Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 126: Chương 126




Khi ta nói xong lời này, sẹo ca từ xa dắt theo Ngụy Vân đi tới đây, phía sau bọn họ là cấm vệ quân, một đám người dần dần vây quanh giáo chủ đã ngã ở dưới chân ta.

Trên mặt ta mang theo nụ cười vô cùng dịu dàng: "Giáo chủ Tây Vực ma giáo ám sát bổn cung, tìm ngày tốt, lăng trì hắn." Ta ung dung nói, giống như đang nói thời tiết hiện tại không tồi.

Cấm vệ quân không có phản ứng gì, nhưng sắc mặt của người đi đầu càng thay đổi. Ngụy Vân chậm rãi tiến lên một bước, nói khẽ: "Công chúa điện hạ, người này là giáo chủ ma giáo, hành động lần này sợ là không ổn."

"Ha ~" Ta cười nhẹ nhàng.

"Cho dù là giáo chủ ma giáo, lúc này còn không phải ngã dưới chân bổn cung, lại nói tiếp, võ lâm cũng chỉ là một đám ô hợp ồn ào vớ vẩn, mà ma giáo, cũng chỉ là một thế lực phản động trong đám ô hợp này, đang đánh cho ngươi chết ta sống cùng tất cả đám nhân sĩ võ lâm được gọi là chính đạo, bổn cung và triều đình có gì phải kiêng kị?" Ta cười nói, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt hơi tỏa sáng.

"Bổn cung xem ra, thiên hạ này, cũng không cần tiếng nói hoặc thế lực khác tồn tại. Có họ Bách Lý ta, đã đủ hài lòng. Còn ma giáo, tùy tiện lôi ra mấy hành vi phạm tội của bọn chúng, liền cũng đủ để bọn chúng bị nhân sĩ chính phái vây đánh đến chết. Về phần nhân sĩ chính phái, đánh nhau với ma giáo tất sẽ làm bọn họ tổn binh hao tướng, đến lúc đó nhân thủ có thể dùng chỉ sợ đều bị tổn thất, chúng ta ngồi hưởng ngư ông đắc lợi, không phải là được rồi sao?" Ta nói, một bộ hồn nhiên đá đá giáo chủ đại nhân.

"Cho dù là ma giáo hay là võ lâm, hoặc bất cứ ai không tán thành họ Bách Lý, không, chính xác mà nói là Bách Lý Vô Sắc ta, đều nên biến mất." Ánh mắt ta đột nhiên trở nên lạnh băng tàn khốc, làm Ngụy Vân sợ tới mức run run.

"Nếu thiên hạ này chỉ là của bổn cung, nhất định sẽ thật thú vị."

Sẹo ca với bộ dáng yếu đuối rụt rụt về phía sau.

Khi ta nói xong, ta thấy ánh mắt mọi người nhìn ta đều thay đổi, rất nhiều nhân vật phản diện, sau khi đã khống chế hết thảy, tự cho là chiếm được hết thảy, đều bại lộ bộ mặt đích thực của mình. Trước kia sợ bị người phát hiện, đến giai đoạn cuối cùng lại ngu xuẩn làm mình bị lộ mà bị nhân vật chính xử lý.

Hiện tại ta đang làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng ta là cố ý. Hành động lần này của ta nhằm chuẩn bị đào hầm cho tác giả đại nhân sắp trở thành Bách Lý Vô Sắc!

Không phải thật thích N thật thích P sao? Không phải thật thích mỹ nam sao? Không phải thật thích làm họa quốc yêu cơ sao? Phải biết rằng, nhân vật phức tạp như vậy không phải ai cũng điều khiển được, lúc này đây, ta sẽ để nàng làm thật sảng khoái, dù sao ta cũng sẽ rời đi.

Kéo xong thù hận, ta lại lộ ra vẻ tươi cười vô cùng nhu thuận ngọt ngào, kéo tay hoàng huynh nhà mình, thân thiết mà lo lắng nói: "Hoàng huynh, chúng ta đi thôi, không biết bệnh của phụ hoàng có khá hơn chút nào không, chúng ta lại phải đi thăm bệnh rồi."

