Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 83: Chương 83




Bên cạnh ta mang theo hai nha hoàn, một xanh nhạt một đỏ nhạt, mà ta lại mặc quần tơ màu vàng nhạt, thu hút bao nhiêu sự chú ý của người khác khỏi phải nói. Toàn bộ trên đường cái, dường như chỉ có ba người chúng ta, thiếu nữ còn trẻ ăn mặc mềm mại như vậy.

Chúng ta di chuyển đến cách phủ phủ tướng quân không xa, hai nha hoàn cầm đồ ăn vừa mua trong tay, đột nhiên, Hồng Mai liền kéo kéo ống tay áo của ta nói: "Tới rồi, trước mặt là kiệu của Tướng quân phu nhân!"

Hồng Mai chưa đặc biệt học diễn trò, giờ phút này trong mắt nàng thù hận rất sâu sắc, ta không có ý định để cho nàng diễn nhiều, ánh mắt như thế, mới đúng là bình thường nhất, có thể đưa tới hoài nghi nhất. Ta vẫy vẫy khăn, cười không ngớt đi đến đứng phía trước kiệu.

Thanh âm của Lục Trúc lập tức đi theo tới đây: "Tiểu thư, cẩn thận!"

Ta một tay đỡ trán, giả bộ váng đầu, một bộ không thấy cỗ kiệu trước mặt.

Tướng quân phu nhân xuất hành, trước sau tất nhiên là dẫn theo người bảo vệ, mà vài người bảo vệ nàng, nhất định là thân tín của tướng quân, thân tín của tướng quân, tất nhiên là biết dung mạo của Tướng quân phu nhân.

Khi ta cản phía trước cỗ kiệu, ta quả nhiên thấy hai người ngồi trên lưng ngựa đi xuống đi về phía ta, có lẽ là muốn bảo ta tránh ra. Lúc này Lục Trúc cùng Hồng Mai cũng đã tới, họ một phải một trái đỡ lấy ta.

Hồng Mai là nha hoàn thiếp thân của Tướng quân phu nhân, bọn họ không thể nào không nhận biết.

Vì vậy, người đầu tiên bọn họ nhìn thấy khi tiến lên cũng không phải là ta được bảo hộ sau lưng hai nha hoàn, mà là Hồng Mai.

Thù hận trong mắt tiểu nha đầu không cách nào che giấu, nhưng vẫn nghe lời ta, trước tiên không mở miệng mắng chửi. Nếu là trước kia, nàng cũng không dám xuất hiện trước mặt những người này như vậy.

Một nam nhân trong đám người đó kinh ngạc nói: "Hồng Mai nha đầu, làm sao ngươi lại ở chỗ này, ngươi không phải là, rơi xuống nước mất tích sao? Ngươi trở lại là tốt rồi, phu nhân tìm ngươi thật lâu, cũng mệt mỏi đến bị bệnh."

Hồng Mai ngậm thù hận, không nói gì.

Lục Trúc đẩy Hồng Mai ra, lớn tiếng nói: "Ta nhổ vào, các ngươi nhận lầm người, ở đây không có Hồng Mai nào cả, đây là nha đầu của tiểu thư nhà ta, Tiểu Hồng Đào."

Hồng Mai bị sửa lại tên: ". . . . . ."

Hai người nam nhân bị nghẹn một chút, khi cỗ kiệu sau lưng bọn họ dừng lại, màn kiệu lắc lư mấy cái, nha hoàn bên kiệu lập tức đỡ người ở bên trong từ từ xuống kiệu.

Đó là một thiếu phụ vô cùng tái nhợt gầy yếu, bây giờ mặc dù không phải là mùa đông, cũng đã mặc áo khoác ngoài rồi, điều này làm cho mặt của nàng thoạt nhìn nhỏ nhỏ, rất là chọc người thương tiếc. Nàng xa xa nhìn về phía này, nghi ngờ nói: "Hồng mai. . . . . . Đúng là Hồng Mai. . . . . ."

