri tâm khuê mật bên cạnh nữ chính.

Người này lợi hại, mười mấy tuổi trở thành Đại Thái Giám tổng quản.

Bất quá, chuyện này ta không tính toán nhắc nhở Ngụy Vân, dù thế nào đi nữa hắn cũng không phải vật gì tốt, hoàn thành nhiệm vụ thì để cho bọn họ tự do chém giết đi.

Giải quyết xong chuyện nơi đây, ta cùng Sẹo ca nhìn nhau cười một tiếng, tính toán đi kích thích Hoàng đế.

Lần trước ta tìm được ngọc thật, cũng liền nói nhiệm vụ sau cùng đã hoàn thành 85%, chỉ thiếu một điểm cuối cùng rồi. Ta đưa tay sờ sờ vòng ngọc trên cổ, đây là thứ xuất hiện trên người ta sau khi thu gom ngọc xong, mà người kia lại xuất hiện trong mộng của ta, hắn nói chỉ cần chuyện chân chính kết thúc, đồ trên cổ sẽ nóng lên tỏa sáng, ta liền có khả năng rời khỏi thế giới này rồi.

Căn cứ theo lời nam nhân trong mộng đã từng giết chết ta, ta không cách nào nói chuyện trong mộng với người khác được, hơn nữa ước định cùng nhau rời đi, cho dù ta muốn nói, cũng sẽ bởi vì có chút nguyên nhân không nói ra miệng, ta thử mấy lần, nên cũng không nói nữa. Người kia nói rồi, thật ra hắn không có năng lực đưa toàn bộ chúng ta đi, Lục Trúc cùng A Tam vốn không tồn tại, nói cách khác không phải người trong kịch tình.

Mặc dù bọn họ xuất hiện trong tiểu thuyết, hơn nữa có một chút trình độ chịu sự áp chế của tác giả, nhưng bây giờ tác giả cũng bị chúng ta chế phục, bọn họ hoàn toàn là thân thể tự do. Đợi sự tình kết thúc, ta làm rối loạn toàn bộ kịch tình, cắt đứt tiến trình của thế giới này, bọn họ cũng sẽ bị quy tắc tự nhiên bài xích ném ra ngoài, sau khi bị ném ra ngoài dĩ nhiên là có thể khôi phục đi tới nơi mất đi ký ức.

Cũng không biết sau khi bọn họ bị ném đi là vài năm sau khi ta rời đi, hay là sau mấy tiếng, hoặc là sau mấy phút nữa. Thời gian này, không thể khống chế được.

Mà Sẹo ca bởi vì có ràng buộc vô cùng sâu sắc với ta, tuyệt đối có thể cùng đi. Nhưng trên đường chúng ta rời đi sẽ giống như bọn Lục Trúc, thời gian sẽ rối loạn. Có lẽ sau khi trở về thế giới hiện thực ta vừa sinh ra, hắn đã già. Hoặc là ta đã già, hắn mới được sinh ra.

Đây thật là một bi kịch, nhưng ta cũng cho rằng tốt hơn so với ở thế giới này.

Ta hoài nghi, cái gì thời gian rối loạn, không phải người nam nhân kia cố ý đào hố đùa dai hãm hại ta chứ?

Vì để sớm ngày rời đi, chúng ta coi như làm tất cả chuyện có thể làm, lúc này, ta và Sẹo ca cùng nhau thân mật thắm thiết đi về phía tẩm cung Hoàng đế. Bởi vì thân phận tôn quý, phía sau chúng ta mênh mông cuồn cuộn đi theo không ít người, đột nhiên, một hồi làn gió thơm đánh tới, người phía sau chúng ta ngã thành một mảnh.

Sẹo ca thấy thế, cơ trí lôi kéo ta cùng ngã, giả bộ toàn thân vô lực.

Ta đặc biệt khéo léo tựa vào bên cạnh Sẹo ca, một bộ toàn trường ta vô hại nhất, sau đó chúng ta nhìn lên trước mặt thấy một hồng y nam tử từ trên trời giáng xuống, bộ dáng kia đặc biệt yêu nghiệt. Nam nhân này không chỉ có bộ dáng yêu nghiệt, ngay cả nụ cười cũng đặc biệt yêu nghiệt, đặc biệt là khi hắn nhìn ta, thật là yêu nghiệt đến khiến người toàn thân phát run.

Một đám nha hoàn thái giám sau lưng ta cùng Sẹo ca rất nhanh sẽ bất tỉnh nhân sự rồi, chỉ còn lại Sẹo ca và ta tỉnh táo.

Sẹo ca nội lực thâm hậu, căn bản không sợ loại mê hương nhẹ này, mà ta do cẩn thận, trên người cũng có chứa các loại dược vật phòng bị có thể chống cự một hồi.