Lúc này giáo chủ đang bị cấm vệ đè nặng, còn chưa bị dẫn đi.

Vừa rồi nghe xong tuyên ngôn của ta, hắn đã kinh sợ trong thời gian rất lâu mà không nói gì. Hiện tại ta định rời đi, dường như bây giờ hắn mới thanh tỉnh.

"Ở đây nhiều người như vậy, ngươi lại không hề sợ bọn họ biết hoàng đế của bọn họ bị thân sinh nữ nhi hại chết!"

Ta vốn định xoay người đi rồi, thấy hắn như vậy, lập tức trả lời.

"Bọn họ biết cũng vô ích, để dân chúng thiên hạ tin tưởng mới được. Ta hoàn mỹ thiện lương như vậy, sao có thể làm ra việc ác độc đến thế." Ta nói, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh, một đám người đờ đẫn không nhúc nhích, nhưng trong lòng suy nghĩ như thế nào thì khó nói rồi.

Trong đám người này, tâm tư Ngụy Vân là linh hoạt nhất. Lúc này hắn cũng không dắt theo tiểu thái giám, ta thật tiếc nuối vì không kéo được thù hận của vai phụ quan trọng kia.

"Đợi đến khi người nào đó tỉnh ngộ, giáo chủ sẽ nhìn thấy. . . Thiên hạ này, đã là vật trong tay ta!" Ta nói xong, vô cùng khí phách phất tay áo, kéo sẹo ca rời đi.

Ngụy Vân nhanh chóng bước nhỏ đi theo, rất là sít sao, giống như sợ ta lăng trì hắn mà nhanh chóng biểu hiện lòng trung thành.

Ở trong mắt hắn, hiện tại ta là một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt lại vô cùng có dã tâm.

Rất nhanh, ba người chúng ta đã đến chỗ hoàng đế.

Hắn có vẻ thật không tốt, ánh mắt nhìn chúng ta thật đờ đẫn.

Ta cười đến gần hắn, thân thiết hỏi: "Phụ hoàng, hôm nay ngài thế nào?"

Hoàng đế không thể nói chuyện, ngay cả ánh mắt phẫn nộ cũng không chịu cho ta, có lẽ trong khoảng thời gian này tuy bị kích thích, nhưng hắn đã bình tĩnh không ít. Dường như hắn đã nhận ra sự thực rằng tâm tình của hắn càng kích động, chúng ta lại càng vui vẻ, hắn lại càng không hay ho, cho dù ta lộ ra thánh chỉ giả, thậm chí chuyện hắn chết thì đại hoàng tử đăng vị, hắn cũng rất bình tĩnh.

Ta nói một lát, đột nhiên cảm thấy nhàm chán, suy nghĩ một chút rồi vẫy tay bảo Ngụy Vân đi ra ngoài.

Ngụy Vân vô cùng nghe lời đi ra, hắn vừa đi, ánh mắt của sẹo ca vốn luôn ngoan ngoãn thậm chí là yếu đuối, nói cũng không nhiều ở bên cạnh đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén. Ngược lại là ta vô cùng chim nhỏ nép vào người tựa vào trong lòng hắn, đắm đuối đưa tình nhìn hắn, cũng đừng nói tình sâu vô hối bao nhiêu rồi.

Biểu hiện của ta hiển nhiên khiến sẹo ca thật thỏa mãn, hắn thản nhiên ưỡn ưỡn ngực.

Giải quyết giáo chủ trong chớp mắt thực ra cũng không nằm trong kế hoạch của ta, ta thậm chí còn không muốn gặp lại hắn một lần nào. Hắn cũng coi như che giấu sâu, cho dù đã biết ta ở hoàng cung cũng không vội vàng trực tiếp xông tới, nếu không phải hiện tại hoàng đế bị ta đạp đổ, chỉ sợ hắn cũng không thể thuận lợi lẻn vào như vậy.