Hồng Mai trợn mắt trừng qua: "Ngoại trừ tiểu thư nhà ta ra không ai có thể gọi tên ta."

Thiếu phụ lộ ra bộ dáng khiếp sợ, sắc mặt càng thêm tái nhợt rất nhiều. Ta đứng phía sau hai nha đầu, bởi vì chiều cao cũng không cao hơn hai nha đầu, cho nên được che đi rất tốt, còn có thể nhìn được qua hai người, thấy thiếu phụ kia chợt lóe lên sát ý.

Thấy thời gian đã đến, ta đẩy hai nha hoàn ra, lộ ra khuon mặt giả của mình.

Thời điểm hai nam nhân trước mặt nhìn thấy gương mặt của ta khiếp sợ hít vào một hơi, nhưng bọn họ không gọi ta là phu nhân. Ta hiểu rõ, bọn họ coi ta là muội muội. Ta không để ý tới bọn họ, mắt mờ mịt đi về phía thiếu phụ sắc mặt đang ngạc nhiên nghi ngờ.

Cho dù muội muội rất biết diễn trò, nhưng thấy người đã cho là chết rồi đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt nét mặt cũng không cách nào bình tĩnh được. Ta nhanh chóng liền đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng: "Ngươi. . . . . . Là người thân của ta sao? Làm sao dáng dấp tương tự như ta vậy."

Thấy ta hỏi như thế, ánh mắt thiếu phụ xoay xoay, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, kích động nắm lấy hai tay của ta: "Tiểu Thiến, ngươi thật sự là Tiểu Thiến, ngươi và Hồng Mai đều được cứu?"

A, dứt khoát nhận thức ta làm muội muội sao?

Ta tiếp tục nghi hoặc nhìn nàng cầm lấy tay ta: "Ngươi là?"

"Ngươi không nhớ ta sao? Ta là tỷ tỷ của ngươi." Nàng nói xong, lại kích động vuốt mặt của ta.

Ta trong lòng cười một tiếng, thuật dịch dung của Sẹo ca xuất thần nhập hóa, ngươi không tìm được khe hở da giả của ta đâu.

"Tỷ tỷ? Nhưng ta, khi ta tỉnh lại dưới vách núi cái gì cũng đều không nhớ nữa."

"Vách núi? Làm sao sẽ như vậy, ta nhớ được ngươi rõ ràng là không cẩn thận rơi xuống nước bị nước cuốn đi, nha đầu Hồng Mai kia, vì cứu, vậy. . . . . ." Nàng nói xong, vừa đỏ tròng mắt.

"Là ta nhớ lộn sao?" Ta mờ mịt nhìn nàng.

"Hiện tại đừng nói những điều này nữa, cùng ta trở về phủ đi, mấy ngày này ngươi lưu lạc bên ngoài, nhất định chịu không ít khổ cực." Nàng đau lòng xoa nhẹ đầu của ta một phen, giống như một tỷ tỷ thương yêu muội muội.

Ta vừa định gật đầu, Hồng Mai phía sau ta kinh hoảng kéo ta trở về nói: "Không, không thể trở về cùng nàng, tiểu thư, nàng có thể hại ngươi một lần, sẽ có lần thứ hai!" Hồng mai kích động giữ lấy ta, xoay người muốn đi.

Uông Tuyết Thiến lập tức nói: "Hồng Mai ngươi ở đây nói gì vậy? Ta làm sao sẽ hại muội muội của mình đây? Các ngươi mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm cho có hiểu lầm lớn với ta như vậy."

Ta đột nhiên mở miệng: "Không đúng, Hồng Mai nói cho ta biết, ta có một người muội muội, nhưng không có tỷ tỷ."

Ánh mắt Uông Tuyết Thiến sâu thẳm, kéo tay của ta lại, nói với Hồng Mai: "Nha đầu này, rốt cuộc có ý đồ gì! Thật không ngờ lại lừa gạt Tiểu Thiến."