Yêu nghiệt nam từng bước một đi về phía ta, bước chân rất nhẹ, cơ hồ không có phát ra âm thanh, thấy hắn chỉ nhìn ta cười không nói lời nào, ta không thể làm gì khác hơn là đánh vỡ màn trùng phùng lúng túng lại trầm mặc này.

"Đã lâu không gặp ~"

Sẹo ca lộ ra vẻ mặt rất cảnh giác nhìn yêu nghiệt Giáo chủ đại nhân, ta âm thầm nắm đại móng của hắn, để cho hắn không cần lo lắng. Sẹo ca luôn rất cơ hội lập tức cầm ngược trở về thuận tiện sờ sờ mó mó siết chặt làm đến hai mươi động tác thần kỳ, quả thật thần kỳ.

Lúc này ta không tiện so đo với hắn, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc một chút.

Sẹo ca một bộ "Ta trúng độc không nhanh được", bộ dáng khó khăn chuyển a chuyển ra phía trước ta, cố định đem ta bảo vệ ở phía sau, tiếp đó hướng tới ta lộ ra vẻ mặt bi tráng cho dù chết ta cũng sẽ chết trước mặt ngươi. Rồi sau đó hình như lại nghi hoặc vì sao ta không có chút cảm động nào, nặng nề nhéo ta.

Ta: ". . . . . ."

Dưới tình huống này dùng kịch câm liếc mắt đưa tình kích thích kẻ địch thật tốt sao? Một chút âm thanh đều không phát ra ta mới nhìn không hiểu, làm không tốt Giáo chủ trước mặt sẽ trực tiếp cho rằng Sẹo ca đầu óc có vấn đề.

Đại khái đầu óc Giáo chủ cũng không cùng một kiểu với người bình thường, hắn hình như là xem hiểu rồi, sau đó mỉm cười trong tức giận, mấy bước tiến lên đá văng Sẹo ca ra.

Thật sự là dùng đá!

Sẹo ca giống như quả bóng bụp bụp lăn ngay đi.

Đợi chút, đã nói yêu ta mà? Đã nói thích ta mà? Đã nói bảo vệ ta mà? Đã nói chết trước mặt ta mà? Đã nói tuyệt đối không rời khỏi ta mà?

Ta bày ra vẻ mặt khiếp sợ, nhìn Sẹo ca thừa dịp lăn mà chạy đi mất, Yêu Nghiệt giáo chủ thấy thế, quả thật muốn cười thành ngu.

"Xem xem nam nhân ngươi yêu, chính là chỗ này vứt bỏ ngươi đi hay sao?"

Ta lập tức quay đầu nhìn Giáo chủ, bi thương: "Chuyện này không liên quan đến ngươi! Ngươi cho rằng mình đã thần thông quảng đại đến mức này rồi hả? Còn không mau mau lúc này rời đi thôi."

"Muốn đuổi ta đi? Cũng không dễ dàng như vậy. . . . . ." Giáo chủ ngồi chồm hổm trước mặt ta, nâng cằm của ta lên: "Ta chính là muốn tới đón phu nhân rời nhà ra đi trở về."

"Ngươi xin cưới ta sao? Cha ta đồng ý ngươi sao? Ta thành thân với ngươi khi nào tại sao ta không biết? Chúng ta như thế nào thành thân? Ngươi lấy ta sao? Là đi đi hay là chạy đi? Sính lễ đâu ta làm sao không thấy? Nếu như nói một câu phu nhân chính là phu nhân của ngươi thì đi đầy đường đều là phu nhân của ngươi! Bệnh thần kinh!"

Mắng chửi người là rất thoải mái, nhưng bị một Yêu Nghiệt giáo chủ ác độc nhìn chằm chằm cũng rất khó chịu. Lại nói ta từ đâu tới tự tin hắn sẽ không bóp chết ta? Đúng rồi, dù sao thân thể này cũng phải vứt bỏ cho người khác dùng.

Giáo chủ nhìn ta chằm chằm, còn đỡ ta đứng lên: "Lấy tính tình giảo hoạt của ngươi, ta liền đoán được sẽ không thừa nhận. Bất quá không sao, ta chỉ là tới đón ngươi về nhà, cũng không yêu cầu bất luận kẻ nào đồng ý. Hơn nữa, cho dù ta cầu hôn với cha ngươi, cha ngươi có thể đồng ý sao?" Hắn nói xong, đột nhiên lại gần bên tai ta, nhẹ nhàng nói: "Ngươi cho rằng chuyện ngươi độc hại thân phụ, thật không ai biết, không ai hiểu sao. . . . . . Nói ác độc, chúng ta thật ra thì không kém là bao. . . . . ."

"Nói như vậy, thật là khiến cho ta xấu hổ không dứt. . . . . ." Ta bình tĩnh mở miệng.