Thực ra bên người hoàng đế còn có một đám ám vệ âm thầm ẩn núp, chỉ là hoàng đế bị ta ám toán quá nhanh, những người đó không có mệnh lệnh của hoàng đế thì sẽ không hành động. Bọn họ vốn luôn ẩn núp ở bất kỳ nơi nào trong hoàng cung, phòng ngừa thích khách xâm nhập, mà lúc này hoàng đế đột nhiên bị bệnh, chỉ sợ lực chú ý của những người khác liền bị rời đi, cho giáo chủ một cơ hội quang minh chính đại xông tới.

Năng lực của giáo chủ không kém, nếu chúng ta đối kháng quang minh chính đại thì cũng chưa chắc đánh thắng hắn, mà chúng ta cũng không phải người tốt gì, hiển nhiên muốn chà đạp thế nào thì làm thế đó.

Ai bảo giáo chủ tự tin quá mức? Hắn chỉ đề phòng ta, mà quên đề phòng hộ pháp cũ của hắn. Có lẽ ở trong lòng hắn, hộ pháp cũ không phải là người đê tiện như vậy? Hoặc là cảm thấy hắn sẽ không làm chuyện như vậy? Đi theo bên người ta lâu như vậy, dù sao cũng phải gần mực thì đen.

Cây kim đâm giáo chủ nhỏ như sợi tóc, lại vô cùng lợi hại, có thể dễ dàng xuyên qua đáy giày mà đâm vào gang bàn chân, hơn nữa bởi vì quá nhỏ nên không ai có thể phát hiện. Thứ này sẹo ca luôn luôn mang theo, hơn nữa tuy là ám khí, cũng không đoạt tính mạng của người, chỉ là tạm thời phong tỏa nội lực, để kẻ địch không có năng lực hành động.

Chiêu thức ấy vốn giữ lại để mấy người chúng ta toàn thân mà lui, không ngờ giáo chủ đột nhiên xuất hiện, ngược lại thành người đầu tiên trúng chiêu.

Quả thực là không đi tìm chết sẽ không phải chết, cố chấp bắt ta như vậy có ý nghĩa gì chứ?

Khi ta và sẹo ca bắt đầu ái muội, ánh mắt hoàng đế rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, hắn trợn to mắt, ra sức thở dốc, cố há mồm lại không nói ra được, quả là ngược không chịu nổi.

Sẹo ca khinh bỉ nhìn hắn, nhếch mày, giọng nói lành lạnh, một bộ nhân vật phản diện chân chính, độc thủ phía sau màn.

"Khỏi phải hoài nghi, ta thật sự là con trai ruột của ngươi, bị ngươi tự tay ném ra ngoài cung, con trai ruột của nữ nhân là hoàng hậu đời thứ nhất của ngươi, sau này trở thành phi tử."

Mắt hoàng đế trừng to như sắp xuất huyết, gần như sắp chảy ra huyết lệ.

Sẹo ca tìm chỗ ngồi xuống, còn bảo ta ngồi trên đùi hắn, ở chỗ hoàng đế nhìn không thấy còn vô tội chớp chớp mắt với ta, một bộ đây là vì hiệu quả diễn kịch, hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Quả là không thể cứu chữa.

Ta nhu nhược lại gần, ngồi ở trên đùi hắn, mặt ửng đỏ.

Sẹo ca vừa lòng cười, nhân cơ hội xoa mặt ta. Sau đó, hắn tiếp tục nói chuyện với hoàng đế, với mục đích là kích thích hắn.

"Khi bị ngươi vứt bỏ, tiếc là ta đã đến tuổi nhớ mọi việc, mấy năm nay lưu lạc ở ngoài, ta vẫn nhớ, nhớ được nhà của ta như thế nào, nhớ được hết thảy hẳn thuộc về ta. Phụ hoàng, ngài đừng tức giận, nhi tử chỉ là trở về lấy lại những gì thuộc về nhi tử. . ."

Hoàng đế tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hắn run run hồi lâu, đột nhiên bi thương nhìn ta.

Ta chỉ nhìn hắn một cái, sau đó không nhìn nữa.

Sẹo ca thấy vậy, rất đắc ý cười.