"Ngươi ngậm máu phun người, điên đảo thị phi!" Hồng Mai tức giận chỉ vào nàng.

Uông Tuyết Thiến khuôn mặt khiếp sợ và không thể tin, bi thống nói: "Người tới, bắt Hồng Mai lại cho ta, ta phải hảo hảo hỏi một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào."

Nếu thật bị bắt lại, sợ rằng Hồng Mai sẽ thực sự mất mạng.

Ta đột nhiên tránh thoát khỏi tay của Uông Tuyết Thiến, một bộ tỏ vẻ nhức đầu, thân thể lắc lư mấy cái: "Không, không đúng, không phải như thế. . . . . ." Sau đó, ánh mắt của ta lập tức bi thống lên, trái lại bắt được tay của nàng: "Tại sao ngươi hạ độc ta, từ nhỏ đến lớn, ta có điểm nào có lỗi với ngươi? Ngươi mau cho ta thuốc giải, ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, cũng sẽ không nói cho tỷ phu của ngươi biết, Tiểu Thiến, nghe lời của ta, không cần u mê không tỉnh ngộ nữa."

Câu nói này của ta, là câu nói cuối cùng trước khi chết của nguyên chủ.

Nghe ta nói như thế, hàn quang trong mắt Uông Tuyết Thiến chợt lóe, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nhớ ra cái gì rồi?"

Ta lại lần nữa lộ ra ánh mắt mờ mịt, ôm lấy đầu: "Ta không biết, có gì đó trong đầu ta bị gián đoạn, ta cái gì cũng không biết, Hồng Mai. . . . . ."

Nghe được ta gọi tên nàng, Hồng Mai lập tức cùng Lục Trúc đẩy đám người muốn bắt họ ra, tới đỡ lấy ta.

"Thế nào, bệnh nhức đầu của tiểu thư lại tái phát sao? Cũng là đại phu nói phải đưa tiểu thư tới những nơi quen thuộc mới có thể nhớ lại, bằng không. . . . . ." Hồng Mai nói được một nửa thì liếc mắt nhìn Uông Tuyết Thiến.

Chúng ta diễn nhiều như vậy, đừng nói người đi đường bên cạnh có nghi ngờ, những người vẫn đi theo tướng quân kia tất nhiên là không thể không nghi ngờ. Nhưng đây cũng không phải chuyện bọn họ có thể hỏi. Ta chỉ là muốn chôn xuống mầm móng nghi ngờ trong lòng bọn họ, hừ, sau khi làm xong những chuyện này, chúng ta phải nghĩ biện pháp rút lui.

Thời điểm ta đang chuẩn bị hành động, ta nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa tới gần chạy về phía chúng ta bên này, ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tướng quân đại nhân đi cưỡi ngựa chạy như bay đến. Thấy vậy, ta lập tức đi theo con đường xưa của nữ phụ.

Ta dùng ống tay áo rộng che giấu, chợt nhét một cây đao đỏ vào trong tay muội muội, tay trong tay áo cầm lấy tay của nàng đâm một nhát vào eo mình, máu tươi rất nhanh sẽ nhiễm đỏ tay áo của ta, tràn ra từ phía eo ta, theo váy chảy xuống, nhìn thấy mà ghê.

Thời điểm người khác cái gì cũng còn chưa phát hiện ra, ta yếu ớt ngã về sau, ngã vào ngực hai nha hoàn sau lưng, sau khi họ đỡ lấy ta, lập tức cao giọng kêu to: "A máu!"

Bởi vì lúc ta hãm hại người quá mức nhanh chuẩn độc, vì vậy không ai phát hiện ra ta làm gì trước đó. Trước đó Uông Tuyết Thiến hoài nghi ta nhớ ra cái gì đó, cách ta rất gần.