Bả vai Giáo chủ nhún nhún, cười không thể đè nén: "Hay cho da mặt dày, hay cho tâm đen tối, dung nhan thật là đẹp, thủ đoạn thật là ác độc. . . . . . Còn có. . . . . ." Hắn nắm lấy tay của ta, lần này không cần ta chủ động, hắn đều tới kiểm tra nốt ruồi đỏ trên người ta một chút.

"Hay cho thân thể thuần khiết. . . . . ." Hắn nói xong, chẳng những giọng nói nguy hiểm, vẻ mặt nguy hiểm, ngay cả thân thể cũng rất nguy hiểm.

Hắn chỉa vào ta, dùng cái đồ tốt lắm đó, quả thật cầm thú.

Lau lau, quả thật không thể nhẫn nhịn.

Ta trong nháy mắt đứng thẳng người, đẩy giáo chủ đến gần ta ra, một bộ vô cùng tinh thần.

"Giáo chủ đại nhân, ngươi có đột nhiên cảm thấy hơi sức của mình đang biến mất hay không? Giáo chủ đại nhân, xin hỏi ngươi có cảm giác được bàn chân ngứa một chút hay không? Giáo chủ đại nhân, ngươi có cảm giác mình trở nên rất suy yếu hay không?" Ta liên tiếp chân thành hỏi, đưa đến Giáo chủ đầu óc hôn mê, dùng nét mặt vô cùng không phù hợp với vai nam chính nhìn bàn chân của mình, chỉ thấy phía dưới kia một đoạn kim nhỏ màu bạc lấp lánh.

Giáo chủ trừng mắt nhìn, còn chưa kịp tức giận, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhưng hắn không có biện pháp tức giận lên tiếng liền bị ta một cước đạp nằm trên đất.

"Cha ngươi không có giáo dục ngươi nữ nhân đẹp nhất là nữ nhân xấu nhất sao? Cha ngươi không có giáo dục ngươi khi đối mặt với người xấu phải cẩn thận 100% sao? Ta cho ngươi biết, ngươi cảnh giác một nữ nhân là ta cũng vô dụng! Tất cả nam nhân thiên hạ đều có thể phản bội ta, chỉ có người kia sẽ không, ngươi ngu ngốc, ai sẽ dùng phương thức khôi hài đó để chạy trốn!" Ta thẳng eo một cước giẫm lên vật đang đứng lên kia, hung hăng xay nghiền, có thể còn ác liệt hơn nhiều so với thời điểm nghiền của Nam Cung Hàn.

Đối phó với Giáo chủ người này, chính là không thể có suy nghĩ nhân từ nương tay, nếu không xui xẻo chính là mình.

Giáo chủ bị Sẹo ca kích thích đưa chân đạp hắn, kết quả ngược lại bị Sẹo ca tính toán, hiện tại chỉ có thể nằm trên mặt đất bị ta làm nhục, ngược phải Giáo chủ đau đến cũng không thẳng lên được nữa, ta học động tác lúc trước của Giáo chủ, đứng ở bên cạnh hắn.

Dù sao hiện tại toàn bộ người bên cạnh ta đã ngã xuống, ta hoàn toàn không cần diễn trò.

"Giáo chủ đại nhân, ngươi yêu thích điểm nào của ta?"

"Bổn tọa chưa bao giờ thích ngươi." Hắn cắn răng.

"Vậy ngươi yêu điểm nào của ta?"

"Ngươi đang nói đùa? Bổn tọa chưa bao giờ yêu ngươi!" Hắn nghiến răng.

"Vậy ngươi hận ta thấu xương sao?" Ta cười.

Giáo chủ cũng cười theo ta: "Bổn tọa như thế nào lại hận ngươi? Ngươi vũ nhục bổn tọa như thế, bổn tọa làm sao sẽ đơn thuần hận ngươi, yêu ngươi, thích ngươi như vậy? Trước đây, ngươi có thể làm cho bổn tọa chịu không ít khổ, còn đùa bỡn bổn tọa như thế. . . . . ."

"A a, nói như vậy ngươi đã biết ta giúp ngươi giải độc còn chỉnh ngươi rồi hả? Ôi, ta là hảo tâm báo thù cho những tiểu tỷ muội chết oan kia mà thôi, huống chi, ta lại không muốn mạng của ngươi, quên đi, mạng bẩn như thế này, ta chưa bao giờ để ở trong mắt, yếu thành dáng vẻ đức hạnh này còn dám tới tìm ta báo thù, ngươi thật coi trọng mình."

Ta nói xong, vỗ vỗ váy đứng lên, dùng ánh mắt nhìn phàm nhân nhỏ bé nhìn hắn, hừ lạnh: "Con kiến hôi ngu ngốc!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.