"Ngươi có thể thu hồi được binh quyền trong tay Lý Ngạo Thiên, ngươi cho là ai giúp ngươi, ngươi có thể giải quyết xong dư nghiệt tiền triều, ngươi cho là ai giúp ngươi, binh quyền trong tay ngươi có thể thống nhất, thậm chí tăng thêm binh lực, ngươi thật sự cho là mình may mắn sao? Nếu không có chúng ta. . ." Hắn thân mật thắm thiết nói hai chữ chúng ta, nâng lên cằm ta định hôn nồng nhiệt một cái, lúc này, ta lập tức ra tay véo một cái tiểu JJ của hắn.

Sẹo ca bí hiểm nhìn ta, vẫn không nhúc nhích, giống như bị người ta ấn vào nút tạm dừng, ta chỉ đành véo tiếp một cái. Không biết có phải vì ta phá được kim chung tráo thiết bố sam [1] của hắn trong nháy mắt không, hắn cảm thấy đau, nhưng để không bị hoàng đế phát hiện, đành phải làm như lãnh khốc vô tình đẩy ta xuống đất, cũng khinh thường nhìn ta, tiếp tục diễn với hoàng đế.

"Đây là nữ nhi ngươi quý trọng, nữ nhân làm ngươi mê muội? Nếu không có nàng, nhi tử đúng là không thể thành đại sự."

Nghe hắn nói như vậy, ta bắt đầu nước mắt lưng tròng, khiếp đảm nhìn hắn.

Sẹo ca tiếp tục lãnh khốc vô tình: "Nếu không có tin tức ta thả ra, ngươi cho là ngươi tìm được nữ nhi này sao, nữ nhân mà ngươi âu yếm, đối với ta cùng lắm chỉ là một. . .nô lệ nghe lời. Xem ngươi từng bước tiến vào cạm bẫy ta bày ra, ngươi có biết ta thống khoái thế nào sao?"

"Ca ca. . ." Ta đáng thương gọi hắn.

Sẹo ca đột nhiên vạn phần yêu thương nâng ta dậy, ôm vào trong lòng.

"Muội muội tốt của ta, ngươi làm vô cùng tốt, ngươi giúp ta làm nhiều chuyện như vậy, thật là vất vả cho ngươi."

Ta lắc mạnh đầu: "Chỉ cần có thể giúp ca ca báo thù, ta sẽ không cảm thấy vất vả, chỉ cần ca ca vui vẻ là được." Ta nói, lẳng lặng nhìn hoàng đế một cái, lập tức khiến hoàng đế vô cùng kích động, hắn vô cùng khó hiểu nhìn ta.

Sẹo ca thấy hoàng đế như vậy, đột nhiên nở nụ cười: "Nếu không có ta, ngươi cho rằng hoàng muội thân ái sẽ tiếp cận ngươi sao? Đừng quá hồn nhiên. Ta thật không ngờ, chỉ là chút mỹ nhân kế, ngươi lại nhìn trúng thân sinh nữ nhi, quả là không bằng súc sinh. Đương nhiên, ta không có tư cách nói điều này, ai bảo nữ nhân này mỹ lệ động lòng người đến thế. . ." Hắn đặt tay trên eo ta, xoa xoa đủ kiểu, làm các động tác đùa giỡn.

"Lão già kia, ta biết ngươi yêu thương nữ nhân này, ngươi cũng biết ta để nàng làm bao nhiêu việc? Ta để nàng quyến rũ Nam Cung Hàn, lợi dụng tài phú thông thiên của hắn, ta để nàng tiếp cận Lý Ngạo Thiên, để hắn tự động tìm đường chết, ngoan ngoãn thu hồi binh quyền cho ngươi, ta còn để nàng tiếp cận giáo chủ ma giáo, mấy nam nhân các ngươi muốn chết muốn sống vì nàng, mà nàng lại chỉ biết ngoan ngoãn tựa trong lòng ta. Cho dù các ngươi tranh đoạt thế nào, đều không thể đi vào lòng nàng, các ngươi giãy giụa thế nào, cũng không chạm được một sợi tóc của nàng. . ." Hắn nói xong, vuốt chấm đỏ tươi trên cánh tay ta.