Sau khi ta ngã xuống, đao dính máu trong tay nàng lập tức lộ ra ngoài, đợi khi nàng vứt đao xuống đât, đã là quá muộn. Động tác kia của ta có thể nói là làm liền một mạch, nhét đao, đâm một nhát vào hông, sau đó lập tức ngã xuống, được rồi, làm xong.

Động tác của ta quá mức bất ngờ, cho dù đối phương là cao thủ võ lâm cũng không phản ứng kịp.

Sau khi ta ngã xuống, người chung quanh lập tức rối loạn, mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tướng quân phu nhân giả đó.

"Không, đây không phải là ta làm, là nàng tự dùng đao làm mình bị thương."

A, nữ phụ nháo loạn, người nào sẽ tự cầm đao đâm mình, ta mới không đâm đâu, ta đâm túi máu mà thôi. Lúc ra cửa ta đã chuẩn bị nhiều kế hoạch rồi, nếu chỉ đụng phải mấy người biết Tướng quân phu nhân, ta lắc lắc mấy cái rồi sẽ trở về. Nếu đụng phải phu nhân giả, ta lắc lắc kích thích nàng một chút, lại cho mình mình chút vết thương nhỏ, để quần chúng nhân dân làm chứng rồi trở về.

Nếu vừa lúc Tướng quân cũng ở đó, màn diễn này sẽ phải có chút kiêu ngạo rồi.

Thời điểm ta nhu nhược ngã xuống, một tay che vết thương, Lục Trúc tiến lên sẽ phải đánh muội tử kia một bạt tai. Muội tử kia đột nhiên quay ngược bộ dáng nhu nhược, một cái liền tóm lấy tay Lục Trúc hất đi, vô cùng uy vũ cường tráng.

"Ngươi, ngươi buông tay, hơi sức của ngươi thế nào lớn như vậy!" Lục Trúc lớn tiếng nói: "Mau buông ta ra, dám làm không dám chịu sao?"

Lục Trúc nhắc nhở mọi người Tướng quân phu nhân hơi sức rất lớn, nàng giằng co mấy lần cũng không thoát ra được.

Dùng góc độ của ta mà nhìn, rõ ràng là Tướng quân phu nhân giả không thu tay về được, Lục Trúc nhất định là giở trò gì rồi. Lục Trúc vùng vẫy một hồi, mặt cũng đỏ bừng lên mới đem tay hất ra, vẻ mặt khổ sở nhào tới trước người ta, giúp ta che vết thương, bi thương khóc thút thít nói: "Các ngươi còn nhìn cái gì? Còn không giúp tiểu thư nhà ta tìm đại phu sao?"

Hồng Mai rõ ràng bị sợ đến ngây ngốc, chỉ biết ngơ ngác ôm lấy ta.

Ta yếu đuối thở hổn hển, dùng một loại ánh mắt vô cùng thanh tỉnh nhìn muội muội nữ phụ, ta há miệng, nói: "Tiểu Thiến, ta, ta có lời muốn nói với ngươi."

Uông Tuyết Thiến thấy bộ dáng người chung quanh, thì biết rõ việc lớn không tốt rồi, đành đi về phía ta, nàng vẫn không thể lộ ra bộ dáng muốn thật sự giết chết ta.

Đang lúc này, Tướng quân cũng đến, hắn một cái nhảy xuống ngựa, còn chưa hiểu tình huống gì liền ôm phu nhân bảo bối nhà hắn vào trong ngực bảo vệ, nhưng hắn bảo vệ đến một nửa thì nhìn thấy ta, ngây ngẩn cả người. . . . . .

"Ngươi. . . . . . Ngươi là Tiểu Thiến. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? !" Tướng quân cau mày lớn tiếng chất vấn người bên cạnh, vừa bảo vệ phu nhân bảo bối nhà mình vào ngực.

Ta nội tâm hừ hừ nói, bảo vệ đi, tên tra nam mắt mù này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.