"Thân thể hoàn mỹ mê người này, chỉ có thể thuộc về ta." Hắn nói xong, đột nhiên bế ngang ta lên, một tay đẩy hoàng đế trên giường xuống, đặt ta xuống giường, buông màn, trèo lên.

Từ bên ngoài nhìn không thấy tình cảnh bên trong, nhưng từ bên trong lại có thể nhìn thấy trạng thái hiện thời của hoàng đế qua màn mỏng.

Hoàng đế lại sa vào trạng thái run rẩy điên cuồng, không biết có phải ý chí của hắn kháng lại được hiệu lực thuốc hay không, hắn đột nhiên bật dậy, xoay người về phía chúng ta, nhưng hắn mới lật người một nửa đã bị sẹo ca đạp xuống.

Lúc này ta và sẹo ca quần áo hỗn độn, rúc vào nhau, khuôn mặt ta đỏ bừng, ánh mắt ngập nước, trong mắt đầy ý xuân, bộ dáng quyến rũ.

"Ngươi. . ." Hoàng đế run run, nói ra một chữ.

Ta lập tức nhào lên trước, chắn trước mặt sẹo ca, vô cùng lạnh lùng vô tình nhìn hắn.

"Phụ hoàng, ngài đã bệnh nặng đến mức này, nên tới thế giới kia nghỉ ngơi rồi, làm gì cứ lấy thân mình không trọn vẹn chiếm cứ ngôi vị hoàng đế không tha. Hơn nữa, hoàng huynh là trưởng tử của ngài, giao ngôi vị hoàng đế cho hắn có gì không tốt, cứ ra sức chiếm giữ như vậy, chỉ làm người khác chán ghét."

Ta nói, nhích về phía sau, tựa vào trong lòng sẹo ca, khóe miệng mang theo nụ cười của nữ nhân xấu: "Lão già, đừng cho là ta thích ngươi thật, nếu không vì sợ ngươi đột nhiên chết khiến người hoài nghi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ chơi cùng ngươi lâu như vậy."

Hoàng đế tức giận đến mức mắt trợn trắng, mắt thấy sắp tức chết, sẹo ca đột nhiên điểm huyệt đạo của hắn, để hắn giữ lại một mạng. Tiếp theo, hắn chậm rãi tiến đến trước mặt hoàng đế, nhỏ giọng cười nói: "Ngươi để ta sống thống khổ như vậy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi chết dễ dàng như thế?"

"Hiện tại bên ngoài đều biết nữ nhi ngài hạ độc ngài, ý đồ lấy thân nữ nhi cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, hết thảy trước đó đều là giả nhân giả nghĩa, nếu ngài chết trước. . . Ngài yên tâm, nàng cũng sẽ tới cùng ngài, lấy thân phận nữ nhân của ta. Ta sẽ yêu thương nàng, ta sẽ để người trong thiên hạ biết, cho dù làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế, nàng vẫn là muội muội ta yêu thương nhất. . . Thân là ca ca, sao có thể lấy thân muội muội làm vợ chứ? Nữ nhân này thật thông minh, nhưng nàng biết được cũng thật. . . nhiều."

Nói xong, sẹo ca liền đẩy ngã hoàng đế.

Ta vội vàng tới gần sẹo ca, kỳ quái hỏi: "Ngươi lại kích thích hắn nữa, hắn sẽ chết thật."

"Đây không phải là mục đích của chúng ta sao?" Nam tử anh tuấn trẻ tuổi cười khẽ.

"Nói cũng đúng, nhưng mà, ngươi nói ta chỉ là nô lệ nghe lời, không phải là thật chứ, ngươi không thương ta sao?"

"Đương nhiên không phải." Nam tử anh tuấn cười thật dối trá.

Sau đó, hoàng đế liền hoàn toàn hôn mê, ta vội vàng tiến lên bắt mạch, phát hiện mạch tượng của hắn lúc có lúc không, có dấu hiệu sắp chết.

"Ngược xong, kết thúc công việc!"

[1] Người luyện thành kim chung tráo thiết bố sam có thể chịu quyền cước đấm đá mà không làm sao, đao kiếm bình thường cũng không thể thương tổn